Ta Đoạt Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 42

Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù vào phòng, lập tức được đạo diễn nhiệt tình mời tới bàn chủ ngồi xuống.

Rượu qua nửa buổi, Kỳ Chu mắt mang men say, trên mặt tươi cười bỗng nhiên suy sụp xuống, hắn cầm ly rượu đi tới sau Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù, lớn tiếng nói: "Tới, tôi kính hai người một ly!"

Trúc Tâm Nhã bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn vào mắt Kỳ Chu, "Anh say rồi Kỳ đại minh tinh, bình tĩnh một chút."

"Tôi không có say! Cô có phải khinh thường tôi hay không nên không muốn uống rượu cùng tôi?" Kỳ Chu uỷ khuất bẹp miệng bĩu môi nói.

Trúc Tâm Nhã: "...... Anh xác định muốn kính rượu Hàn Phù? Chúng tôi lát nữa còn phải lái xe về nhà, hơn nữa chị ấy cũng không thích uống rượu."

Kỳ Chu nghe được tên Khuyết Hàn Phù, đại não hỗn loạn thanh minh trong một giây, "Đúng vậy, Hàn Phù không thích uống rượu, tôi kính cô, cô uống!"

Tuy tửu lượng Trúc Tâm Nhã tốt, nhưng cũng không thích uống rượu, nàng cảm giác được Kỳ Chu có chút ý định mượn rượu giải sầu, lúc đầu là ai tới cũng từ chối, sau khi say còn chủ động tìm người uống.

Không cần nghĩ cũng biết tại sao hắn lại như vậy, còn không phải là vì hôm nay Lục Mộng Nhu không tới?

Khuyết Hàn Phù không biết chuyện giữa Lục Mộng Nhu và Kỳ Chu, Trúc Tâm Nhã còn chưa kịp nói với cô.

Thấy Kỳ Chu trước mắt thất thố như thế, Khuyết Hàn Phù nghi hoặc nhìn Trúc Tâm Nhã.

Trúc Tâm Nhã đến bên tai cô nói: "Tỷ tỷ, Kỳ Chu giống như thất tình, em dẫn anh ta ra ngoài nói chuyện, khuyên khuyên chút."

Khuyết Hàn Phù nói: "Chị cùng em."

Trúc Tâm Nhã do dự, "Tỷ tỷ, không tiện lắm."

Ánh mắt Khuyết Hàn Phù lạnh lùng, "Không tiện?"

"Không phải là ý kia," Trúc Tâm Nhã chỉ có thể nhỏ giọng kể chuyện lúc trước Kỳ Chu yêu thầm Khuyết Hàn Phù, "Hiện tại anh ta hẳn là thích Mộng Nhu, chính là qua không được cánh cửa trong lòng mình, cảm thấy yêu thầm chị nhiều năm như vậy thì không nên dễ dàng từ bỏ, nếu chị đi theo, em sợ anh ta càng không lý giải rõ được bản thân rốt cuộc thích ai."

"Trúc Tâm Nhã, uống hay không nói một tiếng." Kỳ Chu đợi nửa ngày chỉ thấy Trúc Tâm Nhã cùng Khuyết Hàn Phù thì thầm nói chuyện, làm như hắn không hề tồn tại, kích động làm rượu trong tay sánh ra hơn phân nửa.

Trúc Tâm Nhã từ chỗ ngồi đứng lên, từ trong tay Kỳ Chu lấy cái ly chỉ còn một nửa nói: "Ở đây quá nhiều người, chúng ta đi ra ngoài uống."

Trúc Tâm Nhã trao cho Khuyết Hàn Phù một cái ánh mắt, "Tỷ tỷ, em lập tức quay lại."

Chân mày Khuyết Hàn Phù nhíu lại, gật gật đầu.

Cô vẫn luôn không phát hiện được Kỳ Chu từng yêu thầm cô, Nhã Nhã làm sao biết được?

Kỳ Chu mơ mơ màng màng bị Trúc Tâm Nhã kéo đến ghế lô bên ngoài.

Hành lang đều là phục vụ và khách hàng qua lại, không tiện nói chuyện phiếm, Trúc Tâm Nhã nhớ rõ đi lên lầu trên có một cái ban công lớn, chung quanh vây một vòng lụa trắng, bên trong loáng thoáng bày bàn trà ghế dựa.

