“Anh Bùi, làm sao vậy?” Tiểu Chu vội vàng chạy đến bên cạnh anh ấy, nhặt quả táo vừa rơi xuống sàn nhà lên: “Quả táo của anh bị rớt xuống đất rồi, để em đi rửa lại đã nhé.”
“Chờ một chút!” Bùi Hồng Trác nhìn chằm chằm bàn tay phải của mình, sau đó liếc nhìn quả táo vừa được nhặt lên với sắc mặt rất khó coi.
Anh ấy đột nhiên nói với Tiểu Chu: “Cậu bưng cốc cà phê trên bàn lên thử xem.”
Tiểu Chu không hiểu mô tê ất giáp gì, kỳ lạ liếc nhìn Bùi Hồng Trác. Đây là yêu cầu quái gở gì vậy? Chẳng lẽ trong cốc cà phê có con ruồi rớt vào?
Nhưng anh ấy vẫn làm theo.
Tiểu Chu bưng cốc cà phê của mình lên.
Lúc Tiểu Chu đưa tay lấy cốc cà phê, Bùi Hồng Trác vẫn chăm chú nhìn cốc cà phê trên bàn. Ngoại hình của anh ấy khiến người khác như tắm mình trong gió xuân, nhưng áp lực trong ánh mắt ấy lại quá mạnh, làm Tiểu Chu nổi lên một sự căng thẳng không thể giải thích được.
Tình huống gì thế này? Cơn nghiện diễn xuất của ảnh đế đột nhiên bộc phát sao?
Tiểu Chu vững vàng bưng cốc cà phê trên bàn lên, nhấp một ngụm, sau đó giơ ngón tay cái với Minh Khinh Khinh: “Ngon đấy.”
Bùi Hồng Trác nhìn anh ấy, chỉ vào cái cốc cà phê còn lại trên bàn rồi nói với anh ấy: “Cậu cầm thử cái cốc của tôi xem.”
Tiểu Chu lại càng bối rối, vươn tay trái ra, nhẹ nhàng như không nhấc chiếc cốc đó lên, hỏi: “Sau, sau đó thì sao?”
Bùi Hồng Trác nhìn hai cốc cà phê trong tay Tiểu Chu với ánh mắt kinh ngạc, tại sao tới lượt Tiểu Chu, tình huống kỳ lạ đó lại không xảy ra nữa?
Bùi Hồng Trác khẽ nhíu mày: “Tiểu Chu, cậu đặt cái cốc của tôi lên bàn lại đi, để tôi cầm thử.”
Tiểu Chu: “.......”
Tiểu Chu quả thực sắp bất lực, anh ấy đặt chiếc cốc bên tay trái xuống, rồi nói với Bùi Hồng Trác: “Anh Bùi, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Đây là một phân đoạn trong bộ phim mới sao? Anh đang mượn em để tập diễn?”
Bùi Hồng Trác phớt lờ Tiểu Chu, từ từ đưa tay đến sát chiếc cốc cà phê trên bàn đá cẩm thạch.
Động tác của anh ấy rất chậm, ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt vào cốc cà phê.
Tiểu Chu nói thầm trong bụng, cái quái gì thế này, cà phê phải được người khác chạm qua một chút mới có thể uống sao?
Cuối cùng, dưới ánh mắt của Minh Khinh Khinh và Tiểu Chu, lần này Bùi Hồng Trác đã bưng được cốc cà phê lên.
Anh ấy nhìn cốc cà phê đang nằm yên lặng trên tay mình, nhìn trái nhìn phải mép cốc, rồi lại nâng lên nhìn dưới đáy cốc, sắc mặt vô cùng kỳ lạ.
——Chẳng lẽ vừa rồi cốc cà phê bị dịch chuyển, quả táo bị hất xuống đất chỉ là ảo giác của mình?
Anh ấy lại vươn cánh tay còn lại cầm lấy một quả táo khác trong giỏi trái cây, lần này quả táo cũng nằm yên trong lòng bàn tay anh ấy, không hề bị rớt xuống đất.
