Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 41: 41 Đổng Gia Thôn Gọi Cho Lão Đại Nhà Cậu Đi Xảy Ra Án Mạng Rồi!


Thượng Thanh nâng quẻ bàn lên lắc lắc, xoay chuyển sang mấy phương hương liền, kim chỉ vẫn bất động như trước.

Y thử bấm đốt ngón tay chỉ thấy trước mắt một mảnh mông lung, không coi ra được cái gì hết.
Thượng đại sư cả kinh trợn tròn mắt, thầm nghĩ tuyệt thế tu vi của ta thực sự bị phế mất tiêu rồi? Vừa nghĩ y vừa âm thầm bấm một chỉ quyết, vung một đạo linh lực ra – Tào Mộc Tinh phía trước ai ui một tiếng, ngã quỳ xuống thành bộ dạng chó ăn phân, đứng dậy lập tức muốn liều mạng với Thượng Thanh: "Chu Thượng Thanh cậu có bệnh à? Sao ám hại tôi?"
Người bên cạnh nhanh chóng ngăn cản gã ta, mấy người tóc húi cua đều thấy vị đại sư này trông có vẻ tâm tình bất định.

Chỉ có Thượng Thanh nhìn chỉ quyết của mình mà cau mày, tu vi của y bị áp chế.

Tuy có thể sử dụng linh lực song uy lực giảm mạnh.

Càng khỏi nói đến bói toán, bị áp đến mức không xài được luôn.

Y lầm bầm lầu bầu, "Dĩ nhiên còn có thể như vậy?"
Bên tai nghe Phó Liễm Tri cười nói: "Có phải hơi chút khó chịu không?"
"Có chút thật." Thượng Thanh ngẩng đầu nhìn mấy tòa tháp cao trên ngọn núi phía tây kia, trên mặt viết đầy mấy chữ: Ông đây muốn, hủy, diệt, nó!
Lúc này, Lưu Phù bỗng nhiên thốt lên, "Chu đạo hữu, có phải cậu...!bị Như Quy tự áp chế tu vi?"
Sau khi thốt ra lời này, Tào Mộc Tinh cũng không giãy giụa nữa, tò mò hỏi: "Sư thúc, áp chế tu vi là cái gì?"
Lưu Phù: "Ta cũng chỉ là nghe nói thôi, Như Quy tự trấn thủ toàn bộ thành phố Dương Gia, đệ tử Đạo gia khi đến thành phố Dương gia nếu như có tu vi quá cao hoặc thiên phú quá mạnh thì sẽ bị áp chế tu vi, mãi cho đến khi rời khỏi nơi này mới thôi.

Nghe nói Vân Hư đạo trưởng thời còn trẻ từng đến thành phố Dương Gia liền bị áp chế một lần, chẳng qua ta vẫn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết."
Lưu Phù biểu tình khá là chua lè, "Ngẫm lại thì Chu đạo hữu nếu không phải là tu vi cao thâm, thì cũng chính là thiên phú cực mạnh đấy mà."
Tào Mộc Tinh nghe xong, nhanh chóng thử một chút, trong nháy mắt sắc mặt rất khó coi: Tu vi của gã một chút chẳng nhỏ đi chút nào hết.

Đáng ghét, lại bị bại dưới tay Chu Thượng Thanh rồi!
Thượng Thanh hừ một tiếng: "Người ta bước chân vào cửa cái là đã muốn quản luôn rồi, quả là nhỏ mọn." Y quay đầu nhìn mấy người tóc húi qua hỏi, "Các cậu có thể hỏi thăm chủ cửa hàng sống ở đâu được không?"
Đầu đinh hơi lúng túng: "Hôm qua chúng tôi đã đi nghe ngóng cả ngày rồi, mấy nhà xung quanh đều nói chủ tiệm này tính cách rất quái gở, thời gian mở cửa không cố định, mọi người ai cũng thân quen gì với ông ta cả."
Thượng Thanh dù sao cũng đã sớm đoán được kết quả, tiếp tục quay sang Lưu Phù: "Lưu đạo hữu, có thể bói một quẻ xem thử không?"
"Hả? Ồ...!Ừ!" Lưu Phù luống cuống tay chân thò tay vào túi mình, sờ soạng một hồi lâu mới lấy ra hai đồng tiền cổ, sau đó bắt đầu mở to mắt nhìn.
Thượng Thanh kiên trì đợi một lát, phát hiện ông ấy vẫn không có thêm động tác nào, hỏi tiếp: "Lưu đạo hữu muốn dùng sáu hào? Theo ta được biết, sáu hào cần ba đồng tiền." (Bói tiền đồng hay còn gọi là quẻ sáu hào, thời xưa gọi là nạp giáp, tung ba lần để xem bói.

