Qua một lúc sau, tên thú nhân đó dường như có chút kích động, hắn ám tụ lực lượng trên tay phải, vung tay đánh mạnh về phía Trần Nhược Tư. Theo sự di động của thân thể hắn, một cỗ kình phong lực lượng được đẩy đi, hướng Trần Nhược Tư áp sát đánh tới, làm cho đầu tóc ,quần áo của Trần Nhược Tư tung bay về phía sau. Trên quyền đầu của thú nhân thấp thoáng có thể nhìn thấy có một cái quang cầu khí lực bao bọc ở mặt ngoài.
Trần Nhược Tư trong lòng hoảng sợ, vội vàng lùi lại phía sau vài bước, ám niệm chú ngữ khu động Vạn Tượng Càn Khôn Quyển, hắn vung tay phải có mang Vạn Tượng Càn Khôn Quyển nghênh đón quyền đầu đang đánh tới của thú nhân. Tay phải của hắn vừa mới nâng lên, quang mang trên Vạn Tượng Càn Khôn Quyển vừa mới vượt khỏi phạm vi tay phải của hắn, một tiếng "Oanh" dữ dội theo đó phát ra.
Nơi vụ nổ xảy ra, ánh sáng chói mắt léo lên, quang mang của nó trong nháy mắt bắn rộng ra bốn phía.
Thú nhân nọ bị sức mạnh của vụ nổ ép bay lùi lại hơn một trượng mới ổn định được cước bộ. Trong lòng hắn âm thầm kinh hãi: "xem ra tiểu tử này quả thật là một đối thủ mạnh, may mắn ta đã phòng bị, nếu không đã không còn cơ hội xuất thủ nữa rồi." hắn nghĩ đến đây, một lần nữa tụ tập lực lượng yên lặng đợi quang mang biến mất.
Sau khi quang mang biến mất, hắn nhìn thấy trước mắt không có một ai, trong đầu nghi hoặc: "tiểu tử đó đâu?" hắn quay đầu lại nhìn tên thú nhân đứng ở ngoài nói: "tiểu tử đó đâu, hắn đã đi đâu rồi?"
"Đệ cũng đang khó hiểu đây." Tên thú nhân bị hỏi trả lời.
"Hỏng bét, chúng ta bị lừa rồi, tên tiểu tử đó nhất định là đã mượn lực lượng của ta công kích hắn để bỏ chạy rồi. Tiểu tử này thật giảo hoạt, lần sau để ta gặp được hắn, tuyệt đối không tha mạng cho hắn." tên thú nhân nói.
Hắn vừa nói xong, một cái nhân ảnh từ trong không trung bay xuống.
Hai tên thú nhân nọ còn nghĩ đó là Trần Nhược Tư quay trở lại, bọn chúng tập trung nhìn lại, nhìn thấy người bay xuống đó còn mang theo một người, người bị mang theo chính là Trần Nhược Tư, bọn chúng đều cảm thấy hồ đồ.
Một tên thú nhân trong bọn chúng nói: "Thủ lĩnh, sao ngài quay trở lại nhanh vậy, hắn, sao hắn lại bị ngài bắt được vậy?"
Người vừa bay xuống nói: "khi ta bay tới vùng trời nơi này thì nhìn thấy một cái hắc ảnh hướng về phía ta cấp tốc bay tới, ta cũng không kịp nghĩ ngợi liền huy chưởng đánh tới hắc ảnh, khi ta nhìn thấy bay về phía ta là một người đã hôn mê, ta đã không kịp thu tay nữa rồi, một chưởng toàn lực của ta đã đánh trúng hắn. Sau đó, hắn rơi xuống, ta nhanh chóng đuổi theo hắn, liền ôm lấy hắn bay xuống." sau khi hắn nói đến đây, liền đem Trần Nhược Tư đang hôn mê thả ra, nói tiếp: "tiếng nổ mạnh vừa mới phát ra chắc là từ nơi này, tiểu tử là bị các ngươi đánh bay lên không trung sao?"
