Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 181: Cảnh tượng đặc biệt

Ánh dương hiền hòa thông qua tầng vân vụ chiếu xuống Không Linh đảo, dải cát sát bờ biển lấp lánh từng tia tinh oánh tươi vui. Trần Nhược Tư và Linh Cơ nằm trên bờ cát, nhìn mây lững lờ trôi qua, lòng cũng như những vân vụ này đầy bay bổng.

Lũ chim giờ hình như không sợ hai người, có con đứng bên người họ hót vang, có con bay lượn tung tăng trước mặt…

"Chàng xem, chúng ta được lũ tiểu gia hỏa này rất hoan nghênh a, nếu có thể vĩnh viễn ở lại địa phương không có phiền nào này thì thực tốt a…", Linh Cơ nhìn một con hải âu trước mắt nói.

"Nàng thực nguyện ý mãi ở bên ta, vĩnh viễn lưu lại nơi này ư?", Trần Nhược Tư nhìn Linh Cơ cười nói.

"Sao được!", Linh Cơ cười đáp: "muội còn rất nhiều chuyện phải làm? Chàng không phải muốn muội giúp cứu ra tam sư huynh của chàng sao? Nếu chúng ta không rời đi nơi này, hắn ta chỉ sợ không còn cơ hội trở về Trung thổ, trừ phi Thanh Mâu phái hắn đi, nếu là vậy, sư phụ và các sư huynh chàng ắt gặp nguy hiểm".

"Không nghiêm trọng như vậy chứ?", Trần Nhược Tư kinh hãi nói.

Linh Cơ nói: "chàng nghĩ xem, Thanh Mâu đã tẩy não hắn, giờ hắn không nhận ra sư phụ và mấy sư huynh của chàng đâu, song hắn lại sẽ tuyệt đối nghe theo sự chỉ huy của Thanh Mâu. Thanh Mâu nếu muốn hắn dùng thân phận Lạc Lan Điền tiến vào Tĩnh Tâm đ*o quán, thừa cơ chế tạo hỗn loạn, giết người phóng hỏa cũng không có gì bất ngờ".

Trần Nhược Tư chau mày, nhanh chóng ngồi dậy nói: "xem ra chuyện này phải nhanh chóng giải quyết mới được. Đi nào, chúng ta rời khỏi đây thôi".

Linh Cơ thở dài một tiếng đáp: "ừm, chúng ta đi thôi".

"Sao lại thở dài, nhất định là có tâm sự gì, nói cho ta nghe đi, nói không chừng ta có thể giúp được nàng đấy", Trần Nhược Tư đưa tay vuốt má Linh Cơ, quan tâm nói.

Linh Cơ nhìn nụ cười của Trần Nhược Tư, tâm lí nghĩ: "người ta lo cho an toàn của chàng, phụ nhân sai ta tới giết chàng, giết chàng thì ta không thể làm được, nhưng lại không biết ăn nói sao với phụ thân. Ta nói cho chàng, chàng giúp ta giải quyết được sao? Không muốn ở cùng ta nữa sao?", nghĩ tới đây, nàng đứng dậy nhẹ giọng nói: "muội thực không nỡ xa chàng", nói xong, thẳng người dậy đi về phía bờ biển.

Trần Nhược Tư không biết ý tứ câu nói của Linh Cơ, song hắn cũng không nghĩ nhiều, rảo bước đuổi theo. Tới bờ biển, Trần Nhược Tư đưa tay phải đặt vào eo nàng, tay trái chỉ bày hải âu xa xa nói: "nàng xem, bọn chúng thật là tự do a? nếu chúng ta có được nửa tự do của bọn chúng cũng đủ lắm rồi".

"Đúng a, chỉ cần có nửa tự do của bọn chúng đã đủ rồi", Linh Cơ than nói.

Trần Nhược Tư nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, cảm giác có chút kì quái nói: "chúng ta hôm nay làm sao vậy, sao lại cứ như sắp vĩnh biệt vậy, có phải có dây thần kinh nào trục trặc không nhỉ?"

"Có chàng mới thần kinh không bình thường, muội chẳng sao cả", Linh Cơ hung hăng véo hắn một cái: "đi thôi, đồ tinh thần không bình thường", nói xong, cầm tay Trần Nhược Tư, mang theo hắn bay đi.

"vù vù", tiếng gió thổi ào bên tai họ, từng đóa mây trắng lướt qua, một cảm giác hưng phấn chưa từng có tràn đầy trong óc Trần Nhược Tư, hắn cảm thán nói: "phi hành không trung thực tuyệt a, bầu trời đẹp thế này, mây bay trắng thế này", hưng phấn này của hắn có lẽ bởi hắn không tĩnh tâm lại, cảm thụ cảm giác phi hành trong không trung.

"Đi đâu, Tĩnh Tâm đ*o quán à?", câu hỏi của Linh Cơ cắt đứt mĩ cảnh của hắn.

Trần Nhược Tư suy ngẫm nói: "việc Hầu Quang Bình là loại người thế nào ta đã nói với sư công rồi, người trở về ắt có an bài. Chuyện sư huynh nhờ nàng cả, ta trở về cũng không giúp được gì, trở về có khi lại bị sư phụ nhốt trong phòng, không biết bao giờ mới lại được hạ sơn thì toi. Thế này đi, nàng đưa ta tới Ngọc Cảnh châu thành đi, ta muốn tới đó xem một chuyến".