Hai người đi tới ban công trên lầu, Trúc Tâm Nhã đỡ Kỳ Chu ngồi, rồi tự mình ngồi vào đối diện hắn, rượu trong tay không có uống, để lên bàn trà pha lê hình tròn.

Kỳ Chu nhíu mày nhìn Trúc Tâm Nhã: "Uống rượu a."

Trúc Tâm Nhã một tay chống cằm, nhìn Kỳ Chu uống rượu uống tới mặt đỏ thẫm, nhẹ giọng nói: "Tôi nhớ rõ Mộng Nhu ghét nhất là nam nhân say xỉn, anh nói thử nếu tôi gửi ảnh anh say xỉn cho cậu ấy, cậu ấy có thể chán ghét anh hay không?"

Sắc mặt Kỳ Chu cứng đờ, yên lặng buông chén rượu trong tay, hắn dùng sức vỗ mặt, buông tay ra sau, thật sâu thở ra một hơi, ánh mắt thanh minh hơn rất nhiều, "Thực xin lỗi, tôi có chút say, cô đừng nói với Mộng Nhu."

"Nói cái gì? Nói anh thất tình nên mượn rượu giải sầu? Nói đối tượng làm anh thất tình là fan của anh?" Trúc Tâm Nhã không cho Kỳ Chu thời gian tự hỏi, "Mộng Nhu nói về sau cậu ấy sẽ không thích anh nữa, cậu ấy muốn quên anh. Dù sao fan của anh không ít, nhiều thêm cậu ấy cũng sẽ không nhiều, thiếu cậu ấy cũng sẽ không ít. Nhìn xem cậu ấy thích trước kia, thì Mộng Nhu thoát fan xong sẽ không quay lại, bây giờ anh yên tâm được rồi."

"Tôi yên tâm cái gì?!" Kỳ Chu gầm nhẹ, tay nắm tóc, biểu tình trên mặt giãy dụa, "Tôi không nghĩ sự tình sẽ biến thành như vậy....."

Trúc Tâm Nhã nói: "Vậy anh muốn thế nào? Anh không thích Mộng Nhu, còn không cho Mộng Nhu không thích anh sao? Anh tự nhìn lại bộ dáng của mình bây giờ đi, cùng với nam nhân thất tình mượn rượu giải sầu có gì khác nhau sao?"

"Không phải, tôi có người mình thích, tôi cũng không bỏ được Mộng Nhu xuống........"

"Anh đừng nói là muốn đem tim mình chia làm hai nửa, chia đều cho hai nữ nhân." Trúc Tâm Nhã cạn lời nhìn hắn.

"Không phải." Kỳ Chu lắc đầu, "Tôi vẫn luôn yêu thầm một người, chỉ là yêu thầm, trước nay không nghĩ tới chúng ta có khả năng, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng tôi sẽ không yêu người khác."

"Đó chỉ là anh cho rằng, không phải sự thật. Nếu đã là yêu thầm vô vọng, vì sao lại không buông tay? Anh xác định mình là yêu thầm, mà không phải chỉ là thưởng thức đối với người bạn ưu tú?"

"Tôi không biết......" Kỳ Chu thống khổ nhắm mắt lại, "Cô đừng hỏi."

Trúc Tâm Nhã tựa lưng vào ghế, thần thái tự nhiên, ánh mắt sắc bén nhìn Kỳ Chu: "Tôi có thể không hỏi. Anh phải biết rằng, nếu không phải chuyện có liên quan đến Mộng Nhu, thì hôm nay tôi sẽ không cùng anh nói nhiều như vậy. Anh tự mình từ từ ngẫm lại đi, tôi đi về."

Trúc Tâm Nhã đứng lên định đi tìm Khuyết Hàn Phù, thời gian không còn sớm, các nàng còn muốn lái xe về.

Cái gì nên nói nàng đã nói, còn lại là xem Kỳ Chu có thể minh bạch tâm của mình hay không.

Trúc Tâm Nhã trở lại chỗ tiệc, trên bàn tiệc náo nhiệt, mọi người uống say khướt, nói chuyện càng lúc càng lớn, chỉ có một thân ảnh bất đồng với bọn họ.

