Ngày hôm sau, tại khu rừng dưới chân ngọn băng sơn, một thanh niên ở trần, nhìn như nhàn nhã dạo chơi trên mặt tuyết dày trong rừng. Thanh niên này chính là Trần Nhược Tư.
Vài ngày trước, sau khi hiện lại thân thể, trên người được bao bọc bởi một lớp vảy, hôm nay, lớp vảy đó đã biến mất, biến thành thân trần. Trên người hắn, không biết lấy đau ra một mảnh da thú, quấn quanh người, chỉ vừa đủ che chỗ kín. truyện được lấy tại Trà Truyện
Hắn mặc dù ở trần, nhưng hắn không thấy lạnh chút nào, hơn nửa trên người hắn, còn có một luồng nhiệt khí, từ trong cơ thể phát ra, lan tỏa ra xung quanh thân thể hắn.
Trên cổ tay trái hắn là kim chúc cương quyển, hiện giờ biến thành màu vàng, tồn tại trên tay hắn, trở thành bao tay không thể tháo ra được, ánh mặt trời chiếu vào bao tay này, lóe sáng lên chói mắt. Tay phải hắn vẫn cầm thanh đoản kiếm mà Thanh Hư đạo trưởng đã tặng cho hắn.
Lớp tuyết dày in lại dấu chân của hắn. Cây cối trong rừng cũng bị bao phủ bởi tuyết đọng, mỗi khi có cơn gió thổi qua lại rơi lả tả xuống. Trong rừng ngoại trừ tiếng bước chân dẫm trên tuyết của Trần Nhược Tư, thì từ phía băng sơn, vọng lại tiếng của loài thú. Âm thanh này, mặc dù rất nhỏ, nhưng bắt đầu, làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Trần Nhược Tư cũng không phải ngoại lệ, giờ phút này hắn đề cao cảnh giác, cẩn thận đưa mắt quan sát kỹ xung quanh, đề phòng quái vật xuất hiện bất ngờ.
Hắn đã nhiều ngày không ăn cái gì, bụng đói kêu lên òng ọc. Hắn đưa tay bốc một nắm tuyết vo tròn đưa vào miệng. Mấy ngày gần đây, hắn đều như thế, mỗi lần cảm thấy đói bụng, hắn đều lấy tuyết đọng làm thức ăn.
Không biết đã bao lâu, mặt trời cũng xuống núi, sắc trời cũng chầm chậm tối sầm xuống. Trần Nhược Tư nhìn về phía xa xa dưới chân ngọn băng sơn thấy có một làn khói bốc lên, tiếp theo lại còn có mùi thịt nướng, truyền đến mũi của hắn.
Trần Nhược Tư thầm nghĩ: "Lão đạo trưởng chẳng phải đã nói là ở băng sơn chỉ có quái thú ác điểu thôi sao? Sao ở chân núi lại có người sinh sống, xem ra là lão nói xạo mình rồi. Chà, không biết Tuyết đã tỉnh lại chưa, nàng tỉnh lại, biết ta không từ mà biệt, liệu có trách ta không?" Nghĩ đến đây tuy trong lòng đã quyết, nhưng gương mặt hắn vẫn lộ ra nét sầu thảm.
Trần Nhược Tư nghĩ rằng chân núi có người, hắn nghĩ đến sắp có cái để ăn, hắn cũng quên bớt những điều phiền muộn, hắn gia tăng cước bộ chạy thẳng đến chỗ xuất phát mùi thơm. Từ khi biến lại được thân thể, hắn cảm giác được thân thể mình, dường như có năng lượng vô cùng, tinh thần tốt phi thường, tốc độ của hắn, so với trước kia nhanh hơn nhiều.
Bóng cây trôi qua bên cạnh hắn, tiếng bước chân của hắn trên mặt đất vang lên cồm cộp, khiến người ta tưởng chừng chỉ có một âm thanh kéo dài vô tận. Một lúc sau, Trần Nhược Tư đã dừng chân trước một túp lều. Túp lều trước mặt hắn, chỉ là do ba cành cây gác vào nhau, mái lều được lợp bằng cỏ khô, ngoài ra không còn gì khác, liếc mắt nhìn vào là thấy ngay.
Bên trong lều, lúc này có một đống củi lớn đang cháy, do các cành cây gác lại mà thành, bên trên đang nướng là một con thú không rõ là con gì. Phía sau đống lửa, gần sát góc lều là một đống cỏ khô trên mặt đất.
Trần Nhược Tư nhìn vào trong lều, ngửi thấy mùi thơm bốc ra, bất giác nuốt nước bọt, sau đó hắn nhìn quanh bốn phía gọi lớn : "Uy, có ai ở đây không?".
Hắn gọi một hồi, khôgn thấy ai trả lời, nghĩ thầm: "Trước tiên ăn cái đã rồi nói sau, chờ người ta về rồi giải thích vậy". Hắn nghĩ đến đây, bước nhanh vào lều.
