Trần Nhược Tư thấy thế, cảm thấy cực kỳ kinh hãi, gấp rút né sang một bên.
Lâm Hân Ngọc sợ tới mức mặt mày thất sắc, gương mặt tái nhợt, cả người phát run, trong đầu u mê, lập tức ngất đi.
Tốc độ né tránh của Trần Nhược Tư thật sự quá chậm, hắn vừa mới di động, Hổ Long Thú thân thể như một ngọn lửa, đã xô thẳng tới thân thể của Trần Nhược Tư.
Khi Hổ Long Thú sắp tiếp cận thân thể Trần Nhược Tư, hắn cảm giác được một cổ tiên khí cường đại, từ trong cơ thể Trần Nhược Tư nhằm hắn công đến, hắn không dám đón đại, nhưng lúc này hắn thấy lui lại đã không kịp, hắn chỉ còn cách dùng toàn lực, công thẳng vào. Truyện được copy tại Trà Truyện
"Phành" một âm thanh chấn động, kim quang, hỏa quang bắn ra bốn phía, nơi này, ánh sáng tỏa ra như ban ngày.
Trần Nhược Tư chấn bay về phía sau mấy trượng, hộc máu tươi, ngả xuống đất thống khổ rên rỉ.
Hổ Long Thú cũng bị chấn bay về phía sau hơn trượng, hạ xuống mặt đất, cảm thấy cực kỳ kinh hãi, hắn thầm nghĩ: "ta không định gây thương tổn cho hắn, chỉ là muốn khống chế hắn, nhưng nói thật tình, không ngờ trong cơ thể tiểu tử kia ẩn tàng tiên khí hộ thể mạnh mẽ như thế, may mà ta phản ứng nhanh, bằng không, kẻ bị thương bây giờ chính là ta".
Trần Nhược Tư nằm trên mặt đất, thống khổ rên rỉ, khó nhọc đứng dậy, thầm nghĩ trong lòng: "Sao lại thế này, ta vẫn chưa chết, chẳng lẻ quái thú kia lại nương tay" Hắn chậm rãi hít một hơi, bước tới, hướng về phía Lâm Hân Ngọc đang hôn mê mà đi đến.
Hổ Long Thú thấy Trần Nhược Tư bị một kích toàn lực của mình, mà còn có thể đứng lên, hắn nhất thời thấy hồ đồ, trong lòng thầm nghĩ: "Mặc dù hắn có tiên khí hộ thể, nhưng trên mình hắn một chút pháp lực đều không có, hơn nữa hắn cũng chỉ là phàm nhân, như thế nào kại chịu được công kích của ta? Trừ phi hắn có bất tử bất diệt thân, thật sự là quái dị, trong cơ thể hắn đích thực có khí tức của Hổ Long Thú, ở đâu mà ra?" Hắn trong lòng càng nghĩ càng hồ đồ, càng nghĩ càng không rõ, hắn nghĩ đến đây, không ngừng lắc đầu bắt đầu thấy đau đầu.
Trong cơ thể Trần Nhược Tư có khí tức Hổ Long Thú, đương nhiên là do hắn uống máu của Hổ Long Thú, nếu Hổ Long Thú trước mặt mà biết hắn uống máu đồng loại mình, có lẽ hắn đã xuống quỷ môn quan rồi.
Trần Nhược Tư cũng không biết máu mình uống chính là của Hổ Long Thú, hắn còn tưởng rằng Mộng Tuyết cho hắn, đúng là hắn muốn tìm máu linh xà ngàn năm để uống.
Trần Nhược Tư trong khi còn dạng linh hồn tinh thần, đúng là ngay cả thần tiên đều không biết hắn có thể khôi phục lại được thật thể hay không, có lẽ là vận khí của hắn tốt, uống được máu linh thú ngàn năm, khiến cho hắn khôi phục lại được thân thể. thần tiên cũng không có biện pháp kiếm được linh thú ngàn năm, huống gì là máu của chúng. Hổ Long Thú chính là linh thú ngàn năm, lực lượng đứng đầu trong các chủng loại.
