Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê

Chương 54: Các loại tâm tư

Thấy Hoàng Hậu cùng Hoàng quý phi châm chọc lẫn nhau, Kim Bồi cũng không có đáp lại, một đôi mắt chuột của hắn đã sớm biến thành màu đỏ, in sâu một bóng hồng nhạt kia.

“Một bộ phong cảnh sơn thủy vô cùng nguy nga, thật không ngờ, Hà công chúa nhìn như mảnh mai, trí khí trong ngực chỉ e là so với nam tử cũng không yếu!” Mọi người xung quanh không ngừng nghị luận về bức tranh của Sở Mộng Hà.

“Không hổ là bông hoa sen đẹp nhất Tây Sở, tùy tiện một điệu múa đã kinh hồn như thế….thật, Tây Sở không hổ danh là nơi sinh ra tài nữ.”



Thân mình Kim Bồi buộc chặt, cúi đầu nhìn Hoàng quý phi một cái rồi không dấu vết rút lại bàn tay của mình, “ Ánh mắt ái phi thật tốt, song hỉ lâm môn? Chưa đủ!” Âm thanh Kim Bồi đột nhiên rất khoa trương, hắn kích động đứng dậy một cách khó khăn, “Không sai, không sai! Tả tướng dưỡng nữ nhi quả thực vô cùng tốt, công chúa Tây Sở quả là danh bất hư truyền!”

Nghe được lời này của Kim Bồi, mọi người trong điện nhất thời yên tĩnh lại, nhất nhất theo dõi hắn, giống như cùng chờ đợi cái gì.

“Hôm nay là ngày vui của trẫm, để cho dân chúng cùng góp vui mời đúng.” Kim Bồi cho thái giám bên cạnh một cái ánh mắt, “Tuyên chỉ đi!”

Một vị thái giám trung niên nâng thánh chỉ từ phía sau đi lên, “Hoàng thượng có chỉ…” Tiếng nói bén nhọn khác thường làm người ta cực không thoải mái, nháy mắt, mọi người đều quỳ lạy chờ tiếp chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tây Sở công chúa Sở Mộng Hà, tài mạo hơn người, đẹp tựa thiên tiên….vì muốn siết chặt tình hữu nghị giữa hai nước, tứ hôn cho Tam hoàng tử Kim Ngạn, Nữ nhi Tả tướng Tiễn Tiệp Hương, tài mạo song toàn, huệ chất lan tâm…đặc ban cho Nhị hoàng tử Kim Kì. Tùy ý thành hôn, khâm thử!”

Thánh chỉ vừa ta, nháy mắt mọi người đều ồ lên. Ai cũng người nhìn ta ta nhìn người, nhưng lại không biết phải phản ứng ra sao, thậm chí phải hô lên tạ ơn cũng bỉ qua. May mắn có người hồi hồn hô lên, mọi người mới dần phục hồi lại tinh thần.

Mà khiếp sơ nhất không ai khác ngoài bản thân Kim Kì, hắn vốn dự định tự mình xin thưởng một bản thánh chỉ, cầu phụ hoàng đem Sở Mộng Hà tứ hôn cho hắn, nhưng lại chậm một bước! Tiễn Tiệp Hương? Kim Kì đột nhiên giật mình đứng lên, tầm mắt mơ hồ nhìn hai người ở trên đài, bóng dáng hồng nhạt đã dần dần đi xa, mà nữ tử mặc lục y kia càng ngày càng rõ ràng, ngay cả hai người cách nhau mấy chục thước, Kim Kì lại như cũ phát hiện ánh mắt Tiễn Tiệp Hương nhìn mình có bao nhiêu châm chọc.

Cổ họng tanh ngọt khó chịu, Kim Kì nghĩ đến cái gì, trực tiếp vọt tới trước mặt Kim Bồi, ánh mắt đỏ tươi mờ mịt nhìn, “Phụ….”

Kim Ngạn đi ngay sau hắn, so với sự khác thường của Kim Kì, hắn ngược lại vô cùng bình tĩnh, chính là một đôi mắt vô thần nghi hoặc kia vẫn không dễ dàng che giấu.

“Hoàng nhi, còn không mau tạ ơn.” Hoàng quý phi nhìn thấy bộ dáng của Kim Kì thì hoảng sợ, vội vàng mở miệng, “Ngươi cao hứng đến hồ đồ sao, còn không nhanh tạ ơn đi!” Hoàng quý phi cố ý tăng thêm ngữ điệu, cuối cùng túm lại được một tia lí trí của hắn.

Kim Kì nhìn sắc mặt bén nhọn hàm chứa tức giận của mẫu phi, lại nhìn ánh mắt tràn đầy bình tĩnh của Kim Bồi, rốt cục khôi phục thần trí, hắn cố gắng nuốt xuống tanh nồng nơi cổ họng mình, hai tay đè lại mặt, cái trán lập tức đụng xuống mặt đá cẩm thạch, “Nhi thần tạ ơn ân điển của phụ hoàng.” Hai tròng mắt của hắn bạo phát, cực lực che giấu khuôn mặt dữ tợn đến vặn vẹo.

