Bọn họ đi về phía trước được chừng ba trượng thì một bóng đen thật lớn từ trên cao hạ xuống, ở phía sau cách bọn họ không xa, chớp động vài cái, bên trái, bên phải, liên tục xuất hiện bốn bóng đen hạ xuống.
Lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, đứng vững cũng không xong, kinh mạch toàn thân như căng ra, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
Bọn Trần Nhược Tư và Lạc Lan Điền khiếp đảm nhìn bốn phía, bọn họ nhìn thấy xung quanh bị năm bóng đen thật lớn vây cản.
Năm bóng đen này giống như năm ngọn núi lớn, đững sững ở quanh bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy giờ phút này chính là đang bị nhốt trong thâm sơn cùng cốc tứ phía đều là vách núi đen.
"Tam sư ca, huynh trước kia có thấy tình hình này bao giờ chưa?" Trần Nhược Tư hỏi.
"Không, đây có khả năng Di Sơn Chi Pháp của Huyết Nghê Tà Linh. Nghe nói kẻ nào bị nhốt trong Ngũ Toạ Sơn Phong này, không thể thoát được, trừ phi người có pháp lực cao cường, có thể phá pháp thuật tà môn này mà thoát đi" Lan Lan Điền nhìn qua năm ngọn núi đó nói.
"Chẳng lẽ không có cách phá giải sao?" Trần Nhược Tư hỏi.
"Đương nhiên là có, chính là chúng ta bình thường luyện tập Ngũ Phù Huyễn Dục Lệnh, có thể giải trừ pháp lực đó nhưng có một điều kiện tiên quyết là pháp lực phải cao hơn pháp lực của Tà Linh mới được, chúng ta không có hy vọng thoát đi rồi" Lạc Lan Điền nói.
"Huyết Nghê Tà Linh là cái gì vậy?" Trần Nhược Tư hỏi.
"Hắn là một Minh tộc trong minh giới, về hắn, ta cũng không rõ nữa" Lan Lan Điền nói.
"Vậy hắn lại vây khốn chúng ta ở chỗ này, có dụng ý gì vậy?" