Ta Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Giới Giải Trí

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà

Hiện tại, ngoài bản thân Lạc Anh thì chỉ có ba người nhà Hạ Hiểu Phong biết cô sẽ mở phòng ăn riêng cổ truyền vào buổi tối.

Lạc Anh lên mạng tìm hiểu một số nội dung liên quan, dường như phải làm rất nhiều món, mỗi ngày đều phục vụ một hai bàn, đặt trước mấy ngày.

Mà Lạc Gia Lâu vận hành như thế nào, Lạc Anh nhất định phải cận thận suy xét.

Nói đến đây cô vẫn mang lòng tham, vừa không muốn mất đi lượng khách ăn sáng hiện tại, nhưng cũng hy vọng không bỏ lỡ một số ít khách sẵn sàng chi nhiều tiền hơn.

Cô mong muốn tìm ra được hình thức kinh doanh của riêng mình, ở thế giới này nếu cô chỉ nấu những công thức cổ xưa, tuy vậy những món ăn cổ xưa lại quá cao thâm ít người hiểu được.

Ngay cả kiếp trước khi còn ở trong cung, Đế Hậu chủ yếu ăn thịt cá thì những món như cháo loãng buổi sáng, trứng vịt muối hay dưa chua vẫn có thể ăn.

Dân coi ăn làm trời, các món đãi tiệc vừa đẹp mắt vừa có mặt mũi, nhưng có thể ăn với số lượng lớn vẫn tốt hơn.

Dẫu sao phòng ăn riêng này cũng không vội mở ra, trong khoảng thời gian này, tranh thủ suy nghĩ và tìm kiếm phương thức kinh doanh, cứ thử thôi, những chuyện khác để tính sau.

Hôm qua thảo luận với người nhà Hạ Hiểu Phong xong, lại hỏi hôm nay muốn ăn gì, bọn họ nói mặc dù món ăn cổ truyền rất ngon nhưng bụng họ vẫn muốn ăn thứ gì đó đơn giản một chút, những món cao cấp này dăm bửa nửa tháng ăn một lần là được.

Lạc Anh lại suy nghĩ thực đơn cho hôm nay, sáng nay Trần Lâm gửi cho cô một thông báo thật lớn nói tối nay sẽ mang một người bạn của lão Hạ tới, chưa đến bốn mươi đột nhiên uống rượu xong bị đột quỵ. Nằm viện gần một tháng cuối cùng cũng được xuất viện, nóng lòng muốn hưởng thụ tự do, bữa cơm tối nay làm phiền cô nấu món không nhiều dầu mỡ, bạn già phải ăn kiêng.

Đương nhiên Lạc Anh đồng ý, việc nấu nướng này đã làm thì không thay đổi, đầu bếp đều tùy chỉnh theo khẩu vị của khách, đối với chăm sóc sức khỏe thì thuốc và thức ăn đều có công dụng như nhau.

Khi còn làm ở ngự thiện phòng, lúc đó Lạc Anh phải dựa vào kết luận xem mạch của Đế Hậu, ngự y dặn không nên ăn gì, tránh ăn gì, cái gì ăn được ít, ngự thiện phòng tùy thời mà thay đổi liên tục.

Đột quỵ là căn bệnh đã có từ xa xưa, việc ăn uống lại càng phải chú ý. Lạc Anh nhớ rõ ở Đại Lương có một vị Vương gia rất thích ăn ngon, chính là hoàng thúc của tiểu hoàng đế, lão Vương gia, thích nhất ăn các loại thịt chiên, thịt nướng và thức ăn khẩu vị nặng, ông ấy cũng bị đột quỵ khi tuổi chưa lớn. Ngự y dặn không được ăn thứ này thứ kia, lão Vương gia ngoài mặt thì hứa hẹn đủ thứ, nhưng trong vương phủ không được ăn bèn lẻn ra đường chạy đến quán rượu ăn vụng.

