Trần Nhược Tư nhìn tình cảnh tàn nhẫn trước mắt, nhất thời chẳng biết làm sao, vội bước về phía sau mấy bước, chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Trần Nhược Tư từ nhỏ đến giờ, chưa từng giết người, cũng chưa từng gặp qua cảnh giết người, bây giờ trước mắt xuất hiện cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, hắn làm sao có thể không cảm thấy khiếp đảm sợ hãi.
Thủy yêu xà đầu bị bổ ra, cả thân thể hắn trong nháy mắt xảy ra biến hóa, biến thành một thái hoa mãng xà dài ước hơn trượng, tiếp theo đầu hắn đổ vật về phía trước, thân thể tại trong nước vặn vẹo vài sau đó không nhúc nhích nữa.
Qua một hồi lâu, Trần Nhược Tư mới có thể nghĩ đến việc gặp Mộng Tuyết, hắn xoay người lại thì nhìn thấy Mộng Tuyết đã có thể tự do di chuyển, hắn vui mừng nhìn Mộng Tuyết nói: "Mộng Tuyết tỷ tỷ, tỷ không việc gì chứ?".
Mộng Tuyết nhìn địa phương thanh âm truyền ra nói: "Ta vô sự, ngươi hiển thân ra đi? Ta rất muốn gặp ngươi".
"Ta cũng rất nhớ tỷ, chỉ là ta bây giờ không thể cho tỷ thấy được" Trần Nhược Tư đi tới trước mặt Mộng Tuyết, nhìn chằm chằm Mộng Tuyết mà nói, hắn nói xong vươn hai tay chạm trên mặt Mộng Tuyết.
Mộng Tuyết cảm giác được độ ấm nơi tay Trần Nhược Tư, nàng cười vươn tay lại, nhắm tay Trần Nhược Tư ở trên mặt mà bắt lấy, có điều nàng không đụng được cái gì cả, chỉ là đụng vào mặt mình, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào không gian trước mắt nói: "Sao lại thế này, ngươi, ngươi làm sao vậy, ta cảm ứng được tâm của ngươi, cũng có thể cảm giác được thân thể ngươi tồn tại, vì sao ta chạm vào ngươi không được?".
Trần Nhược Tư hai tay chậm rãi dời xuống, đặt trên vai Mộng Tuyết, nhìn bộ ngực trần của nàng, hắn cảm giác được Mộng Tuyết tim đập càng lúc càng nhanh, ngay cả nhũ phong trước ngực nàng đều bị tác động nhấp nhô, thong thả run rẩy lên.
Trần Nhược Tư nuốt một ngụm nước bọt, một trận nóng nảy nhất thời truyền khắp toàn thân hắn, máu huyết toàn thân hắn cũng sôi trào lên, hắn cảm giác được tim hắn cơ hồ sắp nhảy ra khỏi thân thể.
Mộng Tuyết cảm ứng được tâm của Trần Nhược Tư lúc này, nàng cảm giác được tay hắn đặt ở trên vai nàng, nàng hai gò má trở nên đỏ bừng, con mắt không biết nhìn nơi nào, môi giật giật, dùng dằng một hồi, dùng thanh âm rất nhỏ nói: "Bây giờ ta không thể thấy ngươi, cũng chạm không được thân thể ngươi, chỉ có thể cảm giác, ngươi hãy ôm chặt lấy ta, làm cho ta cảm giác được một chút độ ấm thân thể ngươi, ta nghĩ có thể nhìn thấy ngươi".
Trần Nhược Tư thở dài một hơi, đỡ lấy bả vai của nàng, chậm rãi ôm Mộng Tuyết vào lòng, tay hắn dời xuống trên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, môi hắn nhẹ nhàng đặt trên môi Mộng Tuyết. Nhất thời, một cổ hương thơm nhàn nhạt từ trên người Mộng Tuyết phát ra, tiến vào trong mũi Trần Nhược Tư, một cổ khí nóng từ trên bộ ngực mềm mại của Mộng Tuyết xộc vào người Trần Nhược Tư, làm cho hắn cảm giác được vô cùng hưng phấn, khoái hoạt…
Mộng Tuyết vươn cánh tay, muốn ôm Trần Nhược Tư nhìn không thấy trước mắt, nhưng nàng cái gì cũng không ôm được, chỉ là ôm một cỗ không khí, nàng buồn rầu trong lòng thầm nghĩ: "Ta chỉ có thể cảm giác được hắn tồn tại, mà thực tế hắn cũng không tại, chẳng lẽ ta cùng hắn, chỉ có thể dùng phương thức này ở cùng một chỗ sao?".