Bùi Hồng Trác thở phào nhẹ nhõm, ấn đường nhíu chặt cuối cùng cũng có chút giãn ra.
Tiểu Chu hoàn toàn không biết anh ấy đang làm gì, nhưng thấy sắc mặt của anh ấy vẫn còn khó coi, bèn nói với anh ấy: “Anh Bùi, anh có muốn xuống hầm rượu xem thử không?”
Nói xong Tiểu Chu quay sang dặn dò Minh Khinh Khinh: “Anh đưa anh Bùi xuống dưới đó xem thử một chút.”
Minh Khinh Khinh liếc mắt nhìn về hướng lầu bốn, sau đó khẽ nhíu mày, ‘ừm’ một tiếng.
Bùi Hồng Trác vẫn đang chú ý đến cốc cà phê và quả táo trên tay, hoàn toàn không nghe thấy Tiểu Chu vừa nói gì.
Tiểu Chu liền dẫn Bùi Hồng Trác vào thang máy.
Hai người từ thang máy đi xuống tầng hầm lầu hai. Tiểu Chu giới thiệu sơ về diện tích khu trượt tuyết, Bùi Hồng Trác lơ đễnh lắng nghe.
“Chúng ta lên trên xem hầm rượu nhé.” Tiểu Chu nói.
Tiểu Chu trong lòng thầm đoán, chắc chắn Bùi Hồng Trác đang muốn theo đuổi Minh Khinh Khinh, chuyện đi xem biệt thự chẳng qua chỉ là lấy cớ, cho nên mới không nghiêm túc lắng nghe giới thiệu, thế là anh ấy vừa dẫn Bùi Hồng Trác đi, vừa trêu chọc hai câu.
Hai người lên tầng hầm lầu một.
Tiểu Chu đi trước, Bùi Hồng Trác vẫn đang chăm chú nhìn cốc cà phê và quả táo trên tay.
Nhưng đúng lúc này, lòng bàn tay của anh ấy bỗng nhiên trống rỗng!
Quả táo lại bị hất khỏi tay anh ấy bởi một lực tương tự như lúc nãy.
Lần này quả táo nện một tiếng ‘bụp’ rõ ràng trên sàn nhà, sau đó nhảy ra xa, lăn long lóc đến góc tường.
Tiểu Chu nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì nhìn thấy sắc mặt của Bùi Hồng Trác đã tái mét, nói là trong nháy mắt không còn chút huyết sắc cũng không quá.
“Sao, sao thế?” Tiểu Chu cũng giật mình, nhanh chân bước tới chỗ anh ấy: “Anh Bùi, anh làm sao vậy?”
Bùi Hồng Trác ngẩng đầu nhìn Tiểu Chu, khuôn mặt tái nhợt, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, hạ giọng hỏi: “Trong căn nhà này hình như có thứ gì đó phải không?”
“Là, là sao?” Tiểu Chu cũng bị dọa không hề nhẹ, thiếu chút nữa đã hồn bay phách lạc. Anh ấy liếc nhìn đèn điều khiển bằng giọng nói trên hành lang đã tắt cách đó không xa, không nhịn được bước tới bật tất cả đèn lên, ánh đèn lập tức bừng sáng, sau đó anh ấy quay lại, nói: “Anh Bùi, anh đừng làm em sợ. Gần đây anh không nghĩ ngơi đầy đủ đúng không?”
“Ý của tôi là chuyện ma quỷ lộng hành ấy.” Bùi Hồng Trác đưa cốc cà phê trên tay cho anh ấy xem: “Chiếc cốc này vừa rồi đặt trên quầy bar vẫn nằm im lìm, nhưng tôi vừa đưa tay ra tính chạm vào thì nó giống như sống dậy mà nhảy dựng lên.”
Tiểu Chu sờ sờ cánh tay: “Anh Bùi, anh đừng đùa quá trớn chứ. Chẳng phải anh vẫn đang nó cầm trên tay đó sao?”