Hiển nhiên bệnh trạng không có giấu hiệu giảm xuống, lão Vương gia vẫn luôn khẳng định trong vương phủ ngày ngày đều ăn đồ ăn của hòa thượng, ngay cả Vương phi cũng ăn chay mỗi ngày. Ngự y hết cách, sau đó vẫn là tiểu Hoàng đế mang Hoàng Hậu xuất cung du ngoạn, bắt tại trận lão Vương gia đang ăn uống thả cửa trong quán rượu. Để thuyết phục hoàng thúc chú ý sức khỏe, đầu bếp đệ nhất Lạc Anh bị mượn đến Vương phủ ngẩn ngơ hai tháng, dạy đầu bếp vương phủ nấu đồ chay, kết quả sau hai tháng, lão Vương gia sống chết không chịu thả người, tiểu hoàng đế đành phải tự mình đến mới có thể đưa Lạc Anh trở về.

Vừa nhớ lại đoạn chuyện cũ năm đó, Lạc Anh không nhịn được cười, vị lão Vương gia năm đó đúng là một người thần kì, sau này mỗi khi vào cung lão Vương gia đều lén chạy đến ngự thiện phòng tìm nàng kiếm ăn, còn oán trách đồ đệ của nàng trong vương phủ tay nghề quá tệ, chỉ có thể miễn cưỡng ăn một chút mà thôi.

Bệnh nhân đột quỵ tuy thể chất khác biệt nhưng phần lớn đều là huyết áp cao, những thực phẩm bổ dưỡng tính nhiệt, khô nóng tuyệt đối không thể ăn. Trong y học hiện đại, đột quỵ là căn bệnh liên quan đến mạch máu não, không được ăn những thức ăn nhiều dầu mỡ, nhiều chất béo, nhiều muối, nhiều đường.

Lạc Anh nghĩ, nói về thanh đạm thì ẩm thực Hoài Dương được xem là ngon nhất, ít dầu, ít muối và ít chất béo, tuy cô có công thức trong đầu nhưng phải có nguyên liệu mới xong. Ảnh Thị Thành nằm ở phía bắc, không có nhiều nguyên liệu nấu ăn của Hoài Dương, tối nay ăn gì còn tùy vào cô mua được những gì trong chợ.

Bán xong bữa sáng, Lạc Anh khóa cửa đi mua thức ăn. Ở đây có chợ nông sản, rau rất tươi xanh lại rẻ, nhiều nhà nông trong vùng cũng đến đây bán thịt lợn, rau rừng… Thậm chí có nhiều người bán táo và lê đông lạnh trong mùa đông.

Bởi vì trời giá rét nên nhiều tiểu thương sẽ nhập hàng muộn, Lạc Anh đến đúng lúc có nguyên liệu mới, đây cũng là quy luật mà cô mới nghiệm ra.

Trung Quốc đất rộng của nhiều, bây giờ đã vào tháng giêng, những người ở phía bắc đều mặc áo phao to sụ sống trong tuyết dày đặc, nhưng người phía nam đã mặc áo ngắn tay. Mấy ngày trước lúc Lạc Anh mở cửa, cô nhìn thấy một người cởi trần nói muốn đi bơi mùa đông.

Lạc Anh chỉ có thể cảm thán, người của thế giới này đúng là đủ loại sở thích.

Ở trong chợ chọn lựa kỹ càng, để lại địa chỉ giao hàng xong Lạc Anh chậm rãi đi về, trong thế giới này nguyên liệu từ các nơi trên thế giới đều tập trung ở đây, đương nhiên là rất tốt. Hiềm nỗi, chất lượng của một số loại rau củ kém hơn nhiều, hôm đó cô ăn một quả cà chua, không chua không ngọt toàn là nước, nhạt thếch, vị còn kỳ quái khiến cô thật sự thất vọng.