Từ đống lửa phát ra một luồng nhiệt khí hướng vào hắn, Trần Nhược Tư không cảm thấy lạnh, nên hắn cũng không để ý đến luồng nhiệt khí yếu ớt đó. Hắn đến bên đống lửa, lấy con thú thơm phức xuống cắn ăn. Đối với một người đã vài ngày không có gì ăn, thì nhìn thấy thức ăn, cũng chẳng khác nào nhìn thấy một mỹ nữ khỏa thân.
Bây giờ, đối với hắn thức ăn là trên hết, là loại hưởng thụ tốt nhất, không thua gì được ôm mỹ nữ trong lòng. Một lát sau, con thú đã được ăn hết, cái cảm giác hưởng thụ đó cũng dần dần biến mất. Phía trước cửa lều, là xương đầu của con thú, chính là Trần Nhược Tư vừa rồi ăn xong còn lưu lại.
Sau khi ăn xong, hắn đứng lên đưa tay chùi miệng, rồi rờ xuống bụng, bất giác cảm thấy mệt mỏi: "Đã mấy ngày không được nghỉ ngơi rồi, nhân lúc chủ nhân vắng mặt mượn tạm cái túp lều của hắn, nghỉ ngơi một lúc" Nghĩ đến đây hắn ngáp dài dài, mi mắt trĩu xuống, chậm rãi bước đến đống cỏ khô ở góc lều. Không bao lâu, tiếng ngáy của hắn đã vang lên từng chập, hẳn đã vào tiến vào mộng đẹp.
Màn đêm buông xuống, trăng sao cũng lộ ra chiếu xuống băng tuyết tạo lên ánh sáng, làm cho cảnh vật xung quanh cũng có thể thấy được. Cách lều cỏ không xa, xuất hiện một bóng đen, hắn đạp tuyết chậm rãi đi đến túp lều. Bóng đen này có hình người, nhưng ánh mắt hắn, lại phát ra ánh sáng đỏ rực như hai ngọn đèn.
Hắn đến cách lều hơn một trượng đột nhiên dừng lại, không đi tiếp nữa. Có lẽ là vì hắn phát hiện căn lều của mình đã bị người khác chiếm mất. Hắn đứng lẳng lặng một hồi, đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó, gầm lên mấy tiếng "Ngao ô, ngao ngao", tiếng gầm càng lúc càng lớn, càng chói tai, cơ hồ trong vòng vài dặm đều có thể nghe rõ.
Trần Nhược Tư lúc này đang ngủ mê mệt, hoàn toàn không nghe thấy. Khoảng một khángau, trôi qua tiếng kêu của quái thú kia vẫn không hạ xuống, hơn nữa từ phía xa xa mơ hồ vọng lại tiếng kêu tương tự, tiếng quái vật gầm rú càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, càng hỗn tạp.
Trần Nhược Tư bị tiếng gầm hỗn loạn của quái vật làm cho thất kinh tỉnh giấc. Hắn mơ mơ màng màng ngồi dậy rồi đưa tay dụi mắt, thầm nghĩ: "Chủ nhân túp lều này đã trễ thế này còn chưa về, tiếng kêu quỷ quái làm ta muốn ngủ cũng không yên ổn" Hắn nghĩ vậy, muốn nằm xuống ngủ tiếp.
Hắn đứng dậy, tới gần đống lửa, cầm lấy một thanh củi đang cháy làm đuốc, chậm rãi đi ra cửa lều. Hắn bước ra ngoài, nhìn bốn phía, thì thấy rất nhiều bóng đen đang hứong về túp lều mà đi tới, hơn nữa ánh mắt của những bóng đen này, phát ra ánh mắt màu đỏ khiến người ta phải khiếp sợ, hắn nhất thời cứng cả tay chân, vô cùng khẩn trương, cả người không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, thầm nghĩ: "Chết rồi, lão đạo không có gạt ta, chỗ này toàn là quái thú, trước mắt xuất hiện nhiều đôi mắt đỏ rực thế này chắc chắn là quái vật, chẳng lẽ căn lều này chỉ là một cái bẫy dụ người? Kỳ quái, quái thú thông minh như vậy, chắc chắn rất khó đối phó".
Những đôi mắt đỏ rực kia làm cho người ta sợ đến phát run. Trần Nhược Tư chôn chân trên mặt tuyết, thế nhưng dưới chân hắn vẫn phát ra tiếng động, chỉ là do thân thể hắn run rẩy, không có ý thức được, chân tự nhiên rung động, phát ra âm thanh, bởi vậy mới biết hắn hiện giờ thân thể đích thực run sợ, trong lòng cực kỳ khẩn trương.
Đêm, đêm lạnh, gió lạnh thê lương, ánh trăng lạnh lẽo vô tình.