Kim Ngạn nghe vậy bình thản quỳ xuống tạ ơn, cảm xúc của Kim Kì hắn thu hết vào đáy mắt, con ngươi thâm túy phóng ra một chút ghê tởm cùng chán ghét, “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”

Nghe được lời Kim Ngạn, đáy mắt Hoàng hậu đột nhiên tràn ra một cỗ tức giận dày đặc, nàng gắt gao nắm chặt khăn tay, chỉ sợ chính mình không nhịn được mà bộc phát đứng lên, nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút thay đổi của nhi tử mình, nàng đau lòng vô cùng, đến mức tâm can như muốn vỡ vụn.

Tiễn Tiệp Hương cùng Kim Kì, Sở Mộng Hà cùng Kim Ngạn.

Trong lúc tuyên chỉ, Kim Bồi không có bất cứ một chút chần chờ nào, hiển nhiên đây là hắn đã chuẩn bị tốt từ trước, nếu hôm nay Tiễn Tiệp Hương không xuất hiện như vậy, chỉ sợ nội dung thánh chỉ đã khác. Tầm mắt Liễu Thần Phong nhìn động tác của Thái giám tuyên chỉ kia, cổ tay áo hắn trong lúc vô tình lộ ra một góc hoàng quyên, nói vậy còn có một cuộn thánh chỉ khác.

Tầm mắt nàng di chuyển về Kim Bồi, Kim Kì cùng trên người Kim Ngạn, đánh giá ba vị phụ tử này càng lúc càng cảm thấy thú vị. Nếu đánh giá khách quan công bằng, các hoàng tử chậm chạp không lập chính phi nhưng đều đã có không ít thiếp thất, coi như đã thành gia lập nghiệp, nhưng một bước đi lúc này quyết định tất cả bất đồng, một người là công chúa một nước, một người là đích nữ tướng phủ, thân phận nhưng là khác biệt không nhỏ, tựa hồ người phía trước nhận được ân huệ lớn hơn. Nhưng nếu nghĩ lại đánh giá một chút, thú thê thú người hiền, nạp thiếp nạp người sắc, một người mị hoặc động lòng, một người ôn nhu hào phóng…này không thể so sánh qua loa mà được.

Kìm Bồi thực chất từ trước đến giờ đều có một loại cố chấp, hắn là trời, cho nên người dưới chân hắn không thể làm trái ý hắn. Liễu Thần Phong âm thầm buồn cười, suy nghĩ vừa chuyển, đương nhiên nàng có nghĩ đến một loại khả năng khác, chính là khả năng này không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng.

Hít một hơi thật sâu, lại nhẹ nhàng thở ra, một đạo thánh chỉ này, đối với ván cờ này của nàng không có nhiều ảnh hưởng, cách dệt hoa trên gấm này thật ra càng thêm tuyệt đẹp. Nhìn Tiễn Tiệp Hương đi xuống từ trên vũ đài đi đến bên cạnh Tả tướng, mà bên kia Tả tướng đã nhiều ra một đạo bóng dáng, ánh mắt Liễu Thần Phong đen lại, Tiễn Hào Duy! Miệng vết thương sau lưng đột nhiên co rụt lại một cái, tốt lắm, ngươi rốt cục xuất hiện.

Kim Bồi đánh chết hai cung nữ hầu hạ Liễu Thần Phong, không biết là quên mất hay vẫn là cố ý, thế nhưng không có nhắc đến chuyện ban ai khác cho nàng, nhưng ngược lại vì vậy mà làm Liễu Thần Phong thoải mái không ít. Xoay người một cái, nàng tự nhiên phát hiện kiệu liễn của Dực vương kia đã sớm biến mất không thấy, không ngờ rời đi mà không gây một chút tiếng động? Liễu Thần Phong nhìn thấy mà sợ run một cái, sau đó mới xoay người rời đi.

Kim Kì buồn bực trở về vị trí của mình, không ngừng rỏ rượu uống, con người âm trầm nhìn về phía trước, vẻ mặt tối tăm. Cứ nghĩ đến bóng dáng nhẹ nhàng khoan khoái rời đi kia, ánh mắt hắn lại nháy một cái, quay đầu nhìn Kim ngạn đang nâng chén với mình ở đối diên, trong lòng hắn lại càng muốn phát giận.

Kim Kì bỏ lại ly rượu, hừ lạnh một tiếng rồi phất áo rời đi. Kim Ngạn uống một ly rượu, có chút suy ngẫm nhìn bóng dáng hồng nhạt được người người vây quanh ở phía xa, trên mặt không có chút vui mừng nào.