Ta Không Làm Thiếp

Chương 40: Chương 40


Sáng hôm sau, Trần Tùng Mặc dẫn một tiên sinh nữ kể chuyện tới.
Người đến mặc một kiện áo màu xanh mạ nhàu nhĩ, phủ lên váy xanh tất trắng, tuổi chừng hơn hai mươi, dung mạo bình thường, ôm cây đàn tỳ bà bốn dây từ gỗ lê, hai mắt bị quấn lại bằng một dải lụa trắng to chừng hai ngón tay, được một tiểu nha hoàn đỡ vào.
Thẩm Lan thấy nàng thì hơi sững sờ, hỏi: “Đôi mắt của cô, là bị làm sao thế?”
Tiên sinh mù kia cách rèm châu, đứng trước mặt Thẩm Lan, quỳ xuống đất dập đầu thật mạnh, dọa cho Thẩm Lan giật mình e sợ, vội nói: “Cô nhanh đứng lên.” Dứt lời, định xốc rèm lên tới đỡ nàng.
Hai nha hoàn đang đứng hầu bên cạnh thấy Thẩm Lan nhúc nhích, cũng vội quýnh quáng chạy tới đỡ tiên sinh mù kia.
Người đó tuy không nhìn thấy dung mạo của Thẩm Lan, chỉ là nghe nàng hô mình đứng lên, mà tiếng bước chân ngày càng gần kề, chắc là muốn tới đỡ mình, bỗng nhiên vừa thấy sợ hãi, lại vừa thấy may mắn.

Thầm nghĩ, chủ nhà tính tình hiền lành, chắc hẳn việc lần này cũng dễ dàng hoàn thành.
Nghĩ đến đây, nàng phấn chấn tinh thần mở miệng, giọng nói trong veo mềm mại như tiếng chim vàng anh hót, như tiếng chim én kêu: “Đa tạ phu nhân.”
Thẩm Lan thấy người kia đã đứng dậy, mới ngồi lại trên ghế hoa hồng gỗ nam, nói: “Cô ngồi xuống đi.”
Dứt lời, liền có tiểu nha hoàn lấy cái ghế con tới, tiên sinh mù chỉnh trang lại xiêm y xong, mới cẩn thận rón rén đặt nửa mông lên ghế, cung kính nói: “Dạ bẩm phu nhân, ta sinh ra thì mắt đã mù, quản sự của quý phủ sợ hù dọa phu nhân, nên cấp cho ta dải lụa trắng để che lại.”
Advertisement
Thẩm Lan nghĩ thầm, đây là do Trần Tùng Mặc kỹ tính, sợ người được tìm tới sinh sự, quyết định tìm một người tướng mạo dễ coi nhưng bị mù.

Huống hồ, người mù đi đứng không tiện, nếu có chuyện gì muốn tìm kiếm cũng dễ dàng nhanh chóng.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
“Cô tên gì?” Thẩm Lan hỏi.
Người kia đáp: “Nô gia họ Vương, phu nhân gọi ta Vương nương tử là được.”
Thẩm Lan gật đầu, tỏ ý đã rõ, lại nói: “Vương nương tử chớ sợ, cứ tháo dải lụa xuống ta nhìn xem.”
Thẩm Lan không có ý động vào vết sẹo của người khác, nhưng nàng cũng muốn xác nhận người này là mù thật hay chỉ là giả mù.

Nàng sợ Bùi Thận bảo Trần Tùng Mặc tìm một người trong đám thủ hạ của mình ra, giăng cái bẫy chờ Thẩm Lan nhảy vào.
Vương nương tử nghe vậy, hơi do dự, nhắc lại: “Phu nhân, hai mắt của nô gia quả thật rất là xấu xí, sợ làm phu nhân giật mình.”
Thẩm Lan kiên quyết: “Cô cứ tháo xuống đi.”
Vương nương tử thật ra cũng không cảm thấy bất mãn gì, trước nay cũng có các vị thái thái, tiểu thư tò mò, một hai phải xem con mắt của nàng, nhìn xong rồi lại cảm thấy đồng tình, nàng lại nhân đó mà kể lể những chuỗi ngày cơ khổ, liền được thưởng thêm nhiều bạc hơn.
Vương nương tử tháo dải lụa xuống, đôi mắt dị dạng làm đám tiểu nha hoàn hoảng hốt hô lên.