Linh Cơ cười nói: "chàng muốn tới đó quá nửa là muốn tìm Mộng Tuyết a, hai người chia tay ở Ngọc cảnh châu thành, có lẽ nàng ấy đoán chàng nếu không gặp khó khăn gì, nhất định sẽ tới Ngọc Cảnh châu thành, mà giờ chàng cũng nghĩ vậy, đúng không?"

"Ai da, tâm sự của ta sao nàng đoán cái là trúng ngay, đúng là chân chánh hiểu ta a", Trần Nhược Tư cười nhăn nhở nói.

Linh Cơ bĩu môi nói: "đúng là đồ đại sắc lang, chỉ cần ai hiểu chàng một chút là đoán ra ngay".

Trần Nhược Tư giương to mắt, chăm chú nhìn Linh Cơ nói: "ta mà là sắc lang à, nàng có nhầm không vậy? tới giờ cũng chỉ yêu có hai người thôi mà, đàn bà khác ta còn chưa gặp qua bao giờ, sao lại sắc được?"

Linh Cơ khẽ đập vào tay hắn đang len lén định ôm mình: "muội nói chàng sắc đúng quá rồi, xem tay mình đang để ở đâu đi".

Trần Nhược Tư trợn mắt, con ngươi đảo một vòng, cười nói: "không nên tức giận a!, đường xa quá, ta chẳng biét làm gì, cảm thụ thân thể nàng chút thôi mà, coi như là tiêu khiển đi. Còn nữa, ta sờ một tí, không phải nàng cũng rất thích sao".

"Càng nói càng không ra sao cả, không quan tâm tới chàng nữa", Linh Cơ ngoảnh đầu sang một bên như muốn mặc kệ Trần Nhược Tư.

………… truyện được lấy tại Trà Truyện

Tại lúc mặt trời sắp lặn sau núi, Linh Cơ mang theo Trần Nhược Tư đã đi tới bầu trời phía trên Ngọc Cảnh châu thành. Linh Cơ giơ tay lau mồ hôi trên trán nói: "sắc quỷ, tới rồi, sờ soạng cũng đủ rồi chứ. Tối nay tử tế chăm sóc Mộng Tuyết của ngươi, nếu không ngày sau không dẫn ngươi phi hành nữa, hại người ta ra đầy mồ hôi rồi".

Trần Nhược Tư nhìn Linh Cơ nói: "ai biết nàng ấy có ở đây không, mà giờ trời cũng đã tối, nàng cũng mệt rồi, không bằng tối nay qua đêm ở thành này, mai trở về tộc đi".

Linh Cơ nguýt hắn một cái rõ dài, nhịn cười nói: "không, giờ muội muốn trở về, trông bộ dạng của chàng kìa, nhất định là không có ý gì tốt đẹp".

"Không đi cũng phải đi", Trần Nhược Tư cười giòn một tiếng, nắm tay Linh Cơ hạ xuống phía dưới.

Linh Cơ giãy dụa giây lát, thấy không ăn thua liền mặc kệ không giãy dụa nữa, ngược lại đưa hai tay ôm chặt cổ hắn, đôi môi rất nhanh đưa lại. Kì thật, nàng sớm đã bị hắn đùa bỡn tới nôn nao trong lòng, mồ hôi vừa rồi không phải vì mệt mà là không nhịn nổi cảm giác khó tả trong lòng.

Trần Nhược Tư bị hành động đột ngột của nàng làm cho chân tay rối loạn, nhất thời quên mất việc giữ thăng bằng, đột nhiên đảo một cái, mất đi trọng tâm rơi thẳng xuống, hắn cuống quýt hô ầm lên.

Linh Cơ bỏ ta khỏi cổ Trần Nhược Tư, đẻ hắn rơi xuống, bản thân rất nhanh khống chế thân hình, vừa nhanh chóng hạ xuống phía Trần Nhược Tư, vừa cất giọng cười lớn.

Trần Nhược Tư rơi được vài trượng thì khống chế được thân hình, sau đó nhanh chóng xông về hướng Linh Cơ.

Phản ứng của Linh Cơ là thế nào, sao có thể để hắn dễ dàng bắt được. Nàng đảo người một cái, dễ dàng tránh qua cú nhào tới của Trần Nhược Tư, bay lệch sang một hướng khác.

Trần Nhược Tư không chịu kém, quay mình cố gắng đuổi theo.

Hai người bọn họ một đuổi một chạy, tựa như một đôi hồ điệp vui vẻ không chút sầu lo, hi hi ha ha đùa giỡn trong không trung.

Dân chúng Ngọc Cảnh châu thành đều ngừng công việc đang làm lại, ngẩng đầu tò mò nhìn cảnh tượng đẹp mắt này.

Trần Nhược Tư và Linh Cơ tựa như không để ý tới chuyện này, cũng không vì dân chúng nhìn lên mà ngưng đuổi bắt, cứ thế đùa giỡn cho tới khi trời tối, người dưới nhìn lên không rõ thân hình nữa mới ngưng lại. Bọn họ hạ xuống một chỗ không có ánh đèn, thay đối phwong lau đi mồ hôi trên trán, mà lúc này, trái tim hai người đều tràn ngập khoiá nhạc và ngọt ngào.

Hai người Trần Nhược Tư tay nắm chặt tay, vẻ mặt đầy ôn nhu và gọt ngào, hướng một khách sạn đang sáng đèn đi tới.