“Tiểu P, đến giờ mà ngươi vẫn không chịu gọi ta là Huệ Thành Thiên sao?”
Đó là lần cuối cùng ta nghe thấy thanh âm của Văn đại nhân, nhìn thấy hắn mỉm cười xoay người rời đi, bước ra khỏi đại môn, hòa vào giữa đám người đông đúc, trong tay là rượu gạo vừa hỏi ta. Đó chính là biểu đạt hắn tín nhiệm ta, bởi vì theo như phong tục cũ, khi đêm xuống một người sẽ cùng người mình tín nhiệm nhất uống rượu, chờ đợi ân huệ mà thượng thiên ban xuống, mà một khi đã uống rượu cùng ai đó, sẽ nhận định người đó là bạn bè, là huynh đệ suốt đời.
Khi đó ta bắt đầu sợ hãi, bắt đầu kinh hoảng! Ta không dám đối mặt với sự tín nhiệm của hắn, ta không dám thêm một lần nào nữa đối mặt với bóng dáng thê lương của hắn!
Nhìn thấy hắn hòa lẫn vào trong dòng người đông đúc, ta chợt muốn chạy lên trước nói với hắn, đừng đi một mình, đừng xuất môn, đừng mềm lòng chấp nhận ôn nhu mà Vương gia cho ngươi!
Nhưng mà, ta lại không bước tới giữ ngươi lại, ta không nói cho ngươi biết đêm nay thích khách Mục Bối tộc sẽ lẻn vào đô thành. Mà tin tức ấy lại là ta truyền ra, là ta nói cho bọn chúng rằng hôm nay hoàng tử sẽ xuất môn, và thất hoàng tử sẽ đeo trên mình một miếng kim bài chứng thực thân phận!
Mọi chuyện sẽ diễn ra như đã an bài, Vương gia sẽ khiến hắn biến mất khỏi vương triều này!
“Người thật sự bỏ được sao? Vương gia!”
Ngày đó sau khi truyền tin ra ngoài, thấy Vương gia lẳng lặng đứng ngoài sân, nhìn thân ảnh nhỏ bé lẳng lặng đứng bên trong. Ta biết, Văn đại nhân lại ngẩn người trong ấy.
Vương gia không trả lời câu hỏi của ta. Có lẽ người cũng không biết đáp án, nhưng ai cũng biết, sao bản thân có thể buông tha mọi quyền lợi chí tôn như thế!
Đám đông huyên náo, đứng ở nơi thật xa nhìn hắn dần biến mất khỏi tầm mắt, ta tự hỏi chính mình, nếu Văn đại nhân bị bắt đi, liệu bản thân có thấy thương tâm hay không?
Khi nhìn hắn mỉm cười, ta chợt như thấy nụ cười của hắn lần đầu tiên gặp nhau, chỉ có tuyệt vọng, chỉ còn châm chọc. Ta biết, ta đã sai rồi, ta đã sai khi nghĩ rằng bản thân sẽ không thấy thương tâm, đã sai khi cho rằng mình chỉ đang trông chừng hắn không khác gì trông chừng một phạm nhân, đã sai khi nghĩ rằng hắn sẽ không quấy rầy suy nghĩ của ta!
Nhưng một khắc kia, ta nguyện vì hắn mà chết!
Ta muốn xông lên, ta muốn nói với chúng rằng, các ngươi bắt sai người rồi!!!
Nhưng ta lại bị Vương gia kéo lại, trơ mắt nhìn thấy hắn bị người khác bắt đi, mà ta lại bất lực!
Lúc này, ta chợt hoài nghi có lẽ ta sẽ xúc động mà giết Vương gia, nhưng ngay sau đó, ta lại trầm mặc.
Bởi vì ta thấy trên mặt Vương gia lại bao trùm biết bao nỗi thống khổ hơn ta. Ta cảm giác như đôi bàn tay lạnh như băng ấy đang run rẩy, nghe thấy người nói với ta, “Ta đã sai rồi, phải không?”
Thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến khiến ta cảm thấy tất cả chỉ là một hồi mộng, là một cơn ác mộng!
Ngươi có yêu hắn không? Vương gia?
……
Chỉ một chút thôi?
……
Có yêu hắn không?
……
Trước mắt, là nụ cười của Văn đại nhân, đẹp lắm, đẹp vô cùng.
Nhưng tại sao ta lại như thấy hắn đang khóc?
Ta không hiểu!!!
Sáng hôm đó, ngày Văn đại nhân thứ hai biến mất, ta cũng rời đi, rời khỏi mai viên bản thân đã thủ vệ lâu ngày.
Ta sẽ tới đón ngươi trở về!
Tiểu Thiên!
Ngươi là Huệ Thành Thiên,
Ta nguyện ý gọi tên của ngươi,
Ngươi có thể mỉm cười nghe ta gọi tên ngươi được không?