Thẩm Lan cách rèm châu nhìn lại, thấy đôi mắt nàng một hốc mắt trống rỗng, không có gì bên trong, con còn lại tròng đen cực nhỏ, tròng trắng rất to, trông cực kỳ đáng sợ.
Thẩm Lan tuy có kinh ngạc, nhưng chưa tới mức hốt hoảng, nhìn về phía đám nha hoàn bị dọa tái mặt, xua tay: “Các em nếu sợ thì lui xuống trước đi.”
Bảo Châu xưa nay không nhiều lời, Thẩm Lan bảo lui thì nàng lui, nhưng Thu Hạnh kế bên vốn muốn thể hiện một chút, liền nhân lúc này mở miệng: “Phu nhân, để em hầu ngài.”
Thẩm Lan liếc nhìn nàng một chút, nghi ngờ liệu đây có phải là người của Bùi Thận hay không.

Nhưng mà nghĩ lại thì, trong viện này có ai không phải là người của Bùi Thận cơ chứ?
“Cũng được.” Sợ người khác nghi ngờ, Thẩm Lan đồng ý.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
“Vương nương tử nhà ở đâu?” Thẩm Lan bắt đầu tán gẫu việc lặt vặt.
“Nhà ở hộ thứ sáu trong hẻm Nghênh Đông.” Vương nương tử nghe phu nhân nói chuyện hiền lành, biết chắc việc này dễ hoàn thành, thế là quyết định kể rõ tình cảnh gia đình.
“Ta mù bẩm sinh, trong nhà chỉ có mẹ già cùng ca ca.

Mẹ ta lớn tuổi, mà vẫn phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ghé lại từng nhà bán chút kim chỉ.

Ca ca làm thợ mộc, lúc nhỏ đi theo sư phụ lên núi chặt cây, bị trúng vào chân mà thành người què.

Để chữa chân cho ca ca, ta cũng chỉ đành bôn ba khắp nơi, ca hát mua vui cho mọi người.” Nói rồi, Vương nương tử chợt trào nước mắt.

Thẩm Lan cũng biết những người lăn lộn trên giang hồ bán nghệ sinh tồn, tài ăn nói có khi có thể nói từ chết thành sống, tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng.

Nhưng ngoài mặt nàng phảng như cũng bị cảm động, ngồi cách tấm rèm thở dài: “Thật là đáng thương.”
Dứt lời, liền ra lệnh: “Thu Hạnh, đi lấy hai lượng bạc tới, thưởng cho Vương nương tử.”
Vương nương tử vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Đa tạ phu nhân thưởng, phu nhân thiện tâm, chắc chắn có thể trường mệnh phú quý, trăm tuổi không u sầu.”
Thu Hạnh nghe xong, thầm nghĩ phu nhân thật dễ lừa.

Bọn con hát thấp kém, sinh tồn ở những nơi lộn xộn, lời nói sao có thể tin? Nhưng nghĩ lại, phu nhân mềm lòng cũng là chuyện tốt, làm nô tài ai lại thích có chủ hung dữ, tàn nhẫn đâu chứ?
“Vâng.” Thu Hạnh đáp lời, đi ra chỗ Bảo Châu bên ngoài báo số tiền để lấy.

Trong nhà chỉ còn lại hai người Thẩm Lan, Thẩm Lan cười: “Vương nương tử biết hát những vở gì thế?”
Vương nương tử chưa hát đã nhận được hai lượng bạc, vui mừng khấp khởi, dùng toàn bộ thủ đoạn để khiến Thẩm Lan hài lòng, liên mồm nói: “Sơn Pha Dương, Song Ngư Phiến Trụy, Tỏa Nam Chi, Nhị Phạm Giang Nhi Thủy, Đông Âu Lệnh, Tam Thập Khang……” Nhiều vô số, một hơi kể ra tận ba mươi mấy cái tên.
Thẩm Lan tuy đã từng là ngựa gầy, nhưng cũng chỉ trải qua một năm ngắn ngủi, rất nhiều cái tên nàng cũng chưa nghe qua, thế là nhân tiện chọn cái đầu tiên, Sơn Pha Dương.
Vương nương tử ôm tỳ bà, gảy dây hát: “Tên khốn phụ lòng! Nhưng nhớ rõ lúc trước cùng ngươi chưa được tới tay, ngươi nói như người khát mong sữa, người nóng mong cơn lạnh, người lạnh mong áo ấm……”
Thẩm Lan nghe mà choáng váng, thảo nào Bùi Thận không chịu để nàng nghe những thứ này.
Sơn Pha Dương vốn là tên một làn điệu, Vương nương tử thấy Thẩm Lan chưa bảo ngừng lại, liền hát liên tù tì mười mấy đoạn, “Ai ngờ ngươi lớn mật vong ân bạc hạnh, đuối lý đoản hành”, “Vào cửa tới tìm ta phạm phong lưu, sao biết lòng ta nhi không chút sơ hở”…… Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Hát đến độ Thu Hạnh đỏ mặt tía tai, vô cùng thẹn thùng, chỉ biết đứng đó cúi đầu.
Thẩm Lan tuy không thấy gì, nhưng liếc nhìn Thu Hạnh nói: “Em là con gái mới lớn, không hợp nghe những thứ này.

