Tà Đế Cuồng Thê Phế Vật Cửu Tiểu Thư

Chương 8: 8 Nhị Phẩm Phong Vệ Nguyên Đan


Những người trúng loại âm độc này , bắt đầu thoạt nhìn cùng người thường không có gì khác biệt , nhưng dùng quanh năm , cơ thể mới từ từ trở nên suy yếu và ốm yếu , cũng giống như những người ốm yếu.

Vân Vũ kể từ khi bắt đầu có trí nhớ , thân thể nàng đã ốm yếu, điều đó có thể cho thấy rằng ,nàng đã bị hạ độc từ khi chỉ là một đứa bé vẫn còn bú sữa.

Là ai mà lại ác độc như vậy ?Bất quá, mặc kệ người nọ là ai, cho dù người đó là ai thì cũng là người của Vân phủ , bởi vì Vân phủ tuyệt đối không thể không có người có thể khiến nàng uống thuốc độc hơn 10 năm mà nàng lại không biết.

Người nọ tốt nhất hãy cầu nguyện cho hắn không bị nàng điều tra ra, bằng không, nàng nhất định sẽ làm người nọ nếm thử xem tư vị bị trăm độc ăn mòn.

Vân Thanh Nhi tâm tình hiện tại đặc biệt không tốt, nguyên do, giữa trưa, Thái Tử điện hạ phái người tới ước hẹn Vân Linh Thủy cùng Vân Thanh Nhi đi du hồ, nhưng nàng ngồi ở đó lại bị ghẻ lạnh, trong lòng có thể nào dễ chịu.

Nếu đổi là ngày thường, nàng cũng thường ra sau núi , đánh phế vật Vân Vũ một trận để bớt tức giận.

Đáng tiếc, cái phế vật kia đã chết.

Chính là!Khi Vân Thanh Nhi nhìn thấy bóng dáng đang nhàn nhã nửa nằm trên tảng đá ,sắc mặt khẽ biến, dưới chân tức giận cũng đã biến mất đi.

Nàng không hoa mắt chứ ?Dùng sức chớp chớp mắt thử, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.


Vân Thanh Nhi tay duỗi ra, kéo lấy một thị nữ phía sau lưng mình ,chỉ vào vị trí hướng Vân Vũ ; “Ngươi có thấy không ?”“Là cửu, cửu tiểu thư!” Thị nữ thanh âm có chút run rẩy.

Song hai thị nữ cũng thấy có chút kinh hãi.

Sau cái chết của cửu tiểu thư, nàng ta bị ném vào rừng rậm cho ma thú ăn , toàn phủ từ trên xuống dưới đều biết chuyện này.

Nhưng hiện tại……“Ngũ tỷ, lúc này mới mấy ngày không gặp, liền không quen biết cửu muội? Giọng nói nhẹ nhàng lướt qua như từ phong.

Vân Thanh Nhi ánh mắt hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng ngay sau đó là một tia kinh ngạc và khó tin: “Ngươi, ngươi thế nhưng không chết? Chuyện này làm sao có thể.

"“Nếu ta chết, sau này không ai có thể để cho tỷ khi dễ bắt lạt , nguôi giận, Ngũ tỷ chẳng lẽ tỷ không thất vọng sao ?” Vân Vũ vừa nói vừa từ từ đứng dậy khỏi tảng đá , hoạt động một chút xương vai.

Sau đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt thản nhiên ngước mắt nhìn về phía vân Thanh Nhi.

Vân Thanh Nhi khi nhìn thấy ánh mắt của Vân Vũ đột nhiên, nhịn không được rùng mình một cái.

Chuyện gì đã xảy ra ?Rõ ràng thoạt nhìn thì vẫn giống như trước ,ốm yếu, không tí khí lực nào.

Nhưng Vân Vũ hiện tại, lại luôn khiến nàng có cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được.

Nhưng ngay sau đó trong lòng lại nảy sinh một cỗ tức giận , hôm nay vốn dĩ tâm tình không tốt, bây giờ cái phế vật này chẳng những không chết, mà còn dám nói chuyện với nàng như thế này.

Nàng là người luôn được luông chiều từ bé nàng khi nào thì phải chụi ủy khuất a.

