Ta Dưỡng Thành Một Tiểu Zombie Bá Đạo

Chương 9

Phát hiện bên cạnh mình có một thứ gì đó vô hình mà ngay cả con người cũng không thể nhìn thấy, thực sự là một chuyện rất kinh khủng.

Không biết trông nó thế nào, hình dạng ra sao, thậm chí là nó tồn tại từ lúc nào và khi nào mới biến mất.

Quan trọng hơn, là không biết nó có mục đích gì —— vì đến hiện tại vẫn chưa thấy nó công kích, nhưng liệu sau này nó có đột nhiên lộ răng nanh không? Và nếu một ngày nào đó nó lộ ra mặt hung ác thì phải làm thế nào?

Giống như việc sinh mạng của mình bị treo lơ lửng vào không trung, sự an toàn của bản thân phụ thuộc hoàn toàn vào việc con yêu quái có tâm trạng tốt hay xấu.

Minh Khinh Khinh thật sự không biết tại sao bên cạnh mình lại xảy ra những chuyện không mấy yên lành này, thậm chí đến bây giờ cô vẫn hoài nghi mọi thứ chỉ là ảo giác của mình, là tình trạng tinh thần của cô đã xảy ra vấn đề.

Nhưng nếu đã xảy ra, cô nhất định phải tìm hiểu cho ra lẽ.

Nếu không, về đêm làm sao cô có thể ngủ ngon giấc được?

*

Tiểu Phó nằm trên nóc nhà, không hề hay biết trong đầu Minh Khinh Khinh mình đã bị biến thành yêu ma quỷ quái.

Cậu buồn bã nhìn ánh trăng một lúc, định bụng ngày mai lại đến thư viện.

Lần này, ngoài vấn đề nhịp tim đập nhanh ra, cậu còn phải kiểm tra thêm thông tin về nguyên tố hóa học số 335.

Biết đâu hành tinh Claflin được Trái đất ghi chép lại, nhưng nó không được gọi là Claflin, mà dùng bằng ngôn ngữ Trái đất.

Một lúc sau, cậu nghe thấy bên dưới có động tĩnh, con chó lai đang sủa ‘gâu gâu’.

Lần này Minh Khinh Khinh nán lại trong phòng con chó một lúc khá lâu.

Tiểu Phó nhịn không được liền dịch chuyển tức thời đến sân thượng của một ngôi biệt thự khác, xem thử Minh Khinh Khinh đang làm gì với con chó, đang cho nó ăn hay lại chơi ném bóng?

Sau đó cậu nhìn thấy, Minh Khinh Khinh đang cầm một bộ quần áo nhỏ màu vàng tươi mặc lên người con chó lai, hình như là sợ nó bị lạnh.

Con chó lai rõ ràng rất chống cự, nhưng trong tay Minh Khinh Khinh còn cầm thêm đồ ăn vặt đông khô, mặc được một chân lại đút cho nó vài miếng đồ ăn, cứ thế nó vừa sủa ‘ẳng ẳng’ vừa miễn cưỡng mặc quần áo vào.

Chó đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên.

Con chó lai trong bộ quần áo nhỏ được cắt may tinh tế và chiếc mũ dệt kim trên đầu, lập tức quét sạch vẻ hèn hạ trước đó, thoạt nhìn giống hệt như một con chó thuộc giống quý giá và nổi tiếng.

Tiểu Phó: “.....”

Trong làn gió đêm, mái tóc đen mềm mại của cậu bị thổi tung loạn xạ.

Cậu nhìn bộ quần áo trên người con chó lai với vẻ cay đắng, sau đó chuyển động cái cổ cứng ngắc, ra sức cúi đầu nhìn lại bộ quần áo trên người mình, chiếc áo hoodie rách nát đã ngã sang màu xám tự bao giờ.

Cậu nhấc những ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt lên, ra sức kéo kéo đoạn tay áo ngắn ngủn xuống. Đôi mắt màu xanh xám nhất thời lộ vẻ ghanh tị.

