Nghỉ trưa xong bọn họ bắt đầu làm việc, Giang Hoài muốn đi bắt cá tặng cho khách mời tối nay tới, Tấn Sanh cùng hắn đi thay quần áo không thấm nước, nói: "Tôi với cậu cùng đi, xương cốt lão hoá hết rồi nếu còn chờ đợi sẽ phế hết đi."
Trúc Tâm Nhã nghe thấy được, không ủng hộ mà nhíu mày nói: "Tấn lão sư, anh đang nói cái gì? Anh xương cốt lão hóa sao? Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã lão hóa? Ngày thường anh soi gương nhiều thêm chút được không, rõ ràng thoạt nhìn còn giống như mới hơn 20 tuổi, sao có thể nói bản thân mình lão hóa!"
Tấn Sanh nghe nàng nói sửng sốt sửng sốt, phản ứng lại rồi tươi cười trên mặt căn bản không che giấu được, "Được rồi, nghe Tâm Nhã, tôi không phải là bị lão hóa là được rồi đi, bất quá người trẻ tuổi cũng phải rèn luyện nhiều, để cho người trẻ hơn 20 tuổi tôi đây đi ra ngoài bắt cá đi."
Không ai chịu được Trúc Tâm Nhã viên đạn bọc đường trong dỗi là khen.
Trúc Tâm Nhã lúc này mới vừa lòng gật gật đầu: "Tấn lão sư duy trì được trạng thái hiện tại thì anh chính là giống người mới nhất trong số chúng ta!"
"Ha ha ha ha!" Tấn Sanh cười to, "Em càng nói tôi càng trẻ tuổi, sao lại thành người mới rồi ha ha ha ha."
Giang Hoài cùng Tấn Sanh, một người cầm theo một thùng đựng nước, một người cầm theo một lưới đánh cá nhỏ, xuất phát đi bắt cá.
Hồ Thải Thải nói: "Để ý một chút, đừng để bị thương a."
Giang Hoài xoay người tươi cười dưới ánh mặt trời sáng lạn vô cùng, "Yên tâm đi, em cùng Tấn lão sư tuyệt đối sẽ thắng lợi trở về!"
"Tiểu vương tử của mặt trời cố lên!" Trúc Tâm Nhã nắm tay nói với Giang Hoài.
Tiễn Giang Hoài cùng Tấn Sanh đi bắt cá, Trúc Tâm Nhã cùng Hồ Thải Thải cũng nên đi hái rau.
Hai người các nàng chuẩn bị tốt bao tay cùng rổ đựng rau, Trúc Tâm Nhã nói với Khuyết Hàn Phù: "Tỷ tỷ, chị nhàm chán thì có thể xem TV một lát, chúng em đi một chút sẽ trở lại."
Chân mày Khuyết Hàn Phù nhíu lại, "Chị cũng đi."
Không đợi Trúc Tâm Nhã phản ứng, đứng dậy cầm một đôi bao tay, rổ cùng một cái cuốc nhỏ đi đến bên cạnh Trúc Tâm Nhã, "Hai người đi hái rau, chị đi đào khoai tây đổi thịt."
Chỉ là cái rổ này có chút nhỏ, còn không biết có thể bỏ bao nhiêu khoai tây.
Hồ Thải Thải trợn mắt há hốc mồm, nàng không nghĩ tới nhân vật như trăng sáng trên trời cao Khuyết Hàn Phù thế mà lại đi đào khoai tây, nàng căn bàn không tưởng tượng ra được cảnh tượng đó sẽ là như thế nào.
Trúc Tâm Nhã nhìn tay mềm mại của Khuyết Hàn Phù nói: "Tỷ tỷ, khoai tây rất nặng, em cảm thấy con gái không làm được, không bằng chờ Giang Hoài cùng Tấn lão sư trở về, bắt cá rất mau."
Khuyết Hàn Phù nói: "Không cần."
Khuyết Hàn Phù kiên trì, Trúc Tâm Nhã không có biện pháp thuyết phục cô, chỉ có thể đồng ý.
