Mắt thấy Sử Vô Trần vừa ra tay đã dốc toàn lực, Khổng Lạc Nguyệt đối diện đương nhiên không cam lòng yếu thế, hai tay đột nhiên lật một cái, hai thanh Ám Hồn Thứ đen như mực lúc lên lúc xuống, hoà cùng ánh sáng yếu ớt, toàn thân lập tức ẩn vào bóng tới, khác biệt hoàn toàn với ý thu tràn ngập khắp nơi.
Cảm nhận đó tự như u hồn, thuỷ nhũ giao hoà dung nhập vào đêm tốn, hồn nhược thiên thành. Chỉ có hai luồng sáng âm u như tro tàn trong bóng tối, lúc sáng lúc tắt, lấp loé không thôi.
Một khắc sau, Sử Vô Trần phi thân tới, trường kiếm phá không lấp loé, một luồng ý thu lạnh lùng như khai mở không gian, chém thẳng tới đầu, trong lúc rơi xuống gió thu lại sinh sôi khắp nơi, quét qua trường đấu.
Chiêu đi được nửa đường, kiếm mang đã hoá thành mưa thu trút xuống như nước, bao phủ toàn bộ sân bãi, là thế công phạm vi lớn!
Có câu nói người trong nghề vừa ra tay là biết năng lực.
Sau khi chứng kiến kiếm này của Sử Vô Trần, tất cả Thiên Tàn Thập Tú hô hào muốn loại Sử Vô Trần khỏi danh sách Cửu Tôn đều lộ vẻ nghiêm nghị chưa từng có.
Không ngờ nổi kiếm thuật Sử Vô Trần đã đạt tới trình độ kinh người như vậy, vượt ngoài ước định ban đầu của mình.
Kiếm ý tràn trề!
Tới lúc này giọng nói của Sử Vô Trần mới ung dung vang lên:
- Khổng Lạc Nguyệt, ngươi tự cao có đòn sát thủ nơi tay, coi trời bằng vung, ta ngược lại muốn xem xem ngươi tiếp được mấy kiếm của ta. Đây là kiếm thứ nhất trong kiếm phấp Tiêu Sát Ưu Hoài của ta, sau cơn nóng ý thu đầy trời, không ngại nói cho ngươi, tên của chiêu này là Lập Thu!
Khổng Lạc Nguyệt sắc mặt không đổi, thân thể lay động, toàn thân hoá thành sương mù như u hồn, lập tức kéo ra mười trượng, thân hình càng như quỷ vụ bốc lên, hai luồng sáng âm u cũng lúc lên lúc xuống, lao nhanh tới, đi được nửa đường lại từ từ hoá thành hai dòng sông màu đen một cao một thấp, dòng chảy cuồn cuộn, sóng xô sóng chảy, cuối cùng phóng lên tận tới, trực tiếp ngăn cản mưa thu gió thu đầy trời, dường như còn muốn đảo ngược lại phản công.
Cùng lúc đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Quỷ Môn quan mở, Minh Hà đến!
Theo hai tiếng keng keng nhẹ nhàng vang lên, ý hu tràn ngập cùng quỷ vụ lại bùng lên, từ phương viên mười trượng xung quanh hai người chợt bùng lên bao phủ không gian 50 trượng, lại có một bóng người áo xanh bắn lên.
Là Sử Vô Trần, người đi cùng kiếm, nhân kiếm hợp nhất, bay thẳng lên trời, tốc độ cực nhanh.
Theo kiếm quang Sử Vô Trần phá không bay lên, phía dưới có hai luồng u quang bám theo truy sát như minh hà cuồn cuộn, xen lẫn hai điểm u quang tuyên tuyên cổ không tắt, uy thế còn sâu hơn ba phần so với trước đo.
Ánh mắt đám người đều tập trung vào không trung, mắt thấy ánh kiếm nhanh chóng kéo lên bầu trời, hoá thành điểm điểm sáng hình quạt rơi xuống, mới rơi một nửa, điểm sáng đã hoá thành sương trắng đầy trời!
Chứng kiến đại chiêu lại tới, minh hà cuồn cuộn lại đột nhiên cuốn ngược lại, Khổng Lạc Nguyệt hét dìa một tiếng, thân hình màu đen như mũi tên bắn nghiêng sang bên, bản thân hắn dùng tốc độ cực nhanh né tránh, hai điểm sáng lạnh lùng lại nhanh chóng chuyển động, lay chuyển kiếm mang ý thu của Sử Vô Trần.
- Vọng Hương Thai Thượng, Nhất Hồi Thủ!
- Lại quay đầu!
- Vọng Hương Thai Thượng, Nhất Bộ Tam Hồi Đầu!
Ám Hồn Thứ như u hồn không ngừng phun trào, lại hoá thành dòng nước minh hà cuốn ngược, sóng cuộn lật trời, đại lượng minh vụ bốc lên cuồn cuộn, thanh thế dường như còn trên kiêm mang ý thu của Sử Vô Trần.
Chứng kiến cảnh này, Đổng Tề Thiên lắc đầu, Vân Dương cũng nhíu mày, tám tú Thiên Tàn khác cũng lộ vẻ tiếc nuối.
Vì chiến đên đây đã xem như phân ra thắng bại, Khổng Lạc Nguyệt hoàn toàn rơi vào hạ phong.
Mặc dù thế cục trước mắt vẫn bình ổn, thậm chí Khổng Lạc Nguyệt ra ba chiêu liên hoàn hơi chiếm ưu thế, nhưng tình huống thật sự ra sao?