Tiểu Phó cũng rất muốn đổi sang bộ quần áo mới.

Nhưng sau khi rơi xuống Trái đất, trên người cậu không có một xu dính túi, cậu cũng không thể đi ăn trộm ăn cướp hay đi làm thuê, vì sẽ dọa chết người khác.

Dĩ nhiên, cậu cũng có thể khẩy một miếng vàng trên vỏ trứng của mình để mang đi đổi quần áo và nhu yếu phẩm hằng ngày.

Nhưng vỏ trứng không thể tái sinh được.

Tiểu Phó không muốn lúc quay về gặp phụ vương và mẫu hậu, lại bị phát hiện vỏ trứng sứt sẹo lồi lõm.

Người ngoài hành tinh nhỏ bé đơn thuần rưng rưng nước mắt, xưa nay đâu biết tâm tư của nhân loại lại rắc rối quanh co như vậy.

*

Minh Khinh Khinh đang gài bẫy cậu.

Cô nhớ lại khoảng thời gian này con chó lai cứ xuất quỷ nhập thần, càng nghĩ càng cảm thấy, thứ trên mái nhà lúc đó rất có thể không phải là con chó, mà là ‘nó’.

Vì tạm thời không biết ‘nó’ là thứ gì, nên Minh Khinh Khinh đành phải dùng ‘nó’ để xưng hô.

Nếu như vậy, rất nhiều chuyện có thể giải thích được ngay.

Ngày đó cô theo chân Béo Béo lao lên lầu, ‘nó’ suýt chút nữa đã bị phát hiện, thế nên tạm thời ‘nó’ đã đem con chó đến. Rất có khả năng con chó này không phải là chó hoang, mà là chó nhà của một gia đình nào đó.

Theo những hành động mà ‘nó’ đã làm trong khoảng thời gian này, dường như khá tuân theo quy tắc của con người, không hề muốn làm con người hoảng sợ, cho nên lúc cô không có ở nhà, ‘nó’ sẽ đưa con chó quay về chỗ cũ.

Như vậy, con chó không để lại bãi phân nào trên bãi cỏ cũng là chuyện dễ hiểu.

Minh Khinh Khinh vẫn còn nhớ chiếc áo hoodie màu xanh lam bị vướng vào khe hở của máy xay gió trên mái nhà.

Một chuyện lớn như vậy, muốn người khác tin là bị gió thổi đến cũng rất khó. Huống hồ, nhìn từ xa thì chiếc áo đó có vẻ rất rẻ tiền, tay nghề thô sơ, không giống với những loại quần áo mà người trong khu biệt thự này sẽ mặc.

Buổi chiều, Minh Khinh Khinh lại lên mái nhà nhìn qua, chiếc áo đó đã biến mất.

Mạnh dạn suy đoán, rất có khả năng đã được ‘nó’ lấy đi.

Nói cách khác, ‘nó’ cũng cần mặc quần áo.

——vì vậy, ‘nó’ chắc hẳn là một tinh quái nào đó có hình dạng cụ thể, và cần phải che giấu.

Như vậy thì rất dễ giải quyết, cứ có một camera không bị nó chú ý là có thể chụp được ‘nó’ ngay.

Thời gian ngừng lại, nghĩa là ‘nó’ có năng lực khống chế thời gian.

Cô chưa bao giờ thấy nó, chứng tỏ ‘nó’ có thể xuyên tường, hoặc có thể biến mất tức thời.

Minh Khinh Khinh suy đoán từng chút một.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô phải nắm rõ được thông tin của nó mới có thể lôi ‘nó’ ra được.

Còn một vấn đề mấu chốt nữa, đó là lúc cô lắp đặt camera lỗ kim, ‘nó’ không được có mặt ở hiện trường.

Cho nên, cô phải tìm hiểu rõ hành tung của nó trước, xem lúc nào thì ‘nó’ ở, lúc nào sẽ rời khỏi biệt thự.