Đi xuống trước đi.”
Thu Hạnh như được ân xá, lập tức xin lui, ra đứng ngoài cửa chờ lệnh.
Thẩm Lan ngồi im trên ghế hoa hồng, hớp ngụm trà, thảnh thơi nghe nửa ngày mới bảo dừng: “Vương nương tử vất vả rồi, ngày mai lại đến nhé.”
Thấy không có tiền thưởng, Vương nương tử hơi nhụt chí, nhưng nhìn lại hai lượng bạc trong tay, hãy còn an ủi chính mình, hát một buổi sáng thôi mà được hai lượng bạc, cũng không có lỗ.

Huống hồ phu nhân này ra tay hào phóng, có lẽ sẽ ban thưởng vào ngày cuối.
Nghĩ vậy, Vương nương tử mỉm cười cảm tạ phu nhân, sau đó được một tiểu nha hoàn đỡ lui xuống.
Ba ngày liên tiếp Thẩm Lan đều mời Vương nương tử vào phủ hát, nhưng ngoại trừ hai lượng bạc ở ngày đầu tiên, nửa nén bạc giờ cũng không thấy.
Vương nương tử bắt đầu nóng ruột, nhưng cái nghề này, hầu hạ các quan lớn, quý nhân, phải hết mực cẩn thận, thế là cũng không dám xông lên đòi thưởng, chỉ càng ra sức hát thêm.
Thẩm Lan thấy đã tới lúc, sáng hôm đó lại mời Vương nương tử vào phủ, để bọn nha hoàn chờ ngoài hành lang như thường lệ.
Trong phòng chỉ còn lại nàng cùng Vương nương tử hai người, Thẩm Lan lúc này mới nói: “Vương nương tử, đoạn này cô hát hay lắm.”
Thẩm Lan như có ẩn ý, nhắc lại lời hát: “Ở cữ cong cong chiếu mấy châu, mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu.

Mấy nhà vợ chồng cùng màn lưới? Nhiều ít phiêu linh ở bên ngoài?”
Vương nương tử nghe Thẩm Lan khen nàng, chợt thấy lòng hân hoan, cho rằng Thẩm Lan muốn thưởng nàng, lập tức đáp: “Phu nhân quá khen.”
Thẩm Lan thở dài một tiếng, giọng vàng anh đượm nỗi buồn phiền: “Đâu chỉ là lời khen? Đoạn này thật sự sâu sắc, gợi lên trong ta những nỗi niềm.

Không gạt gì cô, phu quân ta đi Sơn Tây, để lại mình ta nơi này, giường đơn gối chiếc, trằn trọc mất ngủ trắng đêm.”

Nói rồi, lại tự giễu cười cười: “Cầm đuốc để làm gì chứ, chí hướng, công danh để làm chi chứ.” (1)
Vương nương tử đành an ủi nàng: “Nam nhi chí ở bốn phương, phu nhân là người có phúc, nhất định có thể đoàn viên cùng phu quân.”
“Vương nương tử, ta đâu phải sợ cảnh không thể đoàn viên, ta chỉ là sợ chàng…” Thẩm Lan nói giọng nức nở: “Nam nhi thế gian này bạc bẽo cỡ nào, nếu chàng ra ngoài có niềm vui mới, ta phải làm sao đây.”
Vương nương tử hơi giật mình, nghe Thẩm Lan khóc thương tâm, chỉ có thể lại an ủi vài câu, rồi mới cẩn thận nói: “Phu nhân chớ lo, ở chỗ ta nơi cũng có vài biện pháp, phu nhân có muốn thử xem?”
Đáy lòng Thẩm Lan khẽ run lên, rốt cuộc cũng câu ra được.