Hào là vạch bát quái, là giao điểm của âm dương, do sự vận động của hào mà tạo thành các quẻ, từ đó xem được phương hướng phát triển của vạn vật.)

Lưu Phù: "...À, đúng vậy." Cho nên chính là ông không bói không ra đó...
Thượng Thanh nhìn ra người này là một kẻ không am hiểu bói toán, y nhất thời có một loại dự cảm xấu song vẫn hít sâu một hơi, quăng ánh mắt về phía Tào Mộc Tinh.
Tào Mộc Tinh à há một tiếng, làm ra vẻ sửa sang lại quần áo, "Vẫn phải dựa vào ông đây tới lật ngược tình thế đi?!" Nói rồi gã vươn tay ra: "Cho mượn quẻ bàn một chút."
Thượng Thanh không tỏ thái độ gì đưa Âm dương thuật mệnh bàn cho gã.
Tào Mộc Tinh vặn kim chỉ nam, một tay khác bấm đốt ngón tay một hồi, kim chỉ nam quả nhiên chuyển động, lắc lư chỉ về một hướng khác.Tào tiểu gia vui lắm, chỉ về phương hướng kia nói: "Tìm được rồi, chúng ta đi thôi!"
Phía sau, Thượng Thanh thâm trầm nói: "Tào đạo hữu, anh cầm quẻ bàn ngược rồi."
Tào Mộc Tinh: "..."
Lưu Phù xấu hổ mặt đỏ chót, "Thứ lỗi thứ lỗi, từ trên xuống dưới Trùng Nhai sơn chúng ta đều không am hiểu bói toán..."
Thượng Thanh thầm nghĩ: Khỏi nói cũng biết.
Lưu Phù tiếp tục xấu hổ, "Vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Thượng Thanh thở dài, ngước mắt nhìn Phật tổ phía xa, "Đi thôi, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, đến nhà chủ nhân bái phỏng một chút."
&&&
Như Quy tự xây ở trên ngọn núi phía tây thành phố Dương Gia, quy mô không quá lớn song xây dựng rất tinh xảo, qua ngàn năm nhưng vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh như cũ.
Đoàn người mang hành lý đến khách sạn trước, sau đó tự mình bắt đầu leo núi bái phật.

May thay có một dãy bậc thang bằng đá trắng được xây dọc theo đường núi dốc hiểm, đi lên cũng không tính là quá khó khăn, trên đường đi cũng đụng phải mấy người tới đây du ngoạn nữa.

Chỉ là hiện giờ dù sao cũng đã tháng sáu, chỉ một chốc cả đám người đều kiệt sức toát mồ hôi khắp người.
Bọn họ rẽ vào một chỗ góc cua, liền nhìn thấy có một cô gái đang ngồi trên thềm đá phía trước, có cái ba lô đặt bên cạnh, nhìn có vẻ cũng đang nghỉ ngơi.

Nhìn mấy người tới, cô gái ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt mệt đến ửng hồng, chào hỏi; "Mọi người cũng tới leo núi sao?"
Lưu Phù nhìn đám người đồng hành với mình, tiến lên phía trước nói: "Đúng vậy.

Cô gái, cô có gặp rắc rối gì không? Có cần phụ giúp một tay không?" phihan.wordpress
Cô gái kia hăng hái reo lên: "Tôi đang cần lắm luôn ý!" Cô gái mở khóa ba lô ra, móc ra nước uống, đồ ăn vặt và hoa quả nhét vào trong lồng ngực mọi người nói: "Tôi thực sự mang không nổi nữa rồi, mọi người hãy cầm và ăn đi nhé!"
Mọi người: "..."
Tào Mộc Tinh không quan tâm lắm, cầm một bình nước lên uống, đoạn đường này làm cho gã ta khát quá chừng.