Bùi Hồng Trác trán túa đầy mồ hôi: “Lúc có cậu và Khinh Khinh nhìn, tôi có thể chạm vào cái cốc cà phê, nhưng các cậu vừa quay người đi là tôi lại không chạm vào được nữa. Vừa rồi cũng vậy, cậu vừa xoay người là quả táo trong tay tôi chẳng hiểu vì sao lại bị hất văng tới góc tường bởi một sức mạnh nào đó. Hơn nữa sức lực đó còn rất lớn, tôi không thể chống cự lại được!”
Tiểu Chu bán tin bán nghi nhìn anh ấy: “Anh Bùi, anh đang đùa giỡn với em đúng không? Không buồn cười đâu nha, em nhát gan lắm đó.”
Chính bản thân Bùi Hồng Trác cũng không tin nổi những lời mình vừa nói, chẳng lẽ ma quỷ chỉ nhắm vào mình?
Trong khi cả hai đang nói chuyện, khóe mắt Bùi Hồng Trác lại để ý thấy bức rèm màu trắng trên cửa sổ sát sàn bên kia đột nhiên bay lượn điên cuồng. Sống lưng anh ấy đổ mồ hôi lạnh, lập tức quay cổ Tiểu Chu qua, kêu Tiểu Chu nhìn sang bên đó: “Cậu nhìn bức rèm cửa sổ kìa!”
Cổ Tiểu Chu liền vang lên một tiếng ‘răng rắc’ như muốn gãy cả xương, anh ấy cố nén cơn tức giận và những giọt nước mắt vì đau đớn, nhìn về hướng Bùi Hồng Trác đang chỉ.
“Đâu có gì đâu.” Tiểu Chu mê sảng nói.
Rèm cửa sổ vẫn nằm yên lặng ở đó, vị trí không hề thay đổi so với lúc ban đầu. Dường như mọi thứ chỉ là tưởng tượng đáng sợ của Bùi Hồng Trác.
Bùi Hồng Trác: “........”
*
Một lát sau, Bùi Hồng Trác và Tiểu Chu xuất hiện trên lầu với hai sắc mặt khác nhau.
Tiểu Chu cho rằng Bùi Hồng Trác đang dọa mình. Tại sao một người đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu, công danh sự nghiệp đầy đủ mà vẫn còn ấu trĩ như vậy? Tiểu Chu thực sự rất muốn cà khịa với Minh Khinh Khinh, nhưng ngại ảnh đế vẫn đang ngồi bên cạnh, nên đành phải đem những lời cà khịa nuốt ngược vào bụng.
Bùi Hồng Trác thì lại có chút hoài nghi nhân sinh.
Rốt cuộc là thật sự do ma quỷ chọc phá, hay là do gần đây mình mệt mỏi quá độ nên mới xuất hiện ảo giác?
Bùi Hồng Trác vốn dĩ sợ Minh Khinh Khinh sẽ hoảng sợ, nên không muốn nói với Minh Khinh Khinh, nhưng nghĩ đến trận mưa đá xuất hiện kỳ lạ lần trước mà Minh Khinh Khinh cũng có thể nhìn thấy.... nói không chừng chỉ có mình và Minh Khinh Khinh nhìn thấy thì sao?
Chờ đã, tại sao lúc ánh mắt của Tiểu Chu quét qua, bức rèm liền dừng lại?
Chẳng lẽ người bất thường chính là Tiểu Chu?
Bùi Hồng Trác bỗng nhiên dùng ánh mắt khó tả nhìn về phía Tiểu Chu.
Tiểu Chu đầu đầy dấu chấm hỏi:???
Nói tóm lại, lúc hai người đàn ông xuống lầu thì vẫn còn khách khí với nhau, một trước một sau rất từ tốn, nhưng khi hai người đàn ông lên lầu lại, bầu không khí đã trở nên kỳ lạ, khoảng cách với đối phương cũng kéo rộng ra.