*

Minh Khinh Khinh mặc đồ cho con chó xong thì rời đi, quay về tầng ba.

Tiểu Phó thấy cô ở trong phòng bếp uống hai viên thuốc cảm, sau đó cầm hai cuốn sách về phòng, dáng vẻ như định đi ngủ sớm, nên cậu nghĩ cô sẽ không quay lại tầng một nữa. Thế là cậu liền dịch chuyển tức thời đến tầng một, định đem con chó trả lại cho chủ nhân của nó.

Nhìn bộ đồ trên người con chó, Tiểu Phó lại gặp một rắc rối.

Chủ nhân của con chó lai không mặc quần áo cho nó, nếu giữ nguyên như vậy mà đưa về, chắc chắn người chủ đó sẽ một phen hoảng hồn.

Thế là Tiểu Phó lại mất công ngồi xuống, cố gắng cởi bộ quần áo trên người con chó lai ra.

Ai cũng biết chó là loại động vật hiếu động, ngay cả Minh Khinh Khinh muốn mặc quần áo cho nó còn phải đút đồ ăn vặt để dỗ dành, huống chi là Tiểu Phó tay chân không linh hoạt—— thực sự còn khó hơn cả leo lên trời!

Con chó lai liều mạng vùng vẫy, mồm cứ ngoác ra kêu ‘ăng ẳng’, Tiểu Phó vừa sốt ruột vừa lo lắng, nhanh chóng ngăn nó lại trước khi nó sủa ra thành tiếng.

Lúc này, con chó lai đã biến thành một tác phẩm điêu khắc, Tiểu Phó phải mất một lúc lâu mới cởi bỏ được bồ đồ trên người nó xuống.

Trán của Tiểu Phó đầy những vệt mồ hôi sáng lấp lánh, nhưng cũng may cuối cùng đã đem con chó trả về.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống trước máy sưởi dầu, hơ hơ đầu óc. Sau đó chậm chạp nằm xuống, định bụng đi ngủ.

Nhưng đúng lúc này.

Anh đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ lầu ba đi xuống.

Minh Khinh Khinh: “Đản Đản?”

Tiểu Phó đâu ngờ Minh Khinh Khinh còn quay lại, nhất thời hoảng sợ đến suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Nhưng ngay sau đó, cậu nhìn thấy cái lỗ nhỏ dành cho chó mèo ra vào trong nhà ấm trồng hoa bên cạnh đã bị đóng kín—— nói cách khác, Đản Đản không thể đi ra ngoài, lúc này phải ở trong biệt thự.

Đầu óc cậu xoay chuyển rất nhanh, nếu Minh Khinh Khinh xuống mà không thấy Đản Đản đâu, chắc chắn sẽ sinh nghi.

Trái tim Tiểu Phó như vọt tới cổ họng, lập tức dịch chuyển tức thời đến xách con chó qua.

Chỉ vỏn vẹn vài phút phải dịch chuyển qua dịch chuyển lại, con chó lai muốn chóng mặt hoa mắt: “.......”

Nhưng——bộ quần áo của con chó!

Tiểu Phó hoảng hốt, vội vàng khua tay loạn chân mặc quần áo vào cho con chó. Nhưng mặc vào khó hơn cởi ra! Cậu vung vẫy hai tay hệt như một chiếc máy đào đất. Do đã sử dụng khả năng dừng thời gian, nên trong thời gian ngắn, Tiểu Phó  rất khó sử dụng lại lần nữa trên diện rộng.

Vì vậy mà lúc Minh Khinh Khinh đẩy cửa bước vào, cậu chỉ có thể bỏ lại ống tay áo cuối cùng chưa mặc được và biến mất một cái ‘vèo’.

Minh Khinh Khinh bước vào, kéo theo một chiếc đệm có đường kính khoảng một mét năm đặt xuống sàn, im lặng liếc nhìn con chó lai đang ngơ ngác với bộ quần áo xộc xệch.

Đúng như cô dự đoán, bộ quần áo của con chó vẫn chưa mặc kịp.