Trần Nhược Tư nếu biết điều này, hắn sẽ nhận thấy số hắn thực sự may mắn.
Không biết qua bao lâu, Trần Nhược Tư tới trước mặt Lâm Hân Ngọc, đỡ nàng ngồi dậy. Trần Nhược Tư khi chạm vào thân thể nàng, hắn có cảm giác như chạm vào khối băng. Hắn thấy hồ đồ, trong lòng thầm nghĩ: "Trừ phi nàng bị dọa chết, không có khả năng, nàng không có khả năng chết đi như vậy".
Lâm Hân Ngọc vừa rồi đã bị hôn mê đi, máu trong cơ thể nàng nàng di chuyển hơi chậm đi một ít, đã bị hàn khí trên băng sơn này, làm cho ngưng lại, cả cơ thể nàng rất nhanh chóng bắt đầu đóng thành băng.
Hổ Long Thú đứng đó, suy nghĩ một hồi, cũng nghĩ không ra, hắn chậm rãi đi tới, nhìn Trần Nhược Tư nói: "Ngươi nói cho ta biết, tại sao trong cơ thể ngươi lại có khí tức của Hổ long Thú, ta sẽ giúp ngươi cứu nàng tỉnh lại, ngươi thấy thế nào?".
Trần Nhược Tư vốn không biết trả lời hắn như thế nào , hắn gãi gãi đầu, đồng tử xoay vòng, hắn thầm nghĩ: "Hắn có khả năng cứu sống Lâm Hân Ngọc, vậy nói xạo với hắn một hồi, để hắn cứu tỉnh rồi tính sau" Hắn nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn Hổ Long Thú nói: "Khi ta một tuổi, cha mẹ để lạc ta, ta bị một Hổ Long Thú mang đi, sau đó lấy sữa nuôi ta, đến khi ta năm tuổi, bị một thần tiên đem ta đến Tĩnh tâm đ*o quan để tu đạo, ta nghĩ trong cơ thể ta có khí tức của Hổ Long Thú bởi vì ta uống sữa của Hổ Long Thú trong mấy năm".
Nghe Trần Nhược Tư giải thích như thế, Hổ Long Thú nhất thời những thắc mắc trong lòng đã thông suốt, hắn nhìn Trần Nhược Tư nói: "A, nghe ngươi nói như vậy, thắc mắc trong lòng ta đã thông suốt, ngươi đã nói thật cho ta nghe, ta cũng sẽ thực hiện lời hứa, giúp ngươi cứu tỉnh nàng ta" Hổ Long Thú nói xong, tiến tới trước mặt Lâm Hân Ngọc, ngửa đầu hít mấy hơi, sau đó cúi đầu xuống, mở miệng, hướng về thân thể Lâm Hân Ngọc, phun ra một ngọn lửa đậm đặc.
"Ngươi làm gì vậy, không phải muốn thiêu chết nàng? Trần Nhược Tư thấy thế, lớn tiếng la lên.
Hổ Long Thú không để ý đến Trần Nhược Tư, ngọn lửa trong miệng hắn, cuồn cuộn không ngừng phun ra.
Hổ Long Thú phun lửa ra, trong nháy mắt bao quanh thân thể Lâm Hân Ngọc, thân thể nàng giờ phút này, giống như đang bị hỏa thiêu.
Qua một hồi lâu, Hổ Long Thú ngừng phun lửa, ánh mắt màu lam chiếu ra, nhìn Trần Nhược Tư, nháy mắt hai cái, nói: "Tiểu tử, ngươi bị thương không nhẹ, thế nhưng không để ý an nguy của mình, cứu nàng trước, người có tình nghĩ như ngươi không nhiều lắm, ngươi đã có duyên với Hổ Long Thú, ta đây cũng giúp ngươi một lần, mở miệng ra, ta chữa thương cho ngươi".