Bùi Hồng Trác kể lại chuyện bức rèm dưới hầm rượu nhảy nhót điên cuồng cho Minh Khinh Khinh nghe.
Minh Khinh Khinh cười cười, nói: “Cửa sổ chỗ đó hơi lộng gió, cũng không phải là vấn đề to tát gì, để hôm nào em tìm người đến sửa. Đàn anh Bùi, anh xem xong phần trang trí nội thất chưa?”
Bùi Hồng Trác muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không đề cập đến chuyện cốc cà phê và quả táo nữa. Anh ấy sợ rằng chuyện này vốn dĩ không tồn tại, mà là do mình quá mệt mỏi, trạng thái tinh thần bất ổn, nói không thành có sẽ dọa đến Minh Khinh Khinh.
Nhưng vừa trải qua một trận giày vò như vậy, Bùi Hồng Trác cũng không có tâm tư nán lại tìm cơ hội ở chung với Minh Khinh Khinh nữa.
Anh ấy đến chưa đầy mười mấy phút, cà phê một ngụm cũng chưa uống đã vội vàng chào tạm biệt.
Minh Khinh Khinh tiễn anh ấy đến huyền quan, kêu Tiểu Chu lái xe đưa anh ấy về.
Tiểu Chu không biết tại sao Bùi Hồng Trác lại dùng ánh mắt kỳ lạ đó liếc mình một cái, sau đó quay sang nói với Minh Khinh Khinh: “Em cho anh mượn một chiếc xe để anh tự lái về cũng được. Hôm nào rãnh anh sẽ mang đến trả lại cho em.”
Minh Khinh Khinh cũng không từ chối. Chẳng mấy chốc, Bùi Hồng Trác đã lái một chiếc xe kiểu dáng lớn nhất từ trong gara của cô ra về.
Sau khi tiếng động cơ của chiếc xe mất hút, Tiểu Chu khó hiểu nói: “Mấy năm trước lúc Bùi Hồng Trác vẫn còn ở công ty, tính tính của anh ấy rất bình thường. Lần này về nước sao có vẻ cứ quái quái. Anh ấy không để anh đưa về, lẽ nào là vì ghét anh?”
Minh Khinh Khinh không tiếp lời, chỉ thúc giục anh ấy: “Tiểu Chu, anh cũng tranh thủ về sớm chút đi, chị dâu đang chờ anh ở nhà đấy.”
Tiểu Chu bèn lái xe ra về.
*
Hai người vừa rời khỏi, Minh Khinh Khinh liền đóng cửa lại, thở hắt ra một hơi rồi phóng thẳng lên lầu bốn.
Cô không gõ cửa, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa bước vào phòng, trên chiếc giường vẫn đang nhô lên một đống, thoạt nhìn có vẻ tiểu zombie đang ngồi dưới chăn ôm đầu gối, còn không ngừng run rẩy.
Nghe thấy động tĩnh cô bước vào, tiểu zombie vội vàng ấn chặt các góc chăn, chặt đến kín kẽ.
Minh Khinh Khinh tức giận quát: “Ra đây!”
Tiểu zombie bị giọng điệu hung dữ của Minh Khinh Khinh làm giật mình. Cậu biết mình đã làm sai, nhưng vẫn kiên quyết không chịu ra, mang theo chiếc chăn bông nhích sang mép giường bên kia.
Minh Khinh Khinh vươn tay muốn xốc chăn lên, nhưng sức lực của Tiểu Phó rất lớn, ngay cả khi đang trong thời kỳ mẫn cảm thì sức lực của cậu vẫn mạnh hơn một trăm người như cô cộng lại, dù là một góc chăn Minh Khinh Khinh cũng không thể nhấc lên được.
Minh Khinh Khinh giận sôi máu: “Cậu cố ý dọa người ta bỏ chạy mà còn trốn được sao?”