"Thủ lĩnh, đúng vậy, tiểu tử này rất có khả năng là nhân vật đứng đầu tới quấy phá y quán. Là hắn muốn cùng ta tỉ thí, hắn nói hắn lợi hại như thế này như thế kia, ta lúc đó bị hắn nói làm cho hoảng sợ, không ngờ được rằng hắn lại yếu đến như vậy, ta mới chỉ sử dụng hai tầng lực lượng mà thôi." Tên thú nhân đã cùng Trần Nhược Tư tỉ thí nói.
"Tiểu tử này không phải là đánh nhau, mà là mưu tính cam chịu bị đánh, sau khi bị ngươi đánh trúng còn ăn của ta một chưởng, nhưng bây giờ hắn còn chưa chết, vẫn còn hơi thở yếu ớt, không lâu sau nữa hắn sẽ tỉnh lại. Nhân loại đánh nhau kiểu này, cũng là lần đầu tiên ta được nhìn thấy." người bay xuống nói.
"Cái gì, hắn vẫn chưa chết." tên thú nhân nọ hoảng sợ đáp, hắn nói xong, không tin tưởng đi đến bên cạnh Trần Nhược Tư, đặt tay trên mũi kiểm tra, nói: "hắn thật sự chưa chết, kỳ quái, ngay cả chúng ta bị lực lượng cường đại như vậy đánh trúng cũng sẽ bị đánh cho chết một nửa, mà hắn liên tiếp chịu hai chưởng, nhưng còn có thể sống sót, xem ra hắn thật là một loại khác trong nhân loại."
Hắn vừa nói xong thì Trần Nhược Tư ho khan hai tiếng, chớp chớp mở mắt, hắn cảm thấy đầu khớp xương toàn thân của mình như bị đánh nát, thân thể yếu đuối vô lực, cơ nhục toàn thân đau đớn khó chịu. May mắn, hắn cảm thấy hít thở thông sướng, ngực cũng không có cảm giác đau đớn.
Trần Nhược Tư nhìn ba người che mặt trước mắt, ngẩn người chốc lát, nói: "ta đang ở đâu đây, vì sao các ngươi tới đây nhanh vậy?"
"Tiểu tử, tính toán của ngươi rất chuẩn, nếu không phải là thủ lĩnh của chúng ta ngăn lại, thật sự bị tên láu cả nhà ngươi chạy thoát rồi, xem ta như thế nào trừng trị ngươi, làm cho ngươi biết được hậu quả khi lừa gạt ta." Tên thú nhân được gọi là đại ca lạnh lùng nhìn Trần Nhược Tư nói, hắn nói xong, huy chưởng đánh lên đầu Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư thấy vậy, trong lòng lập tức trào lên sự sợ hãi, toàn thân run lên cầm cập, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn muốn chuyển thân né tránh, nhưng là tâm thì có thừa mà lực lại không đủ, cơ thể căn bản không chịu sự khống chế của hắn, vẫn nằm thẳng cẳng trên mặt đất, một chút cũng không di động.
Trần Nhược Tư trong lòng nghĩ: "xong rồi, lần này chết chắc rồi, không có nghĩ đến ta lại chết uất ức như thế này." hắn nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đánh tới của tên thú nhân nọ.
Mắt nhìn bàn tay nọ, khoảng cách tới đầu của Trần Nhược Tư càng lúc càng gần, trái tim của hắn đập cũng càng lúc càng lợi hại.
Khi tay của tên thú nhân nọ sắp đánh lên đầu của Trần Nhược Tư, Trần Nhược Tư đã cảm nhận được độ nóng của bàn tay thú nhân, một cái thải sắc quang cầu(1) từ trong tay của tên đã mang Trần Nhược Tư quay lại, bay tới đem bàn tay của tên thú nhân đang đánh tới Trần Nhược Tư giữ lại trong quang cầu, sau đó mạnh mẽ đem bàn tay hắn đánh bật trở lại.
Trần Nhược Tư tâm tình cũng buông lỏng, hắn hít thở sâu một ngụm, trong lòng vạn lần cảm tạ tên đã xuất thủ tương cứu. Hắn thật sự ngạc nhiên, tên cứu hắn cũng là đồng bọn của kẻ đã đánh hắn, hắn lại còn cám ơn tên đó nữa.
