"Có sức có sức, em có thể tự mình thay!" Trúc Tâm Nhã nhanh chóng nói.
Nếu bị Khuyết Hàn Phù xem một lần nữa, nàng sẽ thẹn thùng ngất xỉu mất.
Khuyết Hàn Phù nâng tay lên hơi hơi ngưng lại, mắt nhìn cánh tay trắng thon của Trúc Tâm Nhã.
Trúc Tâm Nhã ý thức được Khuyết Hàn Phù không quá tin tưởng chính mình đã khôi phục khí lực, từ trên giường đi xuống, biểu diễn thể dục cho cô xem, "Uống trà gừng đường đỏ xong, hiện tại toàn thân em đều tràn đầy sức lực."
Khuyết Hàn Phù nghe xong, thoạt nhìn cũng không phải bộ dáng thật cao hứng, nhàn nhạt gật gật đầu, nói: "Vậy em tự mình thay đi." Xoay người đi ra ngoài.
Khuyết Hàn Phù đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, hộ sĩ đang sửa sang lại quầy thấy cô liền cười, "Khuyết giáo sư, tiểu cô nương bên trong đã nói với ngài chưa?"
Khuyết Hàn Phù mắt lạnh hơi rung, "Nói cái gì?"
Hộ sĩ đem cồn tiêu độc sắp lại chỉnh tề, bớt thời gian trả lời: "Tiểu cô nương kia nói, Khuyết giáo sư đối với em ấy thật tốt quá, về sau em ấy cũng sẽ đối xử đặc biệt đặc biệt tốt với ngài. Tri ân báo đáp, ánh mắt nhìn bằng hữu của Khuyết giáo sư không tồi a."
"......Ân." Khuyết Hàn Phù mắt nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, ngực buồn bực đột nhiên biến thành một chút vui mừng, "Ánh mắt tôi vẫn luôn rất tốt."
Trúc Tâm Nhã thay quần áo mà Khuyết Hàn Phù mang tới, gấp gọn đồ bệnh nhân đặt trên giường bệnh, bỏ quần áo ướt của mình vào bọc nilon, cầm đi đến trước cửa, thật cẩn thận kéo cửa phòng ra.
Ánh mắt mới vừa dò ra, liền đối diện với con ngươi của Khuyết Hàn Phù.
"Hàn Phù ~" Trúc Tâm Nhã nhấp môi cười, từ bên trong phòng bệnh đi ra, mềm mại gọi tên cô.
Quần áo Trúc Tâm Nhã mặc trên người hiện tại đều là Khuyết Hàn Phù chọn trong tủ quần áo của nàng, áo thun trắng, áo khoác màu hoa anh đào, quần jean màu lam nhạt, còn có bên trong.... Là nội y màu anh đào.
Tiểu cô nương trước mắt tươi mát non mềm như vậy, như là chồi non mới nhú tươi mới nghênh đón sương mai, khuôn mặt nhỏ nhìn Khuyết Hàn Phù tràn đầy tín nhiệm cùng hân hoan.
Không ai phát hiện đáy lòng Khuyết Hàn Phù bất chợt bùng lên lửa nóng xao động, cô lạnh mặt lấy quần áo ướt từ trong tay Trúc Tâm Nhã, "Đi thôi."
Trúc Tâm Nhã vội vàng theo sau, không quên chào tạm biệt hộ sĩ: "Hộ sĩ tỷ tỷ chúng ta đi nha."
Hộ sĩ cười tủm tỉm vẫy tay, "Tạm biệt, sau này vẫn là không cần phải gặp lại mới tốt."
Khuyết Hàn Phù ở ngoài cửa mở ô ra, quay đầu nhìn Trúc Tâm Nhã chạy tới.
"Đứng gần tôi một chút, không được để dính mưa nữa." Ngữ khí nhàn nhạt.
Trúc Tâm Nhã còn có chút ngượng ngùng, thời điểm tới nữ thần chủ động ôm lấy eo nàng, hiện tại nàng.....
Trúc Tâm Nhã đi đến dưới ô, vươn tay liền vòng ôm lấy eo nhỏ của Khuyết Hàn Phù.
A! Thơm quá thật mềm ~ không hổ là nữ thần của nàng!
Thân thể Khuyết Hàn Phù cứng đờ trong chớp mắt, nhưng thực mau khôi phục như bình thường.
Tiểu cô nương trong lồng ngực giống như kẹo bông gòn thơm mềm ngọt ngào dính vào trên người cô, Khuyết Hàn Phù không dám đi quá nhanh, sợ khi đi đường gió thổi mạnh sẽ thổi bay Trúc Tâm Nhã đi.
Hai người đi cả nửa ngày cũng chưa đi được tới mười mét, Trúc Tâm Nhã xấu hổ thu hồi một yau, chỉ dùng tay phải ôm lấy eo Khuyết Hàn Phù, "Có phải em ôm quá chặt gây trở ngại cho cô hay không?"