Vương nương tử này là một tiên sinh mù, nếu theo lời Bùi Thận danh tiếng của những người này vốn dĩ không hay ho gì, chắc hẳn đã từng làm qua những chuyện bẩn thỉu, bậy bạ.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Đừng nói tới mẹ của Vương nương tử lại là người bán rong kim chỉ tận nhà, bán rong mà chỉ bán mấy thứ kim chỉ thì có thể lãi được mấy đồng? Đã muốn kiếm tiền, nhất định sẽ nảy ra những ý tưởng khác.
Thẩm Lan mừng thầm, nhưng ngoài mặt tỏ ra nghi ngờ: “Cô nói thật chứ?”
Vương nương tử nghe giọng nàng gấp gáp, cảm thấy cơ hội làm ăn lớn đã tới, mừng rỡ đáp: “Tất nhiên là thật, ta có biết một vị đạo cô, vẽ bùa linh cực kỳ, chỉ cần đạo cô thi pháp, viết ngày sinh tháng đẻ của phu nhân lên bùa, rồi đốt thành tro mang hòa với nước, để người nam uống vào, đối phương sẽ chỉ biết mỗi mình phu nhân thôi.”
Thẩm Lan sửng sốt, không ngờ là loại cách thức này.

Nàng hơi nản chí, nhưng vẫn phải nói: “Cô đừng chòng ghẹo ta, chùa thiêng, miếu cổ ta cũng đã từng tới cầu bùa nhân duyên rồi, chẳng lẽ bùa này của cô thể thể linh ứng hơn bùa của các vị cao tăng đắc đạo sao?”
Vương nương tử nghẹn họng, nhưng nàng vốn quen hầu hạ quan to, quý tộc, miệng lưỡi ngọt xớt, lập tức tiếp lời: “Phu nhân nói đùa, những chùa miếu có tiếng đều là chùa miếu chính thống, đâu có lan truyền những phương thuốc cổ này?”
Thẩm Lan trầm tư, hồi lâu sau mới nói: “Nếu đã như vậy, cô đem cho ta một lá đi.” Dứt lời, nàng lại nói: “Nhưng cô còn những cách khác không?”
Hỏi gấp gáp như vậy, là đã tuyệt vọng đến độ cái gì cũng có thể thử.

Vương nương tử sao có thể bỏ qua con dê béo bở này, tỏ ra hơi trầm ngâm, thì thầm: “Phu nhân, chỗ nô gia có mấy cuốn tị hỏa đồ (2), còn có ít thuốc viên, phu nhân có cần không?”
Thẩm Lan hơi rục rịch: “Cô nói cụ thể ta nghe.”
Vương nương tử cười cười: “Tị hỏa đồ kia là tới từ mấy tiệm ở khu phía nam của gác chuông trong kinh thành, rất là thịnh hành.

Còn thuốc viên, nữ dùng thì có Yết Bị Hương, Noãn Lô Tán, Dạ Dạ Xuân, am dùng thì có Nhĩ Châu Đan, Trầm Hương Hợp, Bảo Chân Cao……”
Thẩm Lan hơi ngại ngùng: “Chọn cái nào công dụng tốt nhất, mang tới cho ta vài viên.”
Vương nương tử mừng thầm, nhưng lại bày ra một bộ khó xử: “Phu nhân, mấy thứ này đều làm bằng dược liệu tốt, rất là quý giá đắt đỏ.”
Thẩm Lan bất mãn nói: “Có hơn trăm lượng bạc thôi, mới bằng giá một cây trâm, chẳng lẽ ta trả không nổi?”
Hơn trăm lượng! Nàng vốn định hô tầm hai mươi lượng là đủ rồi.

Vương nương tử nghe tiếng tim đập thình thịch như thiếu nữ đang độ hoài xuân, luôn miệng đáp: “Phu nhân yên tâm, dùng tới những thủ đoạn này, không người nam tử nào có thể thoát được!” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan cũng cười rộ lên, lại bỗng nhiên thở dài: “Chỗ cô nếu đã có thuốc viên, liệu có phương thuốc cổ nào có thể khiến người ta hôn mê hay không?”
Vương nương tử giật mình, bắt đầu sinh nghi: “Phu nhân đây là……”

“Không dối gạt gì cô, cái này cũng không phải tìm tới cho ta dùng, mà là tìm thay một người có hoàn cảnh tương tự khác.

Nàng không được sủng ái, mới nghĩ muốn kiếm đứa con làm nơi nương tựa, cũng từng ra ngoài tìm mấy loại thuốc rồi, nhưng lão gia ở nhà ghét nàng tuổi lớn xấu xí, uống thuốc rồi mà vẫn không chịu ở với nàng, quay đầu đi tìm người khác.” Thẩm Lan qua loa.
Vương nương tử ngầm hiểu ý.