"Thủ lĩnh, đây là cái ý tứ gì, ngài lưu lại tên tiểu tử này có tác dụng gì, vạn nhất để cho hắn chạy thoát, muốn bắt lại hắn có thể có chút khó khăn." Tên thú nhân muốn giết Trần Nhược Tư nói.
"Bây giờ hắn đang ở trong tay chúng ta, còn sợ hắn bỏ chạy sao, ta nghe lang nhân đại ca nói muốn bắt một tên tiểu tử nhân loại đặc biệt, ta hoài nghi hắn chính là người mà lang nhân đại ca muốn bắt, ta đã phát tín hiệu liên lạc với lang nhân đại ca rồi, hắn đang trên đường tới đây, ngươi như vậy đánh chết hắn, sau này chúng ta như thế nào giải thích với lang nhân đại ca đây?" tên thú nhân được xưng làm thủ lĩnh nói.
"Đã là như vậy thì tạm thời lưu lại tính mạng của hắn, đợi sau khi lang nhân đại ca nhận định hắn không phải là người muốn tìm, ta không thể không giết hắn, sau này ngài cũng không có lý do để ngăn cản ta nữa." Tên thú nhân muốn giết Trần Nhược Tư nói.
Tên được xưng là thủ lĩnh mỉm cười, vỗ vỗ vào bả vai tên muốn giết Trần Nhược Tư nói: "Lão đệ, vì một tên nhân loại tiểu tử mà tức giận đáng sao?" Hắn nói đến đây, chỉ vào Trần Nhược Tư đang nằm trên mặt đất, quay đầu nhìn tên thú nhân còn lại nói: "Đệ mang hắn vào y quán, ta còn có việc muốn hỏi hắn." hắn nói xong, nhanh chóng đi về Ngọc Cảnh đệ nhất y quán.
"Lão đệ, lại làm phiền ngươi rồi, ta cũng đi trước đây. Ha ha ha!" tên thú nhân muốn giết Trần Nhược Tư nói. Hắn nói xong ha ha cười lớn vài tiếng, theo chân tên thủ lĩnh bỏ đi.
"Khốn nạn, làm gì có chuyện nào như vậy chứ, việc tốt thì không đến phần ta, việc nặng nhọc, khó khăn liền muốn ta làm." Tên thú nhân bị bỏ lại trong lòng thầm rủa. Hắn đi đến bên người Trần Nhược Tư, nắm lấy áo Trần Nhược Tư, đem hắn hướng cổng y quán mang đi.
Trần Nhược Tư sắc mặt âm trầm, nhíu mày, trong lòng thầm rủa."Khốn nạn, trong lòng ta vừa mới khen bọn chúng tốt bụng, không quá vài phút liền lộ ra bản tính rồi, đối đãi với một người thụ thương lại dùng cái loại phương pháp thô lỗ này, ta sao đen đủi vậy gặp phải một đám người bịt mặt."
Tên mang Trần Nhược Tư, vừa mang theo Trần Nhược Tư vừa nói: "tiểu tử, ngươi thật giỏi chịu đựng, ta mang theo ngươi như vậy, ngươi lại không la không hét, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không lo lắng ta sẽ không kiên nhẫn, đem ngươi giết chết sao?"
Trần Nhược Tư hừ lạnh đáp: "ta sợ, ta bây giờ sợ muốn chết, nhưng sợ thì có thể thế nào chứ, ngược lại nếu thoải mái chút, chết rồi làm quỷ vui vẻ cũng tốt."
"a, a, tên nhân loại nhà ngươi suy nghĩ thật là kỳ quái." Tên thú nhân mang theo Trần Nhược Tư, cười nói.
Trần Nhược Tư sau khi nghe tên thú nhân nọ nói xong, ngẩn người, trong lòng nghĩ: "hắn, hắn nói nhân loại chúng ta, chẳng lẽ bọn chúng không phải là nhân loại mà là yêu ma, sao lại như vậy, xem ra mạng của ta thật là khó giữ nữa rồi. Tuyết, hẹn lại ở gặp kiếp sau!" Hắn nghĩ đến đây, khẽ thở dài.
1: thải sắc quang cầu= quang cầu màu sắc rực rỡ