Bên ngoài sơn động, Từ Hàng mặt mày vui vẻ đứng trên bãi cát, chậm rãi bước về chỗ nhốt Trần Nhược Tư, vừa đi vừa nghĩ: "mấy ngày trước, có người huyết tẩy Bồ Đà Tự, nếu ta đoán không nhầm, chuyện này ắt là do lão hồ li Hầu Quang Bình gây ra. Hắn tưởng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, hừ, hắn đâu biết tai mắt của ta đã bố trí khắp Trung thổ, cục thế Trung thổ đã ở trong tay ta lâu rồi. Mục tiêu tiếp theo của hẳn hẳn sẽ là Pháp Hoa Tự của ta chăng? Ha ha, ta đã sớm chuẩn bị nghênh tiếp ngươi rồi, nhất định cho ngươi có tới không về", nghĩ tới đây, lão đã đi tới vị trí muốn tìm.
Từ Hàng dừng chân lại đứng im một lúc, chính đang chuẩn bị niệm chú mở cửa động nhốt Trần Nhược Tư thì nơi phương hướng Pháp Hoa Tự đột nhiên truyền lại một tiếng động lớn.
Từ Hàng nghe tiếng, tạm thời không mở cửa động nữa, đổi sang niệm một chú ngữ khác, trong nháy mắt đã xuất hiện trong thư phòng trụ trì Pháp Hoa Tự. Lão vừa trở về xong, tiếng gõ cửa phòng đã liên tiếp vang lên.
Từ Hàng không nhanh không vội hỏi: "là ai, có chuyện gì?"
Một hòa thượng xưng là Đạo Đồng nói: "sư phụ, là Đạo Đồng con, ngoài núi có hơn một trăm người tới, ý đồ muốn xông vào bổn tự, kẻ nào trông cũng hung tàn bã đạo, đã có mấy sư huynh bị bọn chúng đánh trọng thương rồi, may chưa có người tử vong, cho nên vội tới bẩm báo với sư phụ để người xử lí."
Từ Hàng không mở cửa, trực tiếp ra lệnh: "truyền mệnh lệnh của ta, phái thêm người tới ngăn trở, nửa giờ nữa trở lại bẩm báo tình hình cụ thể cho ta".
Đạo Đồng ứng tiếng, mang theo mệnh lệnh của Từ Hàng rời đi.
Trong thư phòng, Từ Hàng đi lại luôn chân, tư tưởng nhanh chóng suy tính: "kì quái thật, bọn chúng lại dám ban ngày ban mặt tới chém giết, vậy sao lại không giết người, chỉ đả thương thôi? Rốt cuộc là có mục đích gì? Xem ra sự tình có biến rồi!, chẳng nhẽ Hầu Quang Bình kia thay đổi kế hoạch, không đối phó ta mà sai người tới nghị hòa?", nghĩ tới đây, Từ Hàng cười quỷ dị: "ngươi phái một trăm người tới đây không nói nguyên do, cường hành xông vào bổn tự, mục đích chẳng qua muốn thử xem thực lực tự ta. Ha ha, đã thế ta cho ngươi thỏa mãn, chiến thắng trở về, xem ngươi tiếp theo làm thế nào". Nghĩ xong, lão ha ha cười lớn, hô lên: "người đâu, truyền mệnh lệnh mới của ta, đệ tử bổn tự không được chống cự, giả vờ bại trận rút lui, mau đi".
Tiếng Từ Hàng vừa dứt, một hòa thượng ngoài cửa lập tức ứng tiếng, sau liền nghe tiếng bước chân hắn rời đi.
Từ Hàng cười đắc ý, đi tới mở cửa thư phòng, chậm rãi tiến ra đại môn Pháp Hoa Tự. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện
Tiếng đao thương côn bổng vang khắp dưới núi, thanh âm tràn tới cả phía trên. Từ Hàng yên lặng đứng bên đại môn, bên người có vài chục gã hòa thượng tay cầm pháp trương, chằm chằm nhìn đường lên núi, bộ dạng rất thận trọng.
Lỗ tai Từ Hàng khẽ giật, lão cảm giác trên không trung như có động tĩnh, liền ngẩng đầu lên, thấy bạch quang mờ mờ trên không chớp động, lòng cười thầm: "quả nhiên còn có cao nhân len lén theo dõi, ha ha, ta đây không thèm ra tay, xem các ngươi tính thế nào".
Không bao lâu, đệ tử Pháp Hoa Tự bắt đầu rút lui, một trăm kẻ kia múa tít đao côn thương kiếm, đuổi theo lên núi.
Từ Hàng cười lạnh một tiếng, nhún mình nhảy lên, dừng cách không trung mươi trượng, nhẹ phất ống tay, một đạo bạch quang từ lòng bàn tay lão tức thì bay ra, nháy mắt đã bắn tới đám người kia. Bạch quang tiếp đó phát sinh biến hóa, rất nhanh khuếch tán ra bốn phía.
Phàm kẻ nào trúng phải bạch quang, động tác tức thì ngừng hẳn lại, tựa như bị người dùng định thân pháp chế trụ. Thực ra không phải vậy, trong quá trình bạch quang khuếch tán, nó dần biến thành một vòng sáng chiếu thẳng vào cổ lũ người kia, khiến bọn chúng cảm giác như bị một thanh đao hình tròn dí sát vào cổ vậy, không kẻ nào còn dám vọng động.
Không đến một khắc, hơn một trăm kẻ xâm nhập toàn bộ đứng im một chỗ, thân hình khẽ run rẩy, đều hạ vũ khí trong tay xuống, sợ sệt nhìn Từ Hàng giữa không trung. Trong ánh mắt bọn chúng, có thể nhìn ra sự cầu xin tha thiết Từ Hàng kia có thể mở lòng từ bi, tha cho bọn chúng một con đường.