Hồ Thải Thải ở một bên nói: "Bằng không tôi tự mình đi hái rau là được rồi, dù sao rau cũng không nặng. Tâm Nhã em đi giúp Khuyết giáo sư đi."
Ánh mắt Trúc Tâm Nhã sáng lên: "Có thể không?" Đất trồng khoai tây với đất trồng rau không ở cùng một chỗ, nàng xác thực không yên tâm Khuyết Hàn Phù đi một mình.
"Không thành vấn đề." Hồ Thải Thải nói.
Vì thế cuối cùng biến thành Hồ Thải Thải một mình đi hái rau, Trúc Tâm Nhã với Khuyết Hàn Phù đi đào khoai tây đổi thịt.
Khoai tây không ít, chỉ dùng rổ rau khẳng định là không đủ, may mắn Trúc Tâm Nhã tìm được một chiếc xe điện ba bánh ở trong sân, nàng với Khuyết Hàn Phù ngồi phía trước, phía sau là người quay phim, mở khóa xe chạy đến đất trồng khoai tây.
Ánh mặt trời vừa lúc ôn ôn nhu nhu mà phủ lên người, khi lái xe gió nhẹ nhàng luồn qua sợi tóc, Khuyết Hàn Phù nhìn Trúc Tâm Nhã nhất thời không thể rời mắt đi được, biết Trúc Tâm Nhã quay đầu nhìn cô, cô mới bình tĩnh mà quay đầu không tiếp tục nhìn Trúc Tâm Nhã.
"Tỷ tỷ, tới rồi!" Trúc Tâm Nhã có chút hưng phấn nhảy xuống xe, chỉ vào khoai tây bên cạnh nói với Khuyết Hàn Phù.
Khuyết Hàn Phù đi qua giúp Trúc Tâm Nhã đội mũ chống nắng lên, "Cẩn thận đen da."
Trúc Tâm Nhã bắt lấy tay Khuyết Hàn Phù vô cùng đáng thương hỏi: "Chẳng lẽ em đen rồi chị liền không thích em sao?"
Người quay phim: "........" Tôi còn ở đây nha đừng quên tôi còn ở đây nha!
Khuyết Hàn Phù nói: "Chị chỉ là sợ fan em không thích, không phải muốn làm ảnh hậu sao?"
Trúc Tâm Nhã lập tức ôm lấy cánh tay Khuyết Hàn Phù lấy lòng cười hắc hắc: "Ân, em biết tỷ tỷ là tốt với em mới đội mũ chống nắng cho em ~"
Người quay phim: "......" Diễn có chút quá lố, thật sự có thể làm ảnh hậu?
Khóe môi lãnh đạm của Khuyết Hàn Phù hơi hơi cong lên, "Đi thôi, đi đào khoai tây."
Tinh thần người quay phim hoảng hốt, thì ra Khuyết Hàn Phù thích nữ nhân như vậy a.......
"Tỷ tỷ, chúng ta thi đấu đi. Xem ai đào nhiều hơn." Trúc Tâm Nhã phân cho mình cùng Khuyết Hàn Phù mỗi người một miếng đất, cầm theo rổ và cái cuốc nhỏ bắt đầu đào khoai tây.
Trúc Tâm Nhã làm thực nghiêm túc.
Lúc bắt đầu đào khoai tây rất nhẹ nhàng, thời điểm từng bước từng bước nhặt bỏ vào trong rổ rất có cảm giác thành tựu, chính là Trúc Tâm Nhã cảm giác mỏi mệt tới rồi, tay cầm cuốc bắt đầu không nghe lời nữa, lúc này nàng mới đào chưa đến nửa rổ khoai tây.
Trúc Tâm Nhã trộm quay đầu lại liếc nhìn Khuyết Hàn Phù bên kia một cái, tức khắc vô cùng kinh ngạc, bên cạnh Khuyết Hàn Phù khoai tây đã đầy cả một rổ!