Bóng dáng cô thanh tuyệt, tóc dài uốn lượn, cùng mọi thứ chung quanh đều không hợp.

Ánh mắt Trúc Tâm Nhã nhiễm tình yêu, đi đến bên người Khuyết Hàn Phù ngồi xuống, "Tỷ tỷ, em với Kỳ Chu nói xong rồi, bao giờ chúng ta về, em có chút mệt."

Trong ánh mắt Khuyết Hàn Phù lộ ra một chút lo lắng, "Bây giờ về."

"Được, về nhà em phải ngủ một giấc thật ngon." Trúc Tâm Nhã hạ thấp giọng, "Ôm tỷ tỷ ngủ."

Khuyết Hàn Phù nói: "Ở bên ngoài không được hồ nháo." Lỗ tai trắng nõn có chút nóng lên.

Trúc Tâm Nhã cười đến mắt cong cong, lôi kéo Khuyết Hàn Phù đi tìm đạo diễn nói lời tạm biệt.

Đạo diễn uống rượu nói chuyện có chút lớn, nghe thấy các nàng phải đi, nói: "Tôi biết Khuyết giáo sư khẳng định sẽ không tới giới giải trí phát triển, Tiểu Trúc cô diễn không tệ, chỗ tôi có một chương trình thực tế, tên là "Thấy Nam Sơn", cô có hứng thú tham gia không? Tôi đưa, đưa số điện thoại của Phác đạo diễn cho cô, nếu cô có hứng thú..... Nhờ công ty cô liên hệ ông ấy."

"Cảm ơn đạo diễn." Trúc Tâm Nhã đã quyết định đến giới giải trí phát triển, có thể có tài nguyên đương nhiên tốt.

"Đừng khách khí!" Đạo diễn tiêu sái vẫy vẫy tay!

Trúc Tâm Nhã không nghĩ tới tham gia tiệc đóng máy còn có thể có được tài nguyên, tâm tình rất tốt.

Lên xe, Khuyết Hàn Phù giúp nàng đeo tốt dây an toàn, thấy đôi mắt nàng sáng lấp lánh mà gửi tin nhắn cho người đại diện công ty, hỏi: "Cao hứng như vậy?"

Trúc Tâm Nhã quay đầu nhìn cô, dùng sức gật gật đầu, "Tuy rằng chính là công ty nhà mình, nhưng phim truyền hình duy nhất em tham gia còn chưa công bố, weibo chỉ có một chút fan, không có nhân khí thì dù công ty tranh thủ cũng rất khó được tài nguyên, tuy rằng ba em nói không ai tìm em đóng phim thì liền đầu tư cho em một bộ phim điện ảnh, nhưng loại tài nguyên tự mình lấy được này sẽ càng khiến em vui vẻ."

"Nhã Nhã thực ưu tú." Khuyết Hàn Phù nói.

Trúc Tâm Nhã được Khuyết Hàn Phù khen, gương mặt có chút hồng: "Thật vậy chăng?" Trong ánh mắt hàm chứa chờ mong.

"Thật sự, trong lòng chị em là ưu tú nhất." Khuyết Hàn Phù nghiêm túc nói.

"Tuy rằng cảm thấy tỷ tỷ là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, nhưng em vẫn cảm thấy thật cao hứng."

Trúc Tâm Nhã học kinh tế học tới năm ba, bỗng nhiên đi làm diễn viên, người trong nhà tuy rằng không hiểu lắm, nhưng cũng sẽ không phản đối nàng đi làm chuyện mình thích.

Nguyên bản Trúc Âm định là Trúc Tâm Nhã không muốn tiếp nhận công ty liền mời giám đốc chuyên nghiệp, nhưng bây giờ Trúc Tâm Nhã kết hôn với Khuyết Hàn Phù, Khuyết Hàn Phù lại có ý hướng về thương trường phát triển, Trúc Âm lập tức quyết định công ty về sau để lại cho Khuyết Hàn Phù quản lý, bất quá Khuyết Hàn Phù phải làm ra một phen thành tích trước mới được.

Khuyết Hàn Phù không có hứng thú gì với tiếp nhận sản nghiệp Trúc gia, nếu so sánh thì cô càng thích tự mình tạo ra tài phú, cảm nhận lạc thú từ không có đến có.