Sử Vô Trần đến nay chỉ ra hai chiêu, mới xuất ra Lập Thu, Bạch Lộ trong Tam Thu Kiếm Pháp, vẫn còn chiêu thức trung thu cuối thu chưa từng thi triển, còn Khổng Lạc Nguyệt đã dùng bốn chiêu để ứng đối.
Tình hình trước mắt là một chuyện, nhưng xét theo hậu kình và át chủ bài, Khổng Lạc Nguyệt đã rơi vào thế cực kỳ bị động.
Chuyện này không riêng gì Đổng Tề Thiên cùng Vân Dương thấy được, Thiên Tàn Thập Tú cũng hiểu rõ, đã phán đoán đại khái được kết cục trận chiến.
Quả nhiên.
Kiếm quang Sử Vô Trần lại bừng lên, không chỉ kiêm quang hạ xuống, dưới đất cũng có kiếm mang cuồn cuộn dâng lên, hình thành thế giáp công trên dưới. Lập tức, một luồng hàn mang từ trong khe hở dùng thế hoành không tấn công Khổng Lạc Nguyệt!
- Nhất Thu Phân Khai Thiên Dữ Địa! Tiếp chiêu Thu Phân của ta!
Luồng sáng lạnh kia, hợp với kiếm sinh sôi trong thiên địa, nhanh chóng phá không đánh đến, không những cưỡng chế xuyên qua minh vụ của Khổng Lạc Nguyệt, còn bắn thẳng tới điểm yếu trên cổ Khổng Lạc Nguyệt.
Chỉ là một kiếm vô địch àny ngay khi sắp trúng Khổng Lạc Nguyệt lại đột nhiên dừng lại, mũi kiếm cũng theo đó rủ xuống môt chút, chệch khỏi điểm rơi cố định ban đầu một chút.
Vốn Ám Hồn Thứ của Khổng Lạc Nguyệt giao thoa trên dưới, cố gắng đỡ chiêu, một cái đầu quỷ dữ tợn đã sắp thành hình nhưng tụ lực chưa đủ, song chính cái dừng lại mặc dù chỉ trong gang tấc lại cho hắn một cơ hội xoay chuyển, chỉ thấy ánh mắt hắn bừng sáng, trong lúc cực kỳ nguy cấp hít mạnh một hơi nguyên khí, đầu lâu đã thành hình đột nhiên tiêu tán, hét lớn một tiếng:
- Tới đây, liều một phen nào!
Ám Hồn Thứ nghênh kích chính diện, dùng phương thức trực tiếp cương mãnh nhất đánh thẳng vào Tam Thu Kiếm.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, áo xanh bay toán loạn, Sử Vô Trần bay ngược, lộn ra ngoài, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Đối diện với hắn, Khổng Lạc Nguyệt cong cong vẹo vẹo lui lại ba trượng dưới chân lảo đảo, lay động một hồi lâu.
Ánh mắt Sử Vô Trần loé lên vẻ vui mừng.
Khổng Lạc Nguyệt cố gắng ổn định thân hồng, ngẩng đầu cười chát đẳng, trầm giọng nói:
- Ta thua rồi.
Sử Vô Trần trầm mặc một chút rồi nói:
- Ám Hồn Châm của ngươi còn chưa sử dụng, chẳng lẽ cam tâm nhận thua như vậy?
Khổng Lạc Nguyệt cả giận nói:
- Ngươi đừng có được lợi còn đòi khoe mẽ, người trong cuộc thắng bại ra sao cũng phải tự biết chứ. Ngươi giờ chỉ mạnh ta một chút thôi, có gì mà vênh váo? Cho dù ta phóng Ám Hồn Châm đánh cược một lần đã sao? Kết cục chỉ là ngươi trọng thương, ta chết?
Sử Vô Trần cười ha hả nói:
- Huynh đệ, ca ca nhớ ơn của ngươi.
Khổng Lạc Nguyệt bĩu môi một cái, nói:
- Thèm vào...
Lời còn chưa dứt, tay đã xoay Ám Hồn Thứ một vòng, biến mất không thấy đau, quay đầu trở lại nói:
- Mẹ nó chứ, ta thua! Nhất Đà không ngờ lại mạnh hơn trước nhiều như vậy? Đúng là không có thiên lý!
Những người còn lại trong Thiên Tàn Thập Tú cười ha hả:
- Ngươi không thắng nổi Nhất Đà, còn không biết xấu hổ tự khoe!
Tràng diện sôi sục, cười đùa cả nửa ngày.
Gương mặt Vân Dương cũng mỉm cười, cảm thấy an ủi.
Nếu nói kết quả thắng bại, Sử Vô Trần đã chiếm thượng phong, mọi người đều không hề nghi ngờ điểm này, song ai cũng nhìn ra, nếu hai bên quyết đấu sinh tử, Khổng Lạc Nguyệt chưa hẳn đã rơi xuống hạ phong. Ám Hồn Châm vừa xuất, kết quả kém nhất cũng là… Sử Vô Trần trọng thương, Khổng Lạc Nguyệt chết.
Mà kết quả có khả năng nhất lại là: Đồng quy vu tận, cùng dắt tay xuống cửu tuyền!
Khổng Lạc Nguyệt ngay lúc phân thắng bại từ bỏ sát chiêu Ám Hồn Châm đã sớm chuẩn bị, có thể nói là hạ thủ lưu tình, thật sự nhường một chiêu. Có điều ngay thời khắc cuối cùng Sử Vô Trần cũng tận lực thu lưu thủ, không dùng hết chiêu thức tất sát, lưu tình trước một bước.