Mười phút là quá đủ để con người cởi ra và mặc lại quần áo cho một chú chó.

Nhưng ‘nó’ lại không làm được.

Điều này càng thêm chứng minh suy đoán của Minh Khinh Khinh—— mặc dù năng lực của nó rất mạnh, nhưng rất có thể cử động không linh hoạt, nếu không cũng sẽ không làm đổ thuốc lên sàn.

Như vậy, cô phải tranh thủ thời gian, trước khi ‘nó’ dịch chuyển biến mất phải tóm được nó.

Để ‘nó’ thả lỏng cảnh giác, Minh Khinh Khinh để lại chiếc đệm cho con chó rồi thản nhiên rời đi. Nói là để cho con chó, nhưng thực chất Minh Khinh Khinh biết buổi tối con chó không hề ở lại đây.

Mà trên thực tế, Tiểu Phó cũng không hề đề cao cảnh giác với cô.

Sau khi đưa con chó trở về, cậu nhìn tấm đệm dày cộm trên sàn với ánh mắt lấp lánh.

Từ trước đến nay cậu rất ngại nằm ngủ trên sô pha, vì sợ mình sẽ làm bẩn sô pha.

Nhưng đây là tấm thảm đã cũ, trên mặt còn có một lớp lông rất ấm áp. Trước khi rời đi, Minh Khinh Khinh sờ đầu con chó, nói đây là tấm thảm cũ mà cô định vứt đi, có thể nằm ngủ, đừng để cảm lạnh.

Như vậy, chắc là cậu cũng có thể nằm trên đó ngủ một lúc đúng không?

Tiểu Phó nhoài người về phía trước, tham lam lăn lộn vài vòng, cảm giác thực sự thoải hơn rất nhiều so với sàn nhà lạnh cứng.

Cậu cuộn trọn người lại, đôi mắt màu xanh xám phản chiếu ánh lửa đang nhấp nháy trong lò sưởi, đây là khoảng thời gian mà cậu cảm thấy hạnh phúc nhất từ sau khi đến Trái đất.

Haiz, giá mà có thể ở lại đây không bị đuổi đi thì tốt biết mấy.

*

Cả đêm này Minh Khinh Khinh không hề chợp mắt, làm sao cô có thể ngủ được khi biết bên cạnh mình có một phi nhân*?

(Phi nhân: không phải loài người, chỉ chung cho các loài: trời, rồng, dạ xoa, tu la, địa ngục....nguồn: Google.)

Nhưng sau khi uống thuốc cảm vào, dưới tác dụng của thuốc cảm, cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Minh Khinh Khinh bắt đầu nghĩ cách kiểm tra xem lúc nào ‘nó’ ở nhà.

Ban đầu, Minh Khinh Khinh vẫn chưa nghĩ ra được cách gì hay, bởi vì cô hoàn toàn không biết được hành tung của ‘nó’, ‘nó’ trong tối còn cô ở ngoài sáng.

Mãi cho đến khi cô phát hiện ra, ‘nó’ với cô là hữu cầu tất ứng.

Lúc ăn sáng, cô định xem tin tức giải trí, nhưng lục tung tủ TV và những nơi gần đó vẫn không tìm được chiếc remote.

Vậy mà sau khi cô vào nhà bếp lấy đồ trở ra, lại phát hiện chiếc remote bị nhét giữa hai tấm đệm sô pha. Điều này không khỏi làm người khác hoài nghi, vừa nãy phải chăng mình đã bị hoa mắt, nằm ở đó mà không nhìn thấy.

Rõ ràng, là ‘nó’.

Minh Khinh Khinh cầm điều khiển lên, vẫn tỏ ra bình tĩnh tiếp tục ăn uống, nhưng thực tế trái tim đang đập thình thịch vì căng thẳng.

‘Nó’ ở xung quanh mình, nghe thấy lời cô nói.