Trúc Tâm Nhã thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi quả nhiên là bởi vì mình nên mới đi chậm như vậy.
Đi theo Khuyết Hàn Phù trở lại văn phòng, Khuyết Hàn Phù đem dù còn nhỏ nước đặt ở hành lang, lấy chìa khóa ra mở cửa, xoay người nói với Trúc Tâm Nhã: "Em vào đi."
Trúc Tâm Nhã cười đến ngọt ngào, "Cảm ơn Khuyết giáo sư."
Khuyết Hàn Phù đi theo sau Trúc Tâm Nhã đi vào, đóng cửa lại.
"Ngồi đi, cùng tôi tới văn phòng là muốn nói cái gì?" Khuyết Hàn Phù ngồi vào một bên sofa tiếp khách hỏi.
Trúc Tâm Nhã một chút cũng không thấy khác thường đi theo ngồi vào đối diện, "Khuyết giáo sư, kỳ thật em cũng là được người gửi gắm." Trúc Tâm Nhã nói dối mắt cũng không chớp một cái.
Nếu là những người khác, dám vì người khác mà tiếp cận chính mình, cô khẳng định sẽ trực tiếp mở cửa tiễn khách.
Nhưng Trúc Tâm Nhã không giống......
Cho nên Khuyết Hàn Phù quyết định cho nàng một cơ hội.
Thân thể Trúc Tâm Nhã hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt sáng lấp lánh, "Khuyết giáo sư, ngày hôm qua không phải Kỳ Chu mời cô vào vai một nhân vật sao? Lúc sau em biết được kịch bản của Kỳ Chu, phát hiện nhân vật kia quả thực giống như là đo ni đóng giày cho cô, cô không nhận vai thật là đáng tiếc."
Khuyết Hàn Phù nâng chân phải lên trên chân trái, tư thái cao lãnh ưu nhã nói không nên lời, đôi mắt thanh lãnh âm u, có một loại cảm giác sâu không lường được, "Cho nên Kỳ Chu nhờ em tới thuyết phục tôi nhận vai diễn?"
"Ân!" Trúc Tâm Nhã gật đầu.
"Kỳ Chu nói lúc trước cô thường xuyên dò hỏi hắn về vấn đề phim điện ảnh truyền hình, chứng tỏ cô có cảm thấy hứng thú với đóng phim đúng không?" Trúc Tâm Nhã hỏi.
"Ngô, tiếp tục nói." Khuyết Hàn Phù không tỏ ý kiến.
Trên thực tế, vào lúc Trúc Tâm Nhã nhắc tới vì người khác mà đến, Khuyết Hàn Phù liền mất hứng thú. Hiện tại ngồi ở chỗ này nghe, bất quá là bởi vì người nói là Trúc Tâm Nhã mà thôi.
Trúc Tâm Nhã cảm thấy có hi vọng, không ngừng cố gắng, "Cô cảm thấy hứng thú với đóng phim, nhưng ngày hôm qua lại cự tuyệt Kỳ Chu. Có cơ hội tự mình thực hiện, vì cái gì sẽ cự tuyệt đây? Em biết nguyên nhân!"
Trúc Tâm Nhã mặt mày đắc ý, nhìn Khuyết Hàn Phù biểu tình phảng phất như nói "Mau khen em mau khen em".
"Nga? Em biết?"
Khuyết Hàn Phù chịu đựng không khen.
Trúc Tâm Nhã có chút mất mát, lông mày nhỏ giơ lên đều rơi xuống.
Bất quá nàng thực mau xốc lên tinh thần, tiếp tục nói: "Vì hiểu biết Khuyết giáo sư, em chính là tốn thật nhiều công sức. Em biết cô gần đây bắt đầu nghiên cứu lịch sử, xem qua lịch sử mênh mông to lớn, lại đi xem kịch bản giả dối, liền sẽ cảm thấy thực không có ý nghĩa đúng không?"
Ngón tay phải Khuyết Hàn Phù nhẹ nhàng điểm điểm lên lòng bàn tay trái, "Nếu em đã điều tra ra nguyên nhân, tôi rất tò mò em sẽ thuyết phục tôi như thế nào."
Kỳ thật Trúc Tâm Nhã cũng không có quá chắc chắn sẽ thuyết phục được Khuyết Hàn Phù, bởi vì trong tiểu thuyết sau khi cự tuyệt Kỳ Chu, tối ngày hôm sau gọi điện thoại cho Kỳ Chu, lại đồng ý.
Trong tiểu thuyết không có miêu tả cụ thể suy nghĩ của Khuyết Hàn Phù, Trúc Tâm Nhã "khuyên bảo" thuần túy là vì để Kỳ Chu an bài cho mình nhân vật tiếp cận Khuyết Hàn Phù.
Đôi mắt Trúc Tâm Nhã xoay chuyển, "Em cảm thấy lịch sử đương nhiên tràn ngập đại khí, nhưng kịch bản này cũng có mị lực độc đáo. Có đôi khi giả dối so với sự thật lại càng thêm chân thật. Không tự mình thể nghiệm một phen, cô làm sao biết được bản thân thiên vị loại nào hơn đâu?"