Lưu Phù cản cũng không kịp nữa, chối cũng đã muộn, không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười, "Vậy thì cảm ơn."
Cô gái đeo cái ba lô nhẹ bớt đi chút, cả người thoải mái hơn hẳn, "Cảm ơn với chả không cảm ơn! Mọi người nếu như gấp gáp thì mau lên trước đi, tôi phải nghỉ ngơi thêm chút nữa, vai muốn rã ra rồi!"
Thượng Thanh nhìn mặt mày cô gái một chút, lấy một tờ bùa ra, gấp gọn, đưa cho cô gái: "Cái này cho chị.


Nhớ kỹ, không làm chuyện bậy bạ, không sợ quỷ gõ cửa."
Cô gái theo bản năng nhận tấm bùa, trong lòng không khỏi ngờ vực, đây là cái gì? Nhưng mà đợi đến khi cô muốn hỏi thì phát hiện người đã đi xa rồi.

Suy nghĩ một chút, cô vẫn thu tấm bùa vào, coi như là mình lấy đồ ăn vặt đổi về.
Mấy người Thượng Thanh cuối cùng cũng lên được Như Quy tự.

Trong chùa không có bao nhiêu người, càng không có khách hành hương nào cả.

Bọn họ đi qua đại điện, đi thẳng tới tòa tháp cao ở hậu viện.
Phía dưới Phật tháp cao chót vót chỉ có một hòa thượng tuổi còn trẻ chốc chốc lại quét lá rụng.

Tần suất cậu ta quét đất cực kỳ đều đặn, giống như đang tiến hành một phương pháp tu hành kỳ lạ nào đó.

Trong ngôi chùa cổ cực kỳ yên tĩnh này chỉ có âm thanh quét đất soàn soạt, giữa xã hội hiện đại ồn ào và tất bật, nơi này giống như một thế ngoại đào nguyên vậy.

(gặp phải Tảo Địa Tăng roài)
Song Thượng Thanh lại cảm thấy, bắt đầu từ thời khắc y bước vào trong Như Quy tự cho đến giờ, áp chế trên người đột nhiên nặng gấp mấy lần.

Y hiện giờ giống như đang mặc một tầng áo da bít kín mít, thần thức lẫn cảm xúc trì độn mười phần, linh lực vận chuyển trên người cũng vướng ngại.

Từ xưa tới nay y chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, không nhịn được giơ tay, làm một cái cử chỉ thân thiện quốc tế với đầu tượng Phật trên tháp cao.
Hòa thượng trẻ tuổi đang quét đất khẽ cau mày, đi tới chắp hai tay trước ngực thi lễ, "Vị đạo hữu này, hà cớ gì nhục mạ tượng Phật như thế?"
Thượng Thanh cười nhạo, "Phật gia nhà anh quá hẹp hòi, từ lúc bọn tôi đi trên con đường lên đây đã nhìn bọn tôi không vừa mắt.

Tôi chỉ đáp lễ một phen thôi."
Hòa thượng nhíu mày càng chặt, "Đạo hữu đã hai đời làm người, vì sao vẫn bất kính thần phật như cũ đây?"
Thượng Thanh: "Thần phật không sinh ra tôi cũng không nuôi dưỡng tôi càng không giúp đỡ tôi, vì sao phải kính trọng bọn họ? Chỉ bằng việc bọn họ ngồi ở vị thế cao hơn sao?"
Hòa thượng bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cây chổi trong tay đánh một đòn phủ đầu tới, "Đạo hữu không phân thiện ác như thế, chỉ sợ đã lâm vào mê chướng của tà ma, để ta giúp đạo hữu trừ ma đi!"
Thượng Thanh lùi về phía sau nửa bước né tránh thế tiến công, động tác của y có chút cứng ngắc nhưng không hề yếu thế, chỉ cười nhạo giễu: "Không phân thiện ác? Anh bảo tôi cái tượng bằng đất sét kia là thiện ư? Nếu nói vậy, tôi hẳn phải đến bái lạy hãng xi măng luôn rồi!"
Hòa thượng ra chiêu nào chiêu nấy đều ác liệt, "Tượng bằng đất sét, đạo tại bản tâm.