Sau đó cô lại lang thang đến một chỗ tên là “Siêu thị xanh”, cà chua trong đó đắt hơn, gọi là “cà chua thượng hạng”, mua về ăn xào xạo cũng coi như đủ hương đủ vị.



Buổi sáng Thẩm Trạm diễn xong, buổi chiều vẫn còn cảnh, tối hôm qua lại nằm mơ, không biết có phải vì từng đến căn nhà đó hay không mà ký ức về trò chơi [Con đường vinh diệu] ngày càng rõ ràng hơn, những cảnh tượng trong mơ rất chân thật, nhà thật, phố thật, nhất là người.

Anh nhờ người hỏi về công ty chủ quản của [Con đường vinh diệu], đối phương chưa biết liệu có thể liên hệ được với ai không.

Thẩm Trạm đi lang thang trên đường cái trong Ảnh Thị Thành, đổi lại là ngày xưa anh sẽ không dám quang minh chính đại đi một mình như vậy, sợ chẳng may gặp phải cẩu tử hoặc người hâm mộ qua đường. Bây giờ mùa đông lạnh giá, Ảnh Thị Thành không thiếu khách dụ lịch, càng những lúc gần đến Tết nguyên đán anh thậm chí thấy được một số cửa hàng trên phố đã bắt đầu treo đèn lồng, bán câu đối.

Quay xong [Chinh Tây], trước khi công chiếu anh vẫn còn thời gian nghỉ ngơi, ngoài những công việc đã sắp xếp trước, Thẩm Trạm tạm thời không định nhận vai mới. Chuyện này lúc nào cũng luẩn quẩn trong đầu anh không thể tiêu tan, trong lòng giống như nghẹn một cục nuốt không trôi, thật sự rất khó chịu.

Trời lành lạnh, Thẩm Trạm vươn tay ôm mũ, anh ngẩng đầu lên, tầm mắt đúng lúc lướt qua sườn mặt của một người.

Bước chân Thẩm Trạm chựng lại, sườn mặt này, hình như là…

Sườn mặt dần dần kết hợp với bóng người trong đầu, Thẩm Trạm sững sờ tại chỗ, đợi anh định thần lại vội vàng đuổi theo phương hướng đó thì chỉ còn một con đường trắng xóa, công nhân dọn vệ sinh đang mặc áo bành tô quét tuyết, người qua đường muôn hình vạn trạng.

Vừa nãy… Là anh đang mơ? Bị ảo giác? Hay là thật?

Thẩm Trạm ghi nhớ con đường này, đợi có thời gian rảnh anh sẽ quay lại.

Vì chuyện này anh không còn tâm trí nào để đi dạo, vốn dĩ muốn ra ngoài cho khuây khỏa nhưng không những không thể giải sầu còn khiến trái thêm hỗn loạn, Thẩm Trạm thầm cười khổ trong lòng.

Đoạn nhạc đệm này Lạc Anh hồn nhiên không biết, giờ phút này cô đang bắt tay xử lý nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị cho các món buổi tối.

Đến năm giờ, cửa lớn Lạc Gia Lâu bị kéo ra, Lạc Anh ở trong bếp nghe thấy tiếng chào của Tiểu Hạ: “Chị chủ quán ơi, bọn em tới rồi, tối nay ăn gì vậy ạ?”

Hôm nay không bày tiệc, Lạc Anh nhìn vào nồi, đợi mọi người đến đủ thì dọn ra.

Tiền Văn Khuê đi một mạch nóng cả người, hôm nay mới xuất viện bạn già đã kéo tới chỗ này, sau đó vợ chồng bạn già bảo tối sẽ dẫn anh ta đi ăn ngon, ngay cả con gái họ cũng gật gù như gà mổ thóc.

Khà, lão Tiền còn tưởng chỗ tốt thế nào! Cách trang trí thường thường không có gì mới lạ, chẳng có gì đặc sắc, anh ta càng tò mò không biết tiệm ăn này có ma lực gì mà làm cho cả nhà lão Hạ phải tôn sùng đến thế?

