Ta Không Khóc

Chương 34

“Ngoại…… Ngoại trừ…… ngôi vị đó…… là không, không kẻ nào được ngồi……!”

Nhìn thấy thần tình dữ tợn của đại hoàng huynh, vẫn luôn luôn nhìn chòng chọc vào ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng kia ~

Năm ấy, ta nghĩ bản thân đã biết phải làm gì!

Mười chín tuổi, ta gặp nhi tử mà phụ thân yêu thương nhất, Văn Dận Từ!

Y rất đẹp, thân thể mỏng manh, ánh mắt lạnh lùng như lợi kiếm xuyên thẳng vào lòng ta!

Y lạnh lùng, bình thản, tách biệt hẳn với mọi người, từng hỏi y tại sao lại như vậy, y lại chỉ đối ta cười lạnh lùng!

Đã từng cho rằng bản thân sẽ không tiếp cận bất kỳ một người nào nữa, nhưng ta đã nghĩ sai rồi!

Y lạnh lùng, y tránh xa mọi người, khiến ta cảm thấy an toàn, y băng lãnh khiến ta thấy ổn định, cho nên ta tiếp cận y, muốn giữ lấy ánh mắt chưa từng nhìn vào ta!

Y thích mai, ta cho y, cho dù hủy đi cả vườn hoa đầy kỳ trân dị thảo!

Y thích trúc, ta tặng y, cho dù phải đi xa cả ngàn dặm để kiếm về những cây trúc hiếm quý ấy!

Y thích sách, ta tặng y, cho dù toàn là những cuốn sách đã không còn in lại nữa!

Năm năm, ta ở phía sau thân ảnh lạnh lùng ấy năm năm, đã từng hận, hận y vì sao không nhìn ta, đã từng buồn bực, buồn bực vì sao y không yêu ta, và rồi cuối cùng là phẫn nộ!

Mùa đông năm ấy rất lạnh, hoa mai vẫn chậm chạp chưa nở rộ.

Là vì những đóa mai ấy bi ai ư? Bi ai vì bị một kẻ phàm phu tục tử như ta trói buộc ư?

Ngày đó tuyết rơi thật dày, thế nhưng ngươi vẫn đứng giữa trời tuyết, yên lặng vuốt ve những nụ mai chưa nở rộ, một thân lửa đỏ, tựa như đã hóa thành đóa hỏa mai lẫn trong thế giới tuyết trắng.

“Ngươi có yêu ta không?”

“Vậy ngươi thật sự yêu ta ư?”

“Trong mắt ngươi, mọi việc ta làm đều không thể chứng minh tình cảm ấy ư?”

“……”

Y nở nụ cười, năm năm, từ xa lạ thành quen biết, từ xa cách tới thân quen, đây là lần đầu tiên y cười với ta, cười đến đẹp vô cùng, đẹp đến mức khiến ta nghĩ có lẽ y sắp hóa thành cánh bướm rồi bay đi mất!

……

Cho nên ta gắt gao ôm chặt lấy y, ôm lấy thân thể lạnh như băng ấy……

Gắt gao ôm!

……

Ngày hôm sau, y ly khai, ta không biết y rời đi bằng cách nào, làm cách nào y có thể thoát khỏi tầng tầng thủ vệ, nhưng ta khẳng định, y đi rồi, sẽ không quay về nữa!

Nhìn từng đóa mai đã sớm héo tàn, vì sao năm nay vẫn nở muộn như vậy, thế nhưng lại héo tàn sớm như thế?

Không ai biết đáp án, mà có lẽ chính hoa mai cũng không biết!

“Vậy ngươi yêu ta ư?”

Có yêu không?

Không yêu ư?

Yêu là gì?

Yêu là khoan dung?

Yêu là buông tay?

Yêu là sủng nị?

Hay yêu là trói buộc?

Ta không biết, ai ai cũng có được tình thương của cha mẹ, ta lại không thể biết được, cảm tình của bản thân với một người khác liệu có phải là yêu hay không……

Cô hỏi: “Mai viên phải làm sao bây giờ?”

Ta nở nụ cười,

“Giữ đi, kể cả nó đã không còn chủ nhân đi chăng nữa!”

Cho dù không còn chủ nhân, vẫn cứ giữ lại đi!

Có lẽ chỉ còn với vườn mai này, ta mới có thể tự nhủ với chính mình, rằng ta vẫn là một người có tình cảm, không phải là một cỗ máy chỉ biết tranh tranh đoạt đoạt, cho dù người đó nói không phải là yêu đi chăng nữa!

Đi ra khỏi mai viên, ta không quay đầu lại nữa!

Nơi đó đã không còn thân ảnh khiến ta bình tĩnh trầm ổn như ngày nào.

Hoa mai vẫn tiếp tục héo tàn như trước ~

Thế nhưng sẽ không ai vì điều ấy mà than thở!

Yêu là gì?

……

……

Vì sao đó lại không phải là yêu?