Thân thể Mộng Tuyết được Trần Nhược Tư vuốt ve, trở nên mềm mại, nàng nhẹ thở dài một hơi nói: "Ta, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể như vậy cùng một chỗ sao? Ta không nghĩ như vậy, ta muốn nhìn thấy ngươi, cũng có thể đụng đến ngươi" Nàng nói xong, từ từ thong thả nhắm mắt lại.
Trần Nhược Tư lúc này, có thể nói là đã dục hỏa phần thân, trong cơ thể hắn máu huyết sôi trào, cơ hồ sắp nhảy đến cực đỉnh, bộ vị nam nhân của hắn cơ hồ sắp phá quần mà chui ra.
Trần Nhược Tư thấy nàng nhắm mắt lại, một khắc sau từ khóe mắt nàng, chảy ra dòng lệ, hắn vội buông thân thể Mộng Tuyết, rời khỏi vài bước về phía sau, nhìn thân thể Mộng Tuyết đang run nhè nhẹ, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi , ta đã không nghĩ đến cảm thụ của tỷ". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
"Không, ý tứ của ta không phải là như vậy, ta muốn chân thật cùng một chỗ với ngươi, bây giờ chỉ có thể cảm giác, điều này làm cho ta cảm giác có chút khó chịu, ngươi ở nơi nào, tới ôm ta, ngươi muốn thế nào cũng được" Mộng Tuyết nghe Trần Nhược Tư nói như vậy, nàng cho rằng Trần Nhược Tư hiểu lầm ý tứ nàng.
Trần Nhược Tư nhìn thân thể mê người của Mộng Tuyết, rất muốn ôm nàng, hôn nàng, nhưng hắn kiềm chế chính mình, cũng không dời bước đi, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Mộng Tuyết, trong lòng thầm nghĩ: "Không, ta không thể tự tư như vậy, ta không thể hủy nàng như vậy, ta nhất định đợi sau khi khôi phục bình thường cùng nàng cùng một chỗ, cùng hưởng thời gian vui sướng".
Mộng Tuyết cảm ứng được tâm của Trần Nhược Tư, nàng kích động phi thường, nhưng nàng cảm giác không đến được Trần Nhược Tư, điều này khiến cho nàng cảm thấy buồn rầu phi thường, nàng đứng ở nơi đó, không biết làm sao. Nàng môi mấp máy muốn nói nhưng nàng không nói được nên lời.
Trần Nhược Tư sợ chính mình không thật sự khống chế được, hắn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại, không nhìn thân thể Mộng Tuyết, qua một hồi lâu, hắn cảm giác được dục vọng của mình đã chậm rãi tiêu tán, sau đó nói với Mộng Tuyết: "Mộng Tuyết tỷ tỷ, ngươi có thể biến ra một món quần áo, mặc vào người được không, ta sợ ta khống chế không được chính mình, đối với tỷ làm ra chuyện thô lỗ".
Mộng Tuyết lên tiếng, cũng chỉ biến hóa thành một cái đai trong suốt, che bộ vị thân thể nữ nhân đặc thù của mình, sau đó nói: "Tốt lắm, ta bây giờ đã che lại thân thể".
Nhìn Mộng Tuyết xem ra, nàng chỉ che một chút bộ vị cơ thể mình, nàng trước kia nhìn thấy các nữ tử đồng loại, biến hóa thành hình dáng con người thì đều là như thế này nên nàng cũng chỉ biết là dùng phương pháp này che đi thân thể.