Đống chăn buồn bã cuộn tròn vào trong góc, giọng nói rầu rĩ của Tiểu Phó từ trong chăn truyền ra: “Đồ bịp bợm, siêu bịp bợm.”
Rõ ràng là cô đã hứa với cậu trước, làm cậu đợi cả một ngày trời, kết quả cô lại đưa người khác về nhà.
Tiểu Phó đau lòng nghĩ, cho dù cô chỉ coi cậu như một con thú cưng, nhưng chẳng lẽ lời hứa với một con thú cưng không quan trọng sao?
Minh Khinh Khinh: “???”
Còn mắng cô?
Âm tiết của một số chữ còn chưa học xong mà đã học được cách mắng chửi người khác? Tên này cũng giỏi thật đấy.
Minh Khinh Khinh nổi cơn tam bành, cảm thấy tiểu zombie rõ ràng là đang cậy sủng mà kiêu, trước đây ở trong nhà luôn dè dặt cẩn thận, sợ làm sai chuyện sẽ bị vứt bỏ, vậy mà bây giờ lại dám dọa khách chạy mất dép, lá gan đúng là càng ngày càng lớn.
Nói không chừng Bùi Hồng Trác còn cho rằng biệt thự này có ma quỷ, sau này có mời cũng không dám đến nữa.
Minh Khinh Khinh cau mày: “Tôi lừa gì cậu rồi?”
Tiểu Phó trốn dưới chăn bông, đôi mắt xanh trong bóng tối ngập đầy nước mắt, ngón tay nhợt nhạt nắm chặt góc chăn, Minh Khinh Khinh làm cách nào cũng không xốc lên được.
Hai cánh tay cậu ôm chặt đầu gối, cuộn tròn trong góc tường, không thèm để ý đến Minh Khinh Khinh, yếu ớt nói: “Quỷ thất hẹn, không giữ lời hứa, đồ bịp bợm.”
Minh Khinh Khinh bị cậu nói có chút chột dạ, cơn tức giận cũng vơi đi đôi chút, nói lảng sang chuyện khác: “Lần trước chẳng phải chúng ta đã nói là không được nhắm vào đàn anh Bùi nữa rồi mà? Cậu dọa anh ấy tới mức hồn siêu phách lạc, sắc mặt trắng bệch, như vậy cậu cũng đâu được tính là giữ lời hứa?”
“Cô trước, là cô không giữ lời hứa trước.” Tiểu Phó nói chuyện không được lưu loát, cãi nhau dĩ nhiên không thể giành phần thắng.
Minh Khinh Khinh trừng mắt: “Cậu dọa người ta bỏ chạy như vậy còn chưa hài lòng sao? Còn muốn mắng tôi nữa ư?”
“Kẻ bịp bợm.”
Minh Khinh Khinh vươn tay túm lấy chiếc chăn bông của anh: “Người ngoài hành tinh họ Phó kia, cậu ra đây cho tôi!”
“Siêu bịp bợm.”
Minh Khinh Khinh: “.......”
Minh Khinh Khinh túm chiếc chăn đến đau hết mấy đầu ngón tay, nhưng có kéo thế nào cũng không nhấc lên được, đen mặt nói: “Tôi tức giận rồi đấy, người ngoài hành tinh cậu cứ đợi đi, không cho cậu ăn bữa tối nữa.”
Nghe thấy cô định rời đi, đống chăn bỗng nhiên căng thẳng, từ trong chăn thò ra một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt, nắm chặt lấy góc áo của Minh Khinh Khinh.
Minh Khinh Khinh đang cơn giận dữ, không chút nghĩ ngợi hất tay của tiểu zombie ra, xoay người xuống lầu.
Tiểu Phó lập tức luống cuống, vội vàng chui ra khỏi chăn, thò đầu nhìn về hướng cánh cửa.
Nhưng Minh Khinh Khinh hình như đã thực sự nổi giận.
Nghe âm thanh cô bước xuống lầu, bước chân của cô thậm chí còn không dừng lại dù chỉ một giây.