Đạo hữu sợ là đã quên mất bản tâm rồi!"
Tu vi Thượng Thanh bị áp chế lợi hại, trái đỡ phải chống có chút chật vật, trên mặt lại càng lúc càng lãnh tĩnh lại, "Bản tâm? Bản tâm của tôi chính là thiện ác tất có báo ứng, tôi chưa bao giờ từng quên!"
Hòa thượng hét to và nhảy lên, cây chổi từ trên không đánh xuống – Thượng Thanh tất nhiên tránh không thoát, trực tiếp đứng tại chỗ cười lạnh, ánh mắt kiên định trước sau như một.

Cây chổi bổ xuống như là thả viên băng vào trong đống lửa, từ từ biến mất, hoàn cảnh xung quanh bị phá tan giống như hoa trong gương trăng trong nước vậy, lộ ra thực tại đằng sau.
Hòa thượng trẻ tuổi kia mỉm cười đứng trước mặt y, động tác không hề có sự thay đổi nào, đồng bạn bên cạnh đang nhìn y nghi ngờ không thôi, tay trái y bị Phó Liễm Tri nắm chặt, vừa lạnh lại vừa đau, có thể thấy được lực đạo không nhỏ.

Thượng Thanh nhấc mi, chỉ cảm thấy thế giới trước mắt rõ ràng vô cùng, thậm chí y có thể nhìn thấy được trên đỉnh tháp cao mất chục mét, trên đầu tượng phật kia có một chú bướm màu trắng đậu xuống.
Hòa thượng chống chổi nhẹ nhàng thi lễ, "Chúc mừng đạo hữu, tu vi lại tăng thêm một bậc."
Thượng Thanh lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện tu vi của mình không những đã quay trở về mà còn tăng tiến không ít.

Phó Liễm Tri thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Thượng Thanh suy nghĩ một chút đáp, "Không tệ lắm." Mắng chủ nhà nhà họ một trận, còn lợi dụng chiếm lời của người ta, còn chẳng phải là rất không tệ sao!
Y đáp lễ lại với hòa thượng, "Tôi xin thu hồi lời nói vừa rồi, Phật gia nhà cậu cũng hào phóng lắm!"
Hòa thượng cũng cười, "Đại đạo có ngàn vạn con đường, đạo hữu tự đi trên con đường của mình là được.

Sẽ luôn có ngày mây tản thấy trăng sáng, hy vọng đạo hữu sớm ngày thành công."
Tạm biệt hòa thượng có chút kỳ quái này, Thượng Thanh giải thích vài câu với mấy người bạn đồng hành của mình, mọi người liền nhanh chóng xuống núi.

Lúc đi ngang qua đại điện thì nhìn thấy cô gái vừa nãy chia đồ ăn vặt cho bọn họ đang bái Phật, "Phật tổ phù hộ, hy vọng những bạn nhỏ trong lớp con đều có thể khỏe mạnh lớn lên.

Nếu ngài không đồng ý, sang năm con sẽ lại đến hỏi lại lần nữa..."
Mọi người phía ngoài ai nấy đều cạn lời, giỏi lắm, bái Phật mà giống như quấy nhiễu dây dưa đòi nợ vậy...
Đoàn người xuống núi, ngồi xe tiến vào nội thành.

Thượng Thanh cuối cùng cũng coi như đứng thẳng lưng lên được rồi, không đợi xe dừng lại mà trực tiếp lấy quẻ bàn ra tính quẻ luôn.

Kim chỉ nam chuyển động một vòng như bình thường, chỉ về một phương hướng khác.