Đây là muốn chụp thuốc mê lên người đàn ông, rồi lại dùng thuốc viên để dễ bề có con.

Đến lúc đó có con nối dõi, cho dù lão gia có giận dữ thế nào, cũng chỉ là ăn mắng một trận thôi.
Dám làm ra những chuyện thế này có lẽ phải là vợ cả, chứ làm gì có thiếp nào dám xằng bậy như thế? Làm xong rồi cũng bị bán đi mà thôi.
Đúng rồi, vị phu nhân này là thiếp, trượng phu không ở nhà, không có nơi nương tựa, ước chừng là đã theo bợ đỡ chủ mẫu của phòng khác rồi chăng.
Vương nương tử cười khẽ, thấp giọng thầm thì: “Dạ bẩm phu nhân, hành tẩu bên ngoài người ta hay dùng thuốc mê là mông hãn dược, thuốc này hòa vào trong rượu là có tác dụng mạnh nhất.”
Thẩm Lan lẩm bẩm: “Thuốc này cô cầm tới nhiều nhiều chút, ai biết làm một lần có thành công hay chưa?”
Vương nương tử hơi quýnh, nhưng nghĩ lại, ai mà không thích người mua mua thật nhiều hàng, lại vui vẻ nói: “Phu nhân, quý phủ thủ vệ nghiêm ngặt, ra vào đều phải kiểm tra toàn thân.

Mấy thứ này chỉ sợ mang vào không được.”
Thẩm Lan âm thầm cười lạnh, Bùi Thận đúng là lòng dạ thâm sâu, cả một người hát tuồng cũng phải kiểm tra toàn thân, đây là muốn ngầm đề phòng nàng chứ gì!
Vương nương tử hạ giọng: “Đợi qua mấy ngày nữa, ta sẽ bảo mẫu thân ta tới góc tây của quý phủ bán kim chỉ, phu nhân cho một nha hoàn thân cận ra cửa nách nhận là được.”
“Cách này không ổn.” Thẩm Lan lắc đầu.

Nàng làm gì có nha hoàn thân cận, lại nói: “Cửa nách nhiều người ra vào, nhiều ánh mắt dò xét, dễ lộ sơ hở.”
Dứt lời, nàng xốc rèm châu lên, đứng dậy đi đến bên cạnh Vương nương tử, thấp giọng thầm thì: “Trong phủ có cái hồ, hồ đó là nước chảy từ thượng lưu trên núi Ngọc Tuyền xuống, nhánh chính chảy vào hồ Tây Uyển, mấy nhánh phụ thì chảy vào phủ Quốc Công.” Hồ Trừng trong phủ Quốc Công chính là một trong số đó.
“Hồ đó nằm phía tây của phủ, có một vài khe nước phía ngoài bờ tường, chỗ đó có tùng bách mọc xanh.” Nhưng khe nước đó vừa nông vừa hẹp, người chui không lọt, cố lắm cũng chỉ thả vừa mảnh giấy thôi.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
“Ba ngày sau, cô dặn mẹ cô gói đồ vào trong giấy dầu, rồi bỏ trong túi da dê, thả xuôi theo dòng suối là được.”
Vương nương tử kinh ngạc, thầm nghĩ hôm nay lại biết thêm chút tin mật, sau này biết đâu có ngày dùng đến, liền dốc lòng ghi nhớ.
Thẩm Lan nhìn nàng, cười nói: “Bộ y phục này Vương nương tử sắc màu tươi sáng, dựa vào bộ y phục này, cô không ít lần ra vào chốn nhà cao cửa rộng chứ hả?”
Vương nương tử giật mình một cái, cảnh giác: “Phu nhân cứ yên tâm, ta chính là một cái hồ lô kín miệng, người cũng vụng về, ngoại trừ hát kịch, còn lại không hé răng.”
Thẩm Lan dịu giọng: “Sao lại vụng về? Ta cảm thấy cô rất hợp ý, hát cũng hay nữa.” Dứt lời, nàng lệnh cho Thu Hạnh lấy mười lượng bạc tới.
Vương nương tử nhận tiền, lòng vui mừng phấn khởi, lại ghi nhớ món làm ăn lớn cần phải làm, hát thêm mấy khúc rồi vội vàng rời đi.
Thẩm Lan đứng trong phòng nhìn theo bóng nàng, phía ngoài cánh cửa bầu trời cao xanh, có mây trắng lượn lờ, gió nhẹ thổi qua, vài con chim không rõ tên đột nhiên cất cánh, bay vút lên thật cao..