Trúc Tâm Nhã cả người đều thấm ướt mồ hôi mới đào được một chút như vậy, Khuyết Hàn Phù cả người thoải mái nhẹ nhàng, lại nhiều hơn nàng như vậy.
Trúc Tâm Nhã ném cuốc xuống, chạy đến bên cạnh Khuyết Hàn Phù vây xem tỷ tỷ nàng đào khoai tây như thế nào.
Một cuốc đi xuống một củ khoai tây đầy đất đã bị đào ra, Khuyết Hàn Phù vươn tay cầm lấy một cái rồi một cái ném vào trong rổ, sau khi rổ đầy, khoai tây rơi xuống chất đống bên cạnh.
Khuyết Hàn Phù phảng phẩt như không cảm thấy mệt, vẫn luôn không ngừng đào.
"Tỷ tỷ, chị không mệt sao?" Trúc Tâm Nhã nhìn đôi tay trắng nõn của Khuyết Hàn Phù hỏi.
"Không mệt." Động tác trên tay Khuyết Hàn Phù không ngừng, "Chị đào nhiều một chút là em có thể đào ít một chút."
Trúc Tâm Nhã sửng sốt, trong nháy mắt tâm bủn rủn rối tinh rối mù, "Tỷ tỷ, chị thật tốt ~" Nàng tiến đến bên người Khuyết Hàn Phù dùng vành nón của mình chạm chạm với vành nón Khuyết Hàn Phù.
Trúc Tâm Nhã cười đến mi mắt cong cong, "Không thể so, tỷ tỷ chị đào, em giúp chị nhặt khoai tây!"
Người quay phim ăn no cẩu lương lúc này thập phần bình tĩnh.
Hồ Thải Thải hái rau xong trở về, tới tìm Trúc Tâm Nhã cùng Khuyết Hàn Phù muốn giúp hai người đào khoai tây, kết quả còn chưa đến gần đã nhìn thấy hai thân ảnh ngồi xổm bên cạnh còn chất một đống khoai tây cao như một ngọn núi nhỏ.
Hồ Thải Thải: "!!!"
Hồ Thải Thải chạy tới nói, "Tâm Nhã, Khuyết giáo sư, thời gian ít như vậy mà hai người lại đào được nhiều như thế, hai người cũng quá lợi hại đi!"
Trúc Tâm Nhã vẫn luôn liên tục lặp lại cùng một động tác, căn bản không chú ý khoai tây đào nhiều hay ít, nghe được tiếng Hồ Thải Thải, xoay người liền thấy, khoai tây đều đã cao hơn cả nàng đang ngồi xổm!
Khuyết Hàn Phù bình tĩnh vỗ đất trên bao tay, đứng lên nói: "Đã đủ không sai biệt lắm, để chúng lên trên xe rồi đi thôi."
Trúc Tâm Nhã ngồi xổm làm chân tê dại, nắm tay Khuyết Hàn Phù đứng lên, dựa trên người cô trong chốc lát mới ổn.
Hồ Thải Thải đối với chuyện này đã thích ứng được, đỏ mặt liền bắt đầu yên lặng công tác, dùng rổ rau của mình cho khoai tây lên xe.
Sức nàng không lớn một lần được khoảng nửa rổ.
Sau khi Trúc Tâm Nhã nghỉ ngơi xong, mỗi lần cũng được nửa rổ, Khuyết Hàn Phù thì không giống, cô chất đầy một rổ còn có thể nhẹ nhàng cầm lên.
Trúc Tâm Nhã biết sức lực Khuyết Hàn Phù lớn hơn mình, nhưng nàng không nghĩ tới sức lực Khuyết Hàn Phù sẽ lớn như vậy.
"Tỷ tỷ, lát nữa trở về chị với Giang Hoài vật tay thử xem, không chừng có thể thắng!" Đôi mắt Trúc Tâm Nhã sáng lấp lánh.
Khuyết Hàn Phù nhìn nàng một cái, "Ân."
Xe điện ba bánh chất đầy khoai tây, còn dư lại một rổ không bỏ lên được, Hồ Thải Thải nói: "Hay để đi thêm một chuyến?"
Trúc Tâm Nhã nói: "Thải Thải chị chạy được xe điện ba bánh sao?"
Hồ Thải Thải nói: "Chắc là được đi."
Trúc Tâm Nhã đem rổ khoai tây để lên chỗ ngồi phía trước, nói với Hồ Thải Thải: "Thải Thải chị lái xe về đi, em với tỷ tỷ đi bộ về."
Hồ Thải Thải mở khóa xe điện cực nhanh biến mất trong tầm mắt, Trúc Tâm Nhã kéo Khuyết Hàn Phù tay trong tay thong thả đi: "Tuy rằng đào khoai tây rất mệt, nhưng ở bên cạnh tỷ tỷ em liền không cảm thấy mệt mỏi."
Khuyết Hàn Phù ở ven đường hái được một đóa hoa nhỏ màu xanh, cài lên tóc Trúc Tâm Nhã, Trúc Tâm Nhã ôm cánh tay Khuyết Hàn Phù để người quay phim giúp các nàng chụp ảnh.
Người quay phim kiêm nhiếp ảnh tâm như nước lặng, hoàn thành nhiệm vụ thực tốt.
Dù sao chụp được tư liệu sống đều không thể phát, hắn cũng không cần để ý chụp cái gì.
Trở Lại tiểu viện Nam Sơn, tổ chương trình đến kiểm tra xem khoai tây được bao nhiêu ký, một rổ được khoảng 2 kg, trên xe điện có 15 rổ, cuối cùng đổi được 6 kg thịt heo.
Trúc Tâm Nhã quý trọng ôm thịt heo để vào tủ lạnh.
Giang Hoài cùng Tấn Sanh bắt cá chưa trở về, từ chỗ người quay phim biết được bọn họ ít nhất còn muốn bắt thêm 2 giờ.
Ba người Trúc Tâm Nhã đều đầy mồ hôi, mệt đến không được, chia nhau tắm rửa xong liền về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Ngủ được một giấc, Trúc Tâm Nhã phát hiện mình nằm gọn trong lồng ngực Khuyết Hàn Phù, cánh tay Khuyết Hàn Phù đặt trên eo nàng.
Mặt Khuyết Hàn Phù ngay phía trước, Trúc Tâm Nhã sắc tâm nổi dậy, thò lại gần hôn lấy môi Khuyết Hàn Phù.
Trúc Tâm Nhã trợn tròn mắt, thấy lông mi Khuyết Hàn Phù nhẹ nhàng run rẩy, mí mắt hơi mỏng nhẹ nhàng nhấc lên, lộ ra đôi mắt nhạt màu như lưu ly kia.
"Ngô..... Nhã Nhã." Khi Khuyết Hàn Phù nói chuyện mới phát hiện môi mình bị Trúc Tâm Nhã hôn, cô lui lại một chút, gọi Trúc Tâm Nhã một tiếng, rồi một lần nữa phủ lên môi nàng.
Khuyết Hàn Phù ôm lấy eo Trúc Tâm Nhã, đổi thành thế công, một bàn tay giữ lấy sau cổ Trúc Tâm Nhã, ở bên trên nhẹ nhàng cọ xát, tiếng nước từ giữa môi lưỡi vang lên, Trúc Tâm Nhã cảm giác da thịt trên người mình bắt đầu nóng lên.
"Tỷ tỷ, camera....." Tay Trúc Tâm Nhã để ở trước ngực Khuyết Hàn Phù, bởi vì xúc cảm mềm mại toàn bộ tay đều bắt đầu tê dại.
Khuyết Hàn Phù buông tay đang xiết cổ tay Trúc Tâm Nhã ra, Trúc Tâm Nhã nhanh như chớp lăn đến chỗ cách xa Khuyết Hàn Phù tám mét.
Còn tiếp tục như vậy, nàng khẳng định không nhịn được.