Trần Nhược Tư mở to mắt, nhìn thấy hình dáng Mộng Tuyết, hắn không khỏi có chút nghi hoặc, hắn trong lòng thầm nghĩ: "Nha đầu ngốc này như thế nào chỉ biết biến một bộ y phục như vậy? Ta phải giáo huấn nàng cho tốt, từ nay về sau nàng thành nữ nhân của ta mà ăn mặc như vậy, ta đây không phải lỗ lớn sao" Trần Nhược Tư, nghĩ như vậy, quên rằng Mộng Tuyết cảm ứng được tâm của hắn.
"Xú đản tiểu tử, ngươi chửi ta cái gì, nha đầu ngốc, ta như thế nào ngốc" Mộng Tuyết trông có chút mất hứng, nàng nói.
"Không hay, ta quên nàng trong nước năng cảm ứng được tâm của ta. Trần Nhược Tư trong lòng cả kinh, cười nói: "Mộng Tuyết tỷ tỷ, ta tại trong lòng rất quan tâm tỷ, không phải là chửi tỷ, tỷ nên phải cảm ứng được, tỷ không biết tình hình nhân loại, ở thế giới con người nữ nhân rất bảo thủ, bình thường đều là bảo vệ thân thể của mình thật nghiêm mật, bộ dáng tỷ như vậy, ta lo lắng tỷ như vậy mà đi ra ngoài, bị sắc quỷ chiếm hết tiện nghi, trong lòng ta thật khó chịu".
"Ta xem ngươi mới là sắc quỷ, ta đây thế nào mới có thể đi ra ngoài, biến hóa một món đồ như trước kia ngươi mặc? Như vậy y phục trên người ta khó coi lắm à?" Mộng Tuyết nói.
"Ài, ta không biết nói như thế nào với tỷ, trước tiên biến ra một bộ y phục mặc vào, cùng ta đi ra ngoài một chuyến, tỷ phải biết nữ nhân phải mặc y phục kín đáo" Trần Nhược Tư nói.
"Ta không ra ngoài, chỉ ở trong nước, thầm nghĩ gặp ngươi, trừ ngươi ra ai cũng không muốn gặp mặt." Mộng Tuyết nói.
"Tỷ muốn gặp được ta, phải theo ta đi xem thế giới này, địa phương nào âm hàn nhất, giúp cho ta khôi phục lại thực thể." Trần Nhược Tư nói.
"Tới đây nắm tay ta đi, làm cho ta cảm giác được ngươi tồn tại, sau đó ngươi nói cho ta biết, ngươi lần này đi ra ngoài, rốt cuộc xảy ra sự tình gì, có thể không?" Mộng Tuyết nói.
Trần Nhược Tư giờ phút này, dục hỏa vừa mới tiêu tán, hắn thật sự có chút lo lắng dục hỏa bản thân lại bị khơi dậy, hắn cũng không nắm tay Mộng Tuyết, chỉ là đứng ở nơi đó, đem những thứ ở ngoài mà hắn nhớ trong đầu, nói một lần cho Mộng Tuyết, nhưng chuyện hắn mang về Linh Cơ thì lờ đi.
"A, là như thế này, vậy ý ngươi là muốn ta cùng ngươi đi xem nơi âm hàn nhất thế gian để tìm linh xà ngàn năm phải không?" Mộng Tuyết nói.
"Ừ, đúng vậy, tỷ đồng ý không?" Trần Nhược Tư hỏi.
"Đương nhiên đồng ý, bây giờ trời đã tối, chúng ta ngày mai xuất phát được không?" Mộng Tuyết nói.
"Tốt đấy, ngày mai xuất phát" Trần Nhược Tư nói.
"Vậy ngươi bây giờ trở về đi, sáng ngày mai, ta tại bên hồ chờ ngươi" Mộng Tuyết nói.
"Ta không trở về nữa, không sao cả, hôm nay ở tại trong nước cùng tỷ là tốt rồi, ta muốn được ngắm tỷ" Trần Nhược Tư nói.
"Hay lắm, chúng ta từ nay về sau không chia lìa nữa, đi theo ta, về động phủ của ta" Mộng Tuyết cười cười, xoay người hướng về động khẩu bơi đi.
Trần Nhược Tư nhìn bóng nàng rời đi, cười cười, theo sau.