Thượng đại sư tính toán thêm vài lần nữa, sau khi thảy quẻ đã nghiện mới lên tiếng: "Ở gần đây thôi, phía đông, ba đến năm kilomet là tới nơi."
Đầu đinh làm tài xế lập tức đánh vô lăng, "Tôi biết chỗ đó rồi, đó là khu biệt thự duy nhất ở thành phố Dương Gia, sống ở trong đó đều là nhà giàu cả."
Tào Mộc Tinh hứ một tiếng, "Người kia rất giàu ư? Nhìn cửa hàng của ông ta trông không lớn lắm mà?"
Du Tử Minh giải thích: "Cũng không thể nói như vậy, mấy cái chén của ông ta đều được đưa tới phòng đấu giá mà bán, giá khởi điểm thấp nhất đều là năm mươi ngàn tệ.

Đàm Phong Ngôn mua với mức giá cuối cùng là mười sáu vạn, một tháng ông ta làm ra được hai cái chén, thu nhập cũng rất nhiều rồi.


Cái cửa hàng kia hẳn không phải là nguồn thu nhập chủ yếu của ông ta.

Quang trọng nhất là ở thành phố Dương Gia này, biệt thự cũng không đắt lắm đâu."
Nói chuyện một lúc xe đã tới khu biệt thự rồi.

Khu này an ninh cũng nghiêm ngặt, song tóc húi cua không biết bằng cách nào, bảo vệ thế mà lại cho xe bọn họ đi vào.

Thượng Thanh chỉ phương hướng, cuối cùng xe dừng ở tước một tòa biệt thự nhỏ.

Mọi người xuống xe, đầu đinh liền tiến lên nhấn chuông cửa, ấn một hồi lâu mà chẳng có ai ra mở cửa cả.
Tào Mộc Tinh bực bội đá vào tường, "Tên kia cầm tinh con thỏ à? Thế quái nào còn chạy được?"
Lúc này, ở phía sau bỗng truyền đến tiếng chó sủa, một bác gái dắt một con husky đi ngang qua, hỏi: "Mấy người tìm chủ nhân nhà này à? Gã ta không có nhà đâu, mấy ngày trước đã về quê rồi."
Lưu Phù hỏi: "Tiểu thư đây có biết lúc nào chủ nhà trở về không? Thêm nữa quê chủ nhà ở nơi nào?"
Hai người đều rất nho nhã lễ độ trò chuyện, song không hiểu vì sao chú chó rất kích động, liên tục muốn nhào lên người Tào Mộc Tinh.

Tào Mộc Tinh trốn trái trốn phải nhưng trốn không thoát khỏi mệnh bị chú chó nhào vào người.

Husky bắt đầu dùng lưỡi liếm lên mặt gã ta một cách điên cuồng.

(gặp đồng loại mà)
Bác gái rất xấu hổ, vừa liều mạng túm dây dắt chó vừa nói: "Chủ nhà nhà này là một người đàn ông, cứ cách một khoảng thời gian là phải về quê một lần, có lúc thì hai ba ngày, có lần thì chừng mười ngày lận, không cố định.

Còn về quê hắn ta ở đâu...!nghe nói là ở thôn nhà họ Đổng, bình thường hắn ta không giao lưu với hàng xóm láng giềng chúng tôi bao giờ, tôi cũng chỉ nghe nói vậy thôi, không chắc lắm."
Bác gái dắt chó đi, Tào Mộc Tinh bị sặc lông chó liên tục ho khan, "Làm sao bây giờ, đến thôn Đổng gia hả?"
Thượng Thanh day day cái trán, "Thôi, đã chiều muộn, đường nông thôn không dễ đi, về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại xuất phát."
Những người khác không có dị nghị gì.

Mọi người nghỉ ngơi một đêm, ngày tiếp theo đi tới thôn Đổng gia.

Ở cửa thôn bọn họ hỏi thăm một chút, nói muốn tìm một người đàn ông làm đồ sứ, có lẽ là họ Mạnh.

Không nghĩ tới toàn bộ người trong thôn đều biết, còn nhiệt tình chỉ rõ phương hướng cho bọn họ.
Bọn họ thuận theo con đường thôn dân chỉ, đi đến trước một căn nhà.

Thượng Thanh liếc nhìn một cái là bắt đầu thở dài, gọi tóc húi cua lại, "Gọi cho sếp lớn nhà cậu đi, có người chết rồi!".