Lúc trước làm nghiên cứu cũng là như thế.

Nhưng Trúc Âm dù sao cũng là ba vợ cô, ba của Nhã Nhã, Khuyết Hàn Phù liền gật đầu đáp ứng.

Công ty Trúc Tâm Nhã ký là công ty điện ảnh dưới trướng tập đoàn Phương Âm, Vân Vân điện ảnh lúc trước chỉ đầu tư làm một ít phim điện ảnh, không có ký với nghệ sĩ, Trúc Tâm Nhã ký hợp đồng xong chính là nghệ sĩ duy nhất của Vân Vân điện ảnh, toàn bộ tài nguyên công ty đều là của nàng.

Họ Trúc ở Long Thành là họ lớn, bởi vậy Trúc Tâm Nhã ký hợp đồng xong nhân viên công tác của Vân Vân điện ảnh căn bản cũng không liên hệ Trúc Tâm Nhã với Trúc Âm.

Thân phận Trúc Tâm Nhã chỉ có tổng tài Vân Vân điện ảnh cùng với người đại diện của nàng Lăng Tiểu Tiểu biết.

Mấy ngày sau tiệc đóng máy, Lăng Tiểu Tiểu liền mang tin tốt đến cho Trúc Tâm Nhã, công ty đã bàn bạc xong với "Thấy Nam Sơn", xác định Trúc Tâm Nhã đảm nhiệm khách mời thường xuyên trong năm, thù lao ba vạn một tập.

Giá cả vậy với một người mới chỉ vừa đóng một bộ phim mà nói vẫn tính là hợp lý.

Thời điểm Lăng Tiểu Tiểu nói thù lao sợ đại tiểu thư chướng mắt chút tiền đấy, nào biết Trúc Tâm Nhã bộ dáng thật cao hứng, không do dự ký hợp đồng.

""Thấy Nam Sơn" quý một tạm định quay một năm, mỗi tuần quay sáu ngày, hoàn thành biên tập cắt ghép xong vừa lúc mùa hè phát sóng." Lăng Tiểu Tiểu gửi kịch bản cho Trúc Tâm Nhã.

"Kịch bản chương trình dày như vậy?" Chỉ mỏng hơn kịch bản "Phương Đình Di Mộng" một chút.

"Bên trong kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu nhân vật của từng khách mời, cùng với các loại biểu hiện lên tiếng dưới từng tình huống, khách mời thường xuyên tổng cộng năm người, Phác đạo diễn nói đã chọn được trừ bỏ em, còn có tiểu sinh mới nổi Giang Hoài, tiểu hoa mới nổi Hồ Thải Thải, ảnh đế lâu đời Tấn Sanh, còn một người chưa chọn được."

Trúc Tâm Nhã mở kịch bản ra, nhìn đại khái một chút nhân vật.

Giang Hoài là đại nam hài rộng rãi, tiểu chó săn như ánh mặt trời, sức lực to lớn.

Hồ Thải Thải ôn như săn sóc, tận tâm chăm sóc người khác.

Tấn Sanh ngoài lạnh trong nóng, thích yên lặng làm việc.

"Còn dư lại hai nhân vật, em có thể chọn một cái gần giống với bản thân, cái còn lại liền để cho vị khách cuối cùng kia."

Hai nhân vật còn lại, một cái là đại tiểu thư yếu đuối kiêu kỳ, một cái là nói thẳng không cố kị gì dỗi dỗi dỗi.

"Hai cái thoạt nhìn đều chẳng ra gì a, xác định không phải là kiếm anti?" Trúc Tâm Nhã một cái cũng không muốn chọn.

"Chị cảm thấy đại tiểu thư yếu đuối kiêu kỳ cũng không tồi, đại tiểu thư có thể tự bộc lộ, so với dỗi dỗi dỗi tốt hơn nhiều." Lăng Tiểu Tiểu thử thăm dò nói.

Trúc Tâm Nhã có suy nghĩ của mình, bối cảnh cường đại, nàng không dám làm chủ giùm Trúc Tâm Nhã.

Trúc Tâm Nhã lắc đầu, "Em mới không yếu đuối kiêu kỳ đâu, tính em liền dỗi dỗi dỗi đi." Dỗi người khác vẫn tốt hơn mình bị dỗi đi.

