Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê

Chương 30: Nam nhân chết tiệt

Từ đó về sau ở trong tòa nhà bằng trúc kia ngày ngày đều xuất hiện cảnh tượng quái dị như vậy, hắc y nam tử cước bộ nhẹ nhàng đi đằng trước, lúc túc đi đằng sau hắn là một thiếu niên bạch y, hai màu đen trắng đối lập với nhau lại lúc nào cũng như hình với bóng dính lấy nhau không buông. Thời gian hai người nói chuyện với nhau rất ít, nhiều nhất chính là đi dạo cùng nhau ở trong sân.

Liễu Thần Phong buồn chán giống như sắp chết đến nơi trừng mắt nhìn người nào đó đi phía trước, nàng quá buồn bực rồi có được không, nếu nàng đếm không nhầm thì hai người đi lòng vòng quanh sân này cũng không dưới mười vòng rồi đâu. Cầm ống tay áo lên lau đi vệt mồ hôi trên trán, khuôn mặt suy nhược tái nhợt của Liễu Thần Phong hiện lên một tia không hờn giận, trên lưng của nàng, mồ hôi lạnh trộn cùng máu tươi cơ hồ lẫn lộn thành một đống, làm cho cả người nàng đều cảm thấy không thoải mái, vạt áo phía sau mơ hồ nhìn thấy vệt máu thấm ra.

Trước khi trở về phòng, nam tử đột nhiên quỷ mị xoay người, con ngươi tập trung nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong, lãnh liệt phun ra ba chữ: “Liễu Thần Phong!” Tầm mắt vô tình, thần sắc hờ hững, hắn tiến từng bước một về phía Liễu Thần Phong, mang theo khí thế ép sát, thẳng đến khi ép Liễu Thần Phong đến vách tường không còn chỗ trốn, mới nói: “Làm nô tài thời gian ba tháng, không cần có chủ ý phản kháng gì, nếu không bản thiếu chủ không ngại ra tay hủy đi ngươi!”

Tuy rằng cách nhau một chút, Liễu Thần Phong đều có thể cảm nhận được rõ ràng ý tứ uy hiếp của hắn, làm cho tóc gáy nàng dựng đứng, đây là nàng đối với hắn rất bài xích, “Phải không?” Liễu Thần Phong mỉm cười, đáy mắt xẹt qua hàn quang lạnh thấu xương, “Ta cũng không ngại tự tay hủy diệt ngươi!” Lời nói âm trầm đồng dạng phát ra, hai đôi mắt nhìn nhau bắn ra ánh lửa bốn phía.

Nam nhân ra tay vô cùng độc ác, tốc độ hắn cũng cực nhanh, nhanh đến nỗi Liễu Thần Phong phải líu lưỡi. Không tiếng động hắn đã bắt lấy đầu vai nàng, dùng sức bóp chặt xương bả vai.

Hắn thế nhưng cố ý đụng chạm vết thương của nàng, một cỗ đau đớn từ trong xương truyền tới toàn bộ cơ thể, Liễu Thần Phong hít một ngụm khí lạnh, mồ hôi trên trán lại một lần nữa nhỏ xuống. Toàn thân nàng run rẩy, cánh tay phải run run muốn sờ vật gì đó ở trong tay áo, nhưng trong ống tay áo trống không, điều này làm nàng không khỏi nhớ đến chủy thủ của nàng đã bị nam nhân trước mắt này hủy nát rồi.

Liễu Thần Phong ngẩng đầu, loại đau đớn tận xương này với nàng mà nói giống như cơm bữa vậy, trên mặt chỉ xuất hiện một chút mồ hôi mà thôi. Mí mắt nhíu lại, không biểu hiện ra một chút thống khổ. Lão hổ không phát uy, ngươi lại cho rằng lão tử là bệnh miêu?

Liễu Thần Phong nở nụ cười quỷ dị, không để ý đến đau đớn ở bả vai, đột nhiên nàng không dựa người vào tường nữa mà trượt đến gần người nam nhân, cánh tay trái nắm chặt, ngón tay cái lộ ra ngoài ấn vào nơi nào đó trên cột sống nam nhân, lực đạo rất nhẹ, dường như không có chút lực sát thương.

Nhận thấy động tác của nàng, nam nhân cúi đầu nhìn Liễu Thần Phong, trên mặt hắn không có bất cứ biểu tình gì, cũng không có vì phản ứng của Liễu Thần Phong mà tỏ ra kinh ngạc, giống như nàng vốn nên như thế mới đúng.

“Không sai!” Mặc danh kì diệu nói một câu như vậy, rồi sau đó hắn cũng buông lỏng lực đạo, hai cánh tay kia nhưng lại không có buông ra hai đầu vai của Liễu Thần Phong.

Nàng trừng mắt đề phòng nhìn nam nhân trước mắt, không vì hắn buông lỏng tay mà thả lỏng chút cảnh giác nào, hơi thở quỷ dị khó lường của hắn làm nàng cảm thấy bất an. Cũng may hơi thở bức người của nam nhân bắt đầu suy yếu, tay cũng chậm rãi buông đầu vai nàng ra. Thấy tình huống như vậy, Liễu Thần Phong cũng thu hồi lực đạo tay trái của mình, nhưng là ngay lại thời điểm Liễu Thần Phong thả lỏng cảnh giác này, bàn tay vốn sẽ buông tha của hắn lại rất nhanh chụp được nàng.