Không nhắn đến việc hắn bị thương thì tốt, hắn không có cảm giác đau đớn, khi hắn nghe Hổ Long Thú nhắc tới mình bị thương, hắn kiền cảm thấy một trận đau đớn, truyền đi toàn thân, khiến cho hắn chảy cả nước mắt ra.
Hắn nhìn thoáng qua Hổ Long Thú, sau đó mở miệng ra.
Hổ Long Thú lúc lắc đầu một chút, mở miệng ra, từ trong miệng phun ra một hạt châu màu lam.
Hạt châu kia đến gần miệng Trần Nhược Tư, bay vài vòng, sau đó tiến thẳng vào trong miệng Trần Nhược Tư.
Nhất thời, Trần Nhược Tư cảm giác được một một luồng khí nóng, từ trong miệng hướng vào trong cơ thể mình lưu động, cảm giác đau đớn trong cơ thể hắn, theo luồng khí nóng di động kia cũng từ từ tiêu biến.
Qua một hồi lâu, Trần Nhược Tư cảm giác được thể lực sung mã, tinh thần sảng khoái, hắn đứng lên, trong lòng thầm nghĩ: "Không nghĩ rằng một câu gạt người, thế nhưng lại có thể mang lại chuyện tốt như vậy" Hắn nghĩ đến đây, trong lòng bất giác cười thầm. Hắn nhìn Hổ Long Thú nói: "Cám ơn ngươi, bây giờ ngươi đã biết hết sự tình, có phải là cho chúng ta rời đi? Có ngươi đi theo, chúng ta có cảm giác không được an toàn".
"Tiểu tử, sao lại muốn đi nhanh vậy, ta hỏi ngươi, các ngươi tới nơi này làm cái gì? Ta thấy các ngươi tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi nới này, bằng không nếu gặp Y Nỉ Thú, có lẽ không có cơ hội sống sót đâu". Hổ Long Thú nói.
"Cám ơn ngươi nhắc nhở, chúng ta chưa tìm được cái muốn tìm, sẽ không rời khỏi đây". Trần Nhược Tư nói.
Hổ Long Thú nói: "Ngươi muốn tìm cái gì, ta đã giúp ngươi, thì giúp cho trót, sau đó đưa các ngươi rời khỏi băng sơn" Giờ phút này cũng không biết từ khi nào hắn toát ra sự nhiệt tình, có lẽ bởi vì Trần Nhược Tư nói cho hắn biết, hắn ta được Hổ Long Thú dùng sữa nuôi lớn, nên đối với hắn nảy sinh hảo cảm.
Trần Nhược Tư thấy Hổ Long Thú nhiệt tình như thế, hắn trong lòng thầm nghĩ: "Có Hổ Long Thú hỗ trợ, xem ra càng dễ thành công, vận khí thật tốt, mong rằng các quái thú, đều nhiệt tình như vậy" Hắn nghĩ đến đây, mỉm cười nhìn Hổ Long Thú nói: "Cám ơn ngươi, ngươi thật sự là một người tốt, không, thật là một thú tốt, chúng ta đang tìm huyết hoa hồng".
Hổ Long Thú rất là kinh ngạc, hắn nói: "Cái gì, huyết hoa hồng, ngươi đùa giỡn chắc".
Trần Nhược Tư không nghĩ Hổ Long Thú kinh ngạc như vậy, hắn ngẩng cao đầu, hình dáng thực sự nghiêm túc, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, chúng ta đúng là đi tìm huyết hoa hồng".
Hổ Long Thú trầm mặc một hồi, nói: "Ta khuyến cáo các ngươi quay lại đi, đừng vứt bỏ tánh mạng, các ngươi nên biết, huyết hoa hồng chỉ tại bên ngoài sào huyệt Y Nỉ Thú, mới có thể tìm được, đúng là mười Hổ Long Thú cùng đối địch, vị tất đã thắng. Lời ta nói đã tận, ngươi coi như vừa rồi ta chỉ nói đùa với ngươi, tạm biệt!" Hổ Long Thú nhẹ lắc đầu vài cái, tứ chi giậm mạnh một cái, bay thẳng ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất phía chân trời.