Tiểu Phó nằm trên nóc nhà phơi nắng, không hề hay biết tâm lý sinh động của Minh Khinh Khinh. Ánh mặt trời khô ráo rải dài trên cơ thể cậu, trên cả mặt sách và câu chuyện trong cuốn ‘Từ điển Bách khoa toàn thư’ mà cậu đang đọc. Nhúm tóc trên đỉnh đầu vểnh lên cao. Sau khi giúp đỡ được người khác, trong lòng cậu cũng cảm thấy rất vui.

Tối qua nằm trên tấm đệm dày, cậu đã có một giấc ngủ rất ngon lành.

Trên đời này Minh Khinh Khinh là người đối xử với cậu tốt nhất, và tất nhiên cậu cũng rất biết ơn cô.

Sau khi Minh Khinh Khinh phát hiện chuyện này, cả một ngày dài bắt đầu làm chuyện  ‘tìm kiếm các loại đồ vật’.

Cô ngồi xổm trong căn phòng ở tầng bốn một lúc lâu, rũ mắt thì thào: “Chán quá! Muốn chơi Rubik. Nhớ là ở đây mà sao bây giờ không có ta?”

Cô nhắc lại ba lần.

Chẳng mấy chốc cô đã tìm ra một khối Rubik lập phương trong đống đồ linh tinh ở góc phòng khách tầng ba.

Minh Khinh Khinh vừa liếc mắt đã nhận ra, chính là khối Rubik mà ngày đó đã vứt vào thùng rác rồi đem ra ngoài biệt thự, sau đó bị rơi vào nước bẩn.

Lẽ nào sau đó ‘nó’ đã nhặt lại, rửa sạch rồi cất đi?

Một tên tinh quái có đam mê cất giữ.

Minh Khinh Khinh tiếp tục đưa ra cho ‘nó’ từng loại đồ vật một.

Một lúc sau cô lại ra ban công, ũ rũ thì thào: “Bị cảm nên chẳng còn sức để vắt cho ráo nước.”

Lần này cô chỉ nhắc một lần.

Mười phút sau cô lại ra ban công, phát hiện chiếc khăn trải giường đã không còn nhỏ nước.

Nếu không để ý, có lẽ sẽ cho rằng được nắng hong khô, nhưng trên mặt khăn vẫn còn dấu vết rõ ràng của việc vắt khô.

Minh Khinh Khinh phát hiện đối phương thực sự rất ngốc nghếch.

——bên cạnh là máy sấy, cô nói không vặn nổi, ‘nó’ lại đến vắt thật.

‘Nó’ thậm chí còn không biết máy sấy là gì? Hay là đối với cô nó không hề cảnh giác, không hề ngờ đến cô đang thử ‘nó’?

Cả một ngày hôm nay, nó hoàn toàn đáp ứng những yêu cầu mà Minh Khinh Khinh đưa ra.

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, lời thì thầm của Minh Khinh Khinh mới không còn được thực hiện nữa.

Minh Khinh Khinh càng thêm khẳng định, giờ này chắc chắn ‘nó’ không còn ở đây nữa.

Cô vội vàng gọi điện thoại cho đội lắp đặt camera lỗ kim đã đợi sẵn dưới chân núi, trong vòng mười mấy phút giải quyết gọn gàng mọi việc.

Cuộn giấy, công tắc đèn, khe hở trên mái nhà, chỗ nào cũng đều được lắp đặt.

Đội lắp đặt mặc dù cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng Minh Khinh Khinh chỉ giải thích một câu ‘yêu cầu nhập vai’ rồi nhẹ nhàng đuổi họ đi.

Sau khi cả ngôi biệt thự được lắp đặt xong và kết nối với điện thoại của Minh Khinh Khinh, cô trở về phòng mình, bật tất cả camera điều khiển từ xa lên, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Cô tập trung cao độ, trái tim gần như nhảy vọt tới cuống họng, trong lòng chưa bao giờ căng thẳng đến thế.

Đợi ‘nó’ quay lại, hẳn là sẽ chụp được ‘nó’ thôi.