Từ Hàng tuyệt không vì ánh mắt khẩn cầu của bọn chúng mà buông tha, chỉ thấy lão phất tay rồi rụt về, vòng sáng kia như cảm ứng được động tác của lão, rất nhanh xoay một vòng rồi từ từ biến mất.
Bạch quang tuy biến mất, song sinh mệnh của hơn một trăm kẻ kia cũng theo đó đi theo.
Thân thể bọn chúng cứng đờ tại chỗ, một lúc sau nhất tề đổ ầm xuống đất, đầu lâu cũng đứt rời, lăn lông lốc xuống núi. Máu tươi của bọn chúng nháy mắt nhuộm đỏ cầu thang lên núi, một mùi máu tanh nhanh chóng lan ra tràn khắp xung quanh, hòa thượng Pháp Hoa Tự vội vàng giơ tay bịt mũi.
Chúng hòa thượng thấy vậy, tâm lí không những không chút cao hứng nào, mà trong lòng càng là vạn phần kinh khủng.
Từ Hàng cười to vài tiếng, ngẩng đầu nhìn không trung hô lớn: "bằng hữu kia, ra đi!, lén lén lút lút tính cái gì".
Lời Từ Hàng vừa dứt, tầng không lập tức truyền lại một tiếng cười lớn, tùy theo đó, mấy đạo mây trắng trên trời bị gió thổi lạc đi, năm thân ảnh ẩn sau tầng mây đồng loạt hạ xuống.
Tốc độ phi hành của năm người này thực cực nhanh, như chớp điện vậy, nháy mắt đã hạ xuống đất, dừng trước vị trí Từ Hàng chừng mươi trượng.
Năm người này chính là Hầu Quang Bình cùng đệ tử, Đỗ Khai, Lâm Thương, Du Hòa và Mạnh Đà.
Hầu Quang Bình yên lặng nhìn Từ Hàng, lòng nghĩ: "lão lừa trọc này từ lúc nào biến thành âm độc thủ đoạn như vậy? năng lực lão ta tựa hồ so với lần trước đấu với mình tiến bộ hơn không ít. Lần này tới đàm phán với lão, ý đồ đồng sức đối phó Tĩnh Tâm đ*o quán, không biết lão có nghe không đây. Mình tuy biết lão có dã tâm nhất thống Trung Thổ, nhưng đây cũng chỉ là tin tức đồn thổi, nếu lão không có ý này, mà trực tiếp phá hoại kế hoạch của mình thì phiền to. Nếu không phải mình nghe được tin tức này, tuyệt không khả năng tới đây mạo hiểm. Bất quá, với thực lực của mình bây giờ, muốn hoàn toàn tiêu diệt Pháp Hoa Tự vẫn còn nhiều khó khăn, chỉ có cách xem khẩu khí của lão thế nào rồi tính". Nghĩ tới đây, Hầu Quang Bình cười nhẹ một tiếng nói: "ta nghe tiếng đệ tử quý tự gần đây hành động khắp Trung thổ, không biết có phải định đoàn kết lực lượng các phái, cộng đồng đối phó địch nhân hay không, hay là có mục đích khác? Liệu chúng ta có khả năng hợp tác không?"
Từ Hàng nghe hắn nói vậy thì giật mình không nhỏ: "tin tức của lão hồ li này thực nhanh, kế hoạch cuẩ ta bí mật như vậy mà vẫn bị lão nghe được. Hừ, ngươi nếu đã muốn hợp tác cùng ta, vậy ta cũng không ngại lợi dụng ngươi cùng đối phó địch nhân. Qua đây cũng sẽ biết được thực lực hắn, làm vậy hẳn không có gì không ổn", nghĩ tới đây, lão lừa trọc cười quỷ dị: "ngươi đã có hứng thú cùng đối phó ngoại địch, vậy mời theo ta vào tự đàm luận một chút, thế nào?"
Hầu Quang Bình cười nói: "đại sư quả sảng khoái, trước đây chúng ta đánh qua vài lần, còn không biết lão dễ nói chuyện như vậy, thực là xấu hổ a".
"Ha ha ha", Từ Hàng cười to vài tiếng: "trước lập trường chúng ta bất đồng, là địch không phải bạn, giờ nếu coi nhau là bằng hữu, tất nhiên nói chuyện phải khác".
Hầu Quang Bình cũng cười nói: "đúng thế, chúng ta giờ là bằng hữu rồi, cũng phải thân cận mới phải", nói xong, hắn phân phù bốn gã đệ tử: "các nguôi về úy lạo thủ hạ một chút, chuẩn bị kĩ càng cho đại chiến ba ngày sau, ta có đại sự thương lượng với đại sư".
Đỗ Khai có chút lo lắng nói: "sư phụ, người theo hắn vào Pháp Hoa Tự một mình, chẳng may bị hắn ám toán không phải nguy hiểm sao, con thấy không nên vào mới phải".
Hầu Quang Bình cười nói: "năng lực phán đoán của sư phó, các ngươi cũng hoài nghi sao? Xem ra nhận thức của các ngươi về sư phó còn quá ít, cứ yên tâm trở về chuẩn bị đi, kẻo lão lại dở hơi đổi ý thì lần này chúng ta mất công tới đây".
Lâm Thương nói: "không phải, không phải chúng con hoài nghi năng lực của sư phụ, mà là có chút lo lắng cho người thôi".
Hầu Quang Bình cười, nhẹ phất tay, từ từ nhấc mình bay về phía Từ Hàng.
Bốn sư huynh đệ Đỗ Khai đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu thở dài, đồng thời quay mình trở về nơi chúng tới.