Thấy ba người nhà bạn già có vẻ rất quen thuộc với nơi này, vừa vào cửa đã cởi quần áo, còn chào hỏi chủ quán, Tiền Văn Khiê cởi áo khoác vắt lên ghế, bốn người vừa vặn đủ một bàn.

Chỗ ngồi này không xa phòng bếp, lập tức hít được mùi thức ăn. Hiềm nỗi ngoại trừ mấy người này ra trong quán chẳng còn ai, ba người nhà bạn già còn làm vẻ thần thần bí bí, Tiền Văn Khuê càng cảm thấy kỳ quái, nhưng bạn già sao có thể hại mình, vậy cứ chờ xem!

Đợi bốn người bọn họ rửa tay sạch sẽ, Lạc Anh dọn món đầu tiên lên – Tàu hủ ky trụng canh gà



Tàu hủ ky trụng canh gà là món ăn kinh điển vùng Hoài Dương, đồng thời cũng là món ngon được lưu truyền từ xưa đến nay.

Đây là một món ăn đòi hỏi kỹ năng dùng dao cực cao, có một cách thức dùng dao rất độc đáo để cắt tàu hủ ky, đầu tiên là thái sợi mỏng, mỗi sợi mỏng chưa đến một mm, sau đó cắt thành sợi nhỏ.

Vì nguyên liệu chính là tàu hủ ky nên chắc chắn sẽ có mùi tanh của đậu, mấu chốt của món này là loại bỏ mùi đậu, người bình thường sẽ dùng cách chần sơ, còn Lạc Anh dùng cách khác.

Đun sôi nước trong nồi, một tay cầm đĩa có sợi tàu hủ, tay kia đổ nước nóng lên trên, tuần hoàn mấy lần, lấy cách dội nước loại trừ mùi hôi của đậu.

Bàn về cách làm tàu hủ ky trụng canh già thì gia đình nào ở Hoài Dương cũng có công thức riêng, ngoài chân giò hun khói và tàu hủ ky, có người thích dùng tôm nõn bóc vỏ, có người quen dùng nấm đùi gà, có người lại thích thêm măng khô hoặc bào ngư và hải sâm, cũng có người tùy mùa mà dùng nguyên liệu khác nhau.

Lạc Anh vẫn nhớ sư phụ người Giang Nam đã dạy cô công thức này, ông đặc biệt chú trọng nấu các món theo mùa, nhưng bởi vì hoàng cung nằm ở phía bắc nên chỉ đành bóp cổ tay thở dài trong ngự thiện phòng.

Món tàu hủ ky trụng canh gà này mùa xuân dùng con trai trai để tăng thêm hương vị hải sản, mùa hè thì bổ sung thịt lươn sẽ ngọt và giòn hơn, sang mùa thu đổi thành cua, màu nước dùng vàng óng thơm mùi cua sẽ rất câu người. Vào mùa đông, sử dụng các loại rau quý hiếm, mềm và tươi xanh, tăng thêm cảm giác thanh đạm sảng khoái.

Thật ra Lạc Anh không thích thêm quá nhiều gia vị, cho nên chỉ có một vài nguyên liệu cho món tàu hủ ky trụng canh gà này.

Khi dọn ra bàn, tô sứ trắng lớn trong mâm là nước dùng nguyên chất, không có váng dầu, thịt xông khói và tàu hủ ky hội tụ thành một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh là cây cỏ xanh biếc trông rất thú vị.

“Lão Tiền, nếm thử xem.” Hạ Hiểu Phong mời bạn già đi ăn cơm, tàu hủ ky hôm nay dù là dăm bông hay tàu hủ thái sợi thì đều mỏng như sợi tóc. Anh ta lại nhớ đến mì sợi tơ vàng bà chủ làm hôm trước, canh đậu hủ văn tư và món hôm nay, tất cả đều thể hiện kỹ năng dùng dao khéo léo.

Lão Tiền và lão Hạ không khác gì anh em trong nhà, không nói ngoa chứ bọn họ thậm chí còn dùng chung một cái thì, ăn chung một đôi đũa.

Tàu hủ thái sợi với thịt xông khói thái sợi, gừng băm, hành lá thái nhỏ pha tạp. Nước dùng vừa miệng, hành lá không hề bị hôi, thịt xông khói nồng đậm, sợi tàu hủ thấm đẫm nước dùng với canh thịt gà thơm phức, hương vị thanh đạm tinh khiết quanh quẩn nơi đầu lưỡi, ngon tuyệt! Nước canh nóng hổi trôi xuống bụng khiến dạ dày thoải mái dễ chịu.

Tiền Văn Khuê ngạc nhiên vui sướng, Lão Hạ và Trần Lâm tìm thấy một chỗ bí ẩn ngon lành.

Hai món tiếp theo được Lạc Anh mang lên, một chay một mặn, có cả cơm rang!

Thịt vịt màu đỏ mật, hành lá chín mềm phủ phục trên thịt vịt, xanh đỏ đan xen thích mắt. Nước thịt vịt tự nhiên thấm ra đĩa làm cho người ta phải nuốt nước miếng.



Người đột quỵ không thể ăn thịt đỏ, thịt lợn luộc thì còn được, nên tối nay Lạc Anh không dùng thịt lợn, bò hay dê mà là thịt vịt!

Đây là món vịt xào hành lá, cách làm tương tự như món hải sâm với hành lá trong ẩm thực Sơn Đông, nhưng ngon và khác biệt. Tiền Văn Khuê ở bệnh viện đã lâu không được ăn món gì ngon, cứ nghĩ đến cơm bệnh viện anh ta phải vội vàng gắp một miếng thịt vịt.

Thịt vịt bóng loáng, nước sốt màu nâu đỏ ngấm đều, dậy mùi thơm. Ăn một miếng cảm thấy da vịt dẻo dai, thịt vịt mềm cực kỳ, nước sốt mặn ngọt đậm đà vương mùi hành lá, lúc nhai còn thoang thoảng mùi rượu, ăn xong một miếng thịt vịt xào tưởng chừng như dư vị vấn vương còn mãi!

Với tư vị ngào ngạt trong miệng, anh ta chỉ cảm thấy sẽ rất đưa cơm, ánh mắt di chuyển sang món cơm rang bên cạnh.

Tôm bóc vỏ, chân giò hun khói, trứng đều cắt hạt lưu, đây đích thị là cơm chiên Dương Châu!



Tiền Văn Khuê xúc một muôi cơm lớn vào bát, trứng gà vàng ươm đánh tơi bọc lấy hạt cơm trắng, các hạt cơm sáng bóng từng hạt từng hạt rời rạc phân minh, nhìn thoáng qua đã biết rất ngon! Tôm bóc vỏ, dăm bông, đậu hà lan bao quanh.

Mọi hạt vàng đều được bọc trong bao bạc, mọi hạt đều được bọc trong vàng! Hóa ra thật sự có món cơm chiên Dương Châu như vậy!

Anh ta không thể chờ được nữa mà xúc cơm vào miệng, cơm chiên tơi và khô ráo, cơ hàm hoạt động một lúc đã cảm nhận được mùi thơm của trứng, rau, vị mặn nhè nhẹ, cơm chiên chỉ nêm muối vẫn đầy đủ hương vị!

Nuốt xong một miệng cơm không hề thấy nghẹn mà còn thấy chưa ăn đủ, phải ăn thêm!

Tiền Văn Khuê muốn gắp thịt vịt, đột nhiên nhìn thấy còn một món khác chưa ăn.

Trên mặt anh ta lộ vẻ hoang mang, đây là món gì vậy?