Liễu Thần Phong không kịp phản ứng, đau đớn nóng rực ở đầu vai một lần nữa lan khắp toàn thân, giống nhưu có bàn ủi nóng rực đi qua, liền ngay cả xương cốt cũng không thoát. Tay trái nàng muốn công kích một lần nữa, nhưng đau đớn lần này nàng không cách nào thừa nhận được, tay trực tiếp nắm chặt quần áo của nam nhân, thế này mới ngăn cho bản thân té ngã xuống đất.

Đầu đầy mồ hôi, Liễu Thần Phong không ngừng thở dốc, cả người đều run rẩy kịch liệt, cho đến khi cánh tay kia buông nàng ra Liễu Thần Phong cũng không cảm giác được. Toàn thân nàng hiện tại chỉ có một cảm giác, giống như có ngọn đại hỏa vây quanh, trước mắt tối đen, cả người cũng lâm vào bóng tối vô tận, thân mình nàng ngã xuống lại vừa vặn bị một đôi cánh tay hữu lực tiếp được.

..

Thiên Diệp được người gọi đến, người nằm trên giường kia nhìn qua vô cùng thê thảm: cả người một thân mồ hôi ướt đẫm, máu tươi đang muốn nhuộm đỏ đầu vai, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy không có chút huyết sắc nào, hai hàng lông mày vì thống khổ mà cau lại một chỗ, thân thể cũng theo bản năng nàng run run. Nhưng mà, làm cho Thiên Diệp cảm thấy giật mình đó là người trên giường rõ ràng là chịu thống khổ đến cực điểm, nhưng lại mặc danh kì diệu không phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào.

Thiên Diệp bắt mạch cho nàng, trên khuôn mặt là vẻ khiếp sợ không thể nghi ngờ, “Ảo mộng!” Thiêp Diệp trầm giọng ra lệnh, nhíu mày nhìn hai gò má Liễu Thần Phong.

Nữ tử đi phía sau Thiên Diệp đi lên, cầm kéo cắt ra ống tay áo của Liễu Thần Phong, ngay tại thời điểm cắt rách hết vải bọc để lộ ra vết thương đang chảy máu, nhìn miệng vết thương chọc đau mắt người khác kia, Ảo Mộng sững sờ tại chỗ kinh sợ kêu lên một tiếng, ngay cả nàng cũng không nhận thấy được, bàn tay đang cầm kéo dùng sức một chút, lại đục một đạo vết thương trên đầu vai Liễu Thần Phong.

“Sao lại thế này?” Thiên Diệp phản ứng bất thường của Ảo Mộng, đứng dậy nhìn lại, càng nhìn sắc mặt càng trầm xuống, ngay sau đó trên mặt đều phát ra thận trọng cùng nghiêm túc. Gạt Ảo Mộng đang ngây người sang một bên, chính mình tự lấy một viên thuốc được giấu kín trong tay áo, đút vào miệng Liễu Thần Phong.

Ảo Mộng nhìn thấy hành vi của Thiên Diệp, hai hàm răng cắn chặt, nàng nhìn chằm chằm hai má bệnh trạng của Liễu Thần Phong, thần sắc phức tạp.

“Ảo Mộng!” Thiên Diệp kêu một tiếng lôi thần trí Ảo Mộng trở về, Ảo Mộng buông kéo, không để ý tới bàn tay thấm đầy máu, trực tiếp mang băng gặc đến xử lí miệng vết thương cho Liễu Thần Phong, động tác nhìn như mềm nhẹ nhưng kì thực nàng dùng mười phần khí lực.

Liễu Thần Phong đang hôn mê, nàng mơ thấy chính mình đang ở trong một không gian nham thạch nóng chảy, nàng bị vây quanh đốt cháy, mỗi tấc da thịt đều giống như bị lửa nướng chín, tan chảy thành một vũng máu loãng.

Đột nhiên nam thạch đang chảy xuôi theo dòng kia lại cuộn trào lại xoắn thẳng tới chỗ của nàng…

Liễu Thần Phong đột nhiên mở to mắt, đối diện với một khuôn mặt vô cùng xa lạ, phượng mâu lành lạnh thị huyết làm cho đối phương bị dọa hoảng sợ.

Ảo Mộng nhìn đôi mắt kia, hét lên một tiếng rồi trực tiếp ngã ngồi từ trên giường xuống, trên tay nàng còn cầm một tấm băng gạc nhiễm đầy máu. Đôi mắt kia thật giống như ma quỷ khắc sâu vào trong đầu óc của Ảo Mộng.

“Đi ra ngoài!” Thiên Diệp nhìn thấy Ảo Mộng vô cùng khác thường, nhíu mi quát lớn. Ảo Mộng liền phục hồi lại tinh thần, vất tấm khăn trong tay xuống bỏ chạy ra ngoài, giống như đằng sau có ma quỷ đuổi theo nàng, thậm chí nàng còn quên thân phận của mình hiện tại là gì.

Thiên Diệp nhìn Liễu Thần Phong, vì nàng một lần nữa bắt mạch, nhưng càng bắt mạch mi tâm hắn càng nhăn thành một đoàn.

Bao giờ nó mới qua mấy cái đoạn mờ nhạt này để đến đoạn gay cấn đây nhỉ?????