Rút roi dài từ trên thắt lưng ra , một đạo ánh sáng màu vàng phát ra , roi lăn thẳng , đánh thẳng tới đầu của Vân Vũ tức giận nói; “Ngươi đồ phế vật thế nhưng lại không chết , còn dám nói chuyện cùng với bổn tiểu thư như thế , xem ra ngươi là chán sống, lần trước không giết được ngươi , hôm nay bổn tiểu thư liền đánh chết ngươi.

”Rơi hòa vào ánh sáng màu vàng ,mang theo sức gấp hơn mười lần bình thường , tiếng rít cắt qua không khí, đánh thẳng vào người Vân Vũ.

Vân Vũ thân hình chợt lóe.

“Lách cách!” Roi rơi xuống đất vang lên một tiếng.


Bụi bốc lên, trên mặt đất xuất hiện một dấu vết dài của một cái hố sâu.

Vừa nhìn thấy , trong mắt Vân Vũ lóe lên tia sát ý ,nếu là Vân Vũ lúc trước ,chỉ cần một rơi có thể quất nàng làm đôi.

Thế thì cũng đừng trách nàng ra tay tàn nhẫn.

Khi rơi lại giáng xuống Vân Vũ không lùi bước chân mà tiến về phía trước , thân hình mau như tia chớp , chủy thủ vung vẩy ,ánh sáng lạnh lẽo lóe lên , bức đến cổ họng nàng ta.

Roi dài chỉ thích hợp cho những đòn tấn công tầm xa.

Vân Thanh Nhi sắc mặt hơi cả kinh, tựa hồ không nghĩ tới, phế vật luôn luôn bệnh tật này lại có thân thủ nhanh như vậy.

Nhưng phản ứng của Vân Thanh Nhi cũng không hề chậm, nhưng ngay khi lưỡi kiếm đang đến gần cổ họng nàng ta , một ánh sáng màu vàng từ trong cơ thể lóe lên, một cỗ năng lượng cường bạo đột nhiên khởi động, như được bao phủ bởi một lớp áo giáp bất khả xâm phạm.

“Sách dát!” Chủy thủ trong tay đột nhiên vỡ vụn.

Vân Vũ thân hình bị bức lui vài bước, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhị giai võ sĩ phòng ngự chi lực?Trong trí nhớ, Vân Thanh Nhi thực lực hẳn là không thể đột phá nhị giai võ sĩ mới đúng.

Nhưng hôm nay xem ra, chỉ sợ nàng đã sớm đột phá nhị giai võ sĩ, nhưng vẫn luôn che dấu thực lực của mình.


Đối với tính tình của nàng ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn như vậy, chỉ có thể giải thích có người ở phía sau chỉ dẫn cho nàng ta.

Sẽ là người nào a ?Chẳng lẽ là người hạ độc nàng ?Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt càng đậm hơn khi nàng nghĩ đến khả năng này.

Nhưng lúc này Vân Thanh Nhi, lại là vẻ mặt ảm đạm ,giống như phát hiện ra bí mật trọng đại nào đó ,làm nàng ta phẫn nộ cực kỳ.

“Ngươi cái tiện nhân, chẳng những không có chết,mà còn có thân thủ nhanh như vậy? Xem ra, lần trước ta mất đi một viên nhị phẩm phong hệ nguyên đan kia ,khẳng định chính là bị ngươi ăn vụng.

”Lần trước ở nhà đấu giá Long Các , nàng đã tiêu hết tiền tiết kiệm cho một viên nhị phẩm phong hệ nguyên đan, vốn định phải đợi khi đột phá nhị giai ,thì dùng, như vậy là có thể đề cao gấp đôi độ công kích nhanh nhẹn.

Mà khi nàng đột phá nhị giai, muốn lấy ra ra dùng ,mới phát hiện, viên nhị phẩm phong hệ nguyên đan đã không cánh mà bay.

Hiện giờ, thấy Vân Vũ chẳng những không chết, còn có thân thủ nhanh nhẹn như thế , nàng liền liên tưởng đến nhị phẩm phong hệ nguyên đan bị biến mất.

Làm sao nàng không thể tiếc nuối chứ ?Kia chính là nhị phẩm phong hệ nguyên đan, nhị phẩm a.