Tựa như chính Trúc Tâm Nhã, ở trong hiện thực cha mẹ đều mất, ở trong giới giải trí bất luận nỗ lực cỡ nào đều bị giới hạn tài nguyên. Nhưng vào trong sách rồi, nàng có cha mẹ, cha mẹ còn là nhà giàu số một Long Thành, đối với nàng sủng ái có thừa. Nếu nàng muốn đóng phim, Trúc Âm nhất định sẽ nhờ người làm một kịch bản riêng cho nàng.
Tuy rằng gặp phải nguy cơ bị Lê Hanh làm phá sản, nhưng Trúc Tâm Nhã tin tưởng chính mình có thể bảo hộ tất cả.
Trúc Tâm Nhã yêu sự giả dối giờ phút này, bởi vì tâm khốn đốn của nàng chỉ ở chỗ này mới có thể đạt được an bình cùng vui sướng.
"Còn có?" Khuyết Hàn Phù hỏi.
"Di? Còn có?" Nàng vắt hết óc mới suy nghĩ được hai câu này a, còn muốn nói gì nữa a?
Trúc Tâm Nhã thử nói: "Nếu không cô thử tự khuyên mình một chút xem?"
Khuyết Hàn Phù làm cô sắp phì cười, "Tôi tự khuyên chính mình?"
Trúc Tâm Nhã nghiêm túc gật đầu, "Ân ân! Thử khuyên một lần biết đâu có tác dụng tốt."
Trúc Tâm Nhã bị đuổi đi đứng ở cửa văn phòng Khuyết Hàn Phù phát ngốc, nàng đã nói lời gì làm Khuyết Hàn Phù tức giận? Ai nha, đều do biểu tình Khuyết Hàn Phù quá ít, làm nàng không thể kịp thời nắm giữ hướng đi.
Trúc Tâm Nhã thở dài, cúi đầu đi ra bên ngoài.
Đều nói mưa xuân quý như ngọc, hôm nay mưa xuân lại không muốn ngừng dường như vẫn luôn rơi, hơn nữa mưa mãi vẫn không thấy giảm.
Tòa nhà văn phòng cách ký túc xá không xa lắm, chính mình chạy về đổi quần áo lần nữa cũng được.
Trúc Tâm Nhã nhìn màn mưa ngoài cửa nghĩ.
Sau khi Trúc Tâm Nhã rời đi, đôi mắt thanh lãnh của Khuyết Hàn Phù gắt gao nhìn chằm chằm sofa đơn đối diện.
Qua hơn mười giây, Khuyết Hàn Phù đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, thấy ô ngoài cửa vẫn còn, ngực tức khắc cứng lại.
Nàng cầm lấy ô, bước chân nhàn nhã ngày thường trở nên vội vàng, đi đến cổng tòa nhà, thấy hình bóng quen thuộc phía trước kia mới khôi phục tốc độ một lần nữa, chậm rãi bước đến phía sau Trúc Tâm Nhã.
Tiểu ngu ngốc ngồi xổm trước cổng lớn, buồn bã mà nhìn màn mưa ngoài cửa, đôi mắt linh động chuyển a chuyển, không biết suy nghĩ cái chủ ý gì.
Khuyết Hàn Phù cảm thấy bóng dáng Trúc Tâm Nhã giống một con mèo, tay đặt lên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Như thế nào không lấy ô che?"
Trúc Tâm Nhã đang rầu rĩ đây, đột nhiên nghe được thanh âm Khuyết Hàn Phù, kinh hỉ quay đầu lại, "Khuyết giáo sư?!"
Khuyết Hàn Phù lại không có nhìn nàng, đôi mắt thanh lãnh phản chiếu mưa bên ngoài, "Đi thôi, tôi đưa em về ký túc xá."
"Cảm ơn Khuyết giáo sư, vừa rồi em còn đang suy nghĩ như thế nào trở về đây, cô thật tốt ~ em thật cảm động!" Trúc Tâm Nhã lời nói không mất tiền mua tuôn ra như suối.
Khuyết Hàn Phù nhìn khuôn mặt nhỏ tươi đẹp của Trúc Tâm Nhã, đưa tay cho nàng.
Trúc Tâm Nhã giữ chặt tay Khuyết Hàn Phù, nương theo lực của cô đứng lên.
Chân ngồi xổm đã có chút tê rần, đứng lên xong bên trong chân giống như là có vô số sâu đang bò.
Khuyết Hàn Phù thấy trên mặt Trúc Tâm Nhã đang tươi đẹp bỗng biến thành chua xót, trong lòng căng thẳng, "Em làm sao vậy?"
Trúc Tâm Nhã nâng chân lên, tay siết thành nắm đấm đấm lên cẳng chân hai cái, vô cùng đáng thương nói: "Em ngồi xổm làm chân tê rần, thật là khó chịu."