Trúc Tâm Nhã đã dự cảm được mình quay chương trình xong sẽ đi con đường nổi tiếng vì anti, bất quá nổi vậy cũng là nổi, tương lai diễn mấy bộ phim hay, bày ra khả năng diễn xuất, là thực dễ dàng tẩy trắng.

Trúc Tâm Nhã không để bụng người trên mạng đánh giá mình như thế nào, nhưng nàng sợ Khuyết Hàn Phù sẽ không cao hứng, "Dỗi dỗi dỗi không nhất định sẽ làm người chán ghét, em phải từ từ ngẫm lại, có thể không đi đường hút anti thì không đi là tốt nhất, bằng không vị kia nhà em sẽ không cao hứng."

Lăng Tiểu Tiểu cho rằng Trúc Tâm Nhã là nói Trúc Âm, vội vàng nói: "Nhã Nhã, bằng không chị lại giao thiệp với Phác đạo diễn một chút, đổi cho em một cái nhân vật tốt hơn."

Trúc Tâm Nhã nói: "Không cần, em biết chị khẳng định đã nỗ lực để giúp em đổi, không thành công đi, thực bình thường, em lại không có danh khí, phỏng chừng người chưa được chọn còn lại cũng như vậy. Hai chúng ta đều là vì phụ trợ cho ba người Giang Hoài bọn họ, Phác đạo diễn không có khả năng đổi."

Lăng Tiểu Tiểu nói lựa chọn của Trúc Tâm Nhã nhân vật dỗi dỗi dỗi cho Phác đạo diễn, Phác đạo diễn có chút kinh ngạc, "Tôi xem ảnh chụp là một tiểu cô nương mềm mại nha, có thể dỗi sao?"

"Không thành vấn đề, Nhã Nhã của chúng tôi kỹ thuật diễn tốt, ngài cứ yên tâm đi." Kỳ thật trong lòng Lăng Tiểu Tiểu cũng không yên.

"Đúng rồi Phác đạo diễn, vị khách cuối cùng đã chọn rồi sao?"

"Chọn rồi, giống Trúc Tâm Nhã, cũng là người mới chưa có tác phẩm, tên Phàn Xuân Ý."

"Thấy Nam Sơn" lấy từ câu thơ của Đào Uyên Minh "Thản nhiên thấy Nam Sơn", là một chương trình sinh hoạt điền viên, lúc trước chưa từng có ai làm chương trình thực tế như vầy, Phác đạo diễn sợ người xem cảm thấy nhàm chán, giữa nhóm khách quý không có phản ứng hoá học, cho nên tạo ra hai nhân vật có tì vết, mục đích chính là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa các khách mời, giống như những chương trình tuyển chọn tài năng, còn không phải là càng ầm ĩ càng đen dưa càng nhiều thì chương trình càng hot sao.

Phác đạo diễn cảm thấy kịch bản của mình chọn khá tốt.

Ban đầu hắn là nghĩ như vậy.

Cho đến khi hắn thấy được Trúc Tâm Nhã "dỗi dỗi dỗi".

- --------------

Trúc Tâm Nhã vì không phải đi con đường nổi vì anti làm Khuyết Hàn Phù khổ sở, hơi chút trau chuốt nhân vật của mình một ít, hoá dỗi thành khen, dùng ngữ khí dỗi dỗi dỗi khen người, nhất định rất có ý tứ.

Ngày quay chương trình, Khuyết Hàn Phù lái xe đưa nàng đến sân bay, bởi vì camera bắt đầu quay từ sân bay, Khuyết Hàn Phù không có xuống xe, Trúc Tâm Nhã hôn cô một chút, lưu luyến không rời nói: "Em phải đi hai ngày đây, tỷ tỷ chị nhất định và nhớ em a."

Khuyết Hàn Phù không trả lời, kéo Trúc Tâm Nhã qua cho nàng một cái hôn sâu, thấp giọng nói: "Phải tự chăm sóc tốt cho mình."

Trúc Tâm Nhã biết son môi không giữ nổi, lúc trước liền không tô son môi, chờ hai người hôn xong, mới từ trong túi xách lấy ra son môi màu ruby thanh xuân điềm mỹ son lên.

Trúc Tâm Nhã trước khi xuống xe không nhịn được lại ôm Khuyết Hàn Phù một chút: "Tỷ tỷ, mỗi ngày em đều sẽ nhớ chị." Nói xong lập tức xoay người xuống xe rời đi.

Nàng sợ bản thân hơi chậm một chút liền sẽ luyến tiếc rời đi.

Tuy rằng chỉ có hai ngày, nhưng từ khi Trúc Tâm Nhã kết hôn với Khuyết Hàn Phù mỗi buổi tối hai người đều ngủ chung, chưa từng tách ra.

Trúc Tâm Nhã cầm vali hành lý tìm được phòng chờ chương trình, sau khi đi vào phát hiện bên trong đã có hai người.

"Tấn lão sư, xin chào, em là Trúc Tâm Nhã, em rất thích "Cảnh Thăm" của anh." Trúc Tâm Nhã chủ động bắt tay với ảnh đế Tấn Sanh.

"Giang Hoài xin chào, em rất thích phim truyền hình gần đây của anh, hiệp khách thiếu niên, thư sinh khí phách, một người diễn hai vai, tuyệt vời."

Chung quanh có hai cái camera đang quay, Tấn Sanh không hổ là ảnh đế, đứng lên bắt tay với Trúc Tâm Nhã, lãnh đạm nói một câu xin chào, chờ khi nàng ngồi xuống, lại cởi áo khoác của mình ra cho nàng đắp lên đùi, đề phòng nàng bị lộ, phát huy nhân vật ngoài lạnh trong nóng vô cùng nhuần nhuyễn.

Giang Hoài lộ ra nụ cười rộng rãi, nói chuyện phiếm với Trúc Tâm Nhã, "Tâm Nhã em thoạt nhìn tuổi không lớn tới hai mươi? Sẽ không phải là vị thành niên đi?"

"Em 21 tuổi, không phải vị thành niên."

"Oa, vậy cậu cùng tuổi với tớ." Giang Hoài kinh ngạc nói.

"Thật vậy chăng?" Trúc Tâm Nhã biểu hiện còn kinh ngạc hơn Giang Hoài.

Giang Hoài nói: "Ha ha ha mặt tớ tương đối thành thục, có phải giống hai mươi tám tuổi hay không?"

Trúc Tâm Nhã trợn tròn mắt, "Nói bậy, cậu thoạt nhìn giống mười tám tuổi, sao cậu có thể nói chính mình già đây!"

Ngữ khí Trúc Tâm Nhã thực nghiêm túc, Giang Hoài hoảng sợ, sau khi phản ứng lại được không những không cảm thấy sinh khí, ngược lại tâm tình sung sướng, lưu lượng với diễn viên không giống nhau, chính là dựa vào khuôn mặt, mặt trẻ vẫn tốt hơn mặt già.

"Tâm Nhã cậu quá biết nói chuyện, tớ thiếu chút nữa liền tin." Giang Hoài giơ ngón tay cái với Trúc Tâm Nhã.

"Tớ nói thật mà thôi, cậu không cần tự coi nhẹ bản thân." Trúc Tâm Nhã nhíu mi không tán đồng.

Trên mặt Giang Hoài tức khắc cười nở hoa: "Tâm Nhã, tớ nhận cậu người bạn này."

Tấn Sanh thoạt nhìn một bộ dáng người sống chớ gần, Giang Hoài đều không dám nói chuyện với hắn, nhưng chỉ có hắn với Trúc Tâm Nhã nói chuyện mà vắng vẻ Tấn Sanh khẳng định là không tốt.

Giang Hoài nói: "Tấn lão sư, anh khát không, em đi lấy chai nước giúp anh nha."

Tấn Sanh lắc đầu đang định cự tuyệt, liền thấy một chai nước khoáng đã dỗi tới trước mặt hắn, "Tấn lão sư, anh phải biết rằng bản thân không chỉ là một diễn viên, còn là một ca sĩ rất tuyệt vời! Giọng của anh quý giá như vậy, không uống nước làm sao được!"

Chỉ từng dâng giọng hát cho thê tử trên phim truyền hình Tấn Sanh: "......"

Thiếu chút nữa là tin!

- -----------------

Đăng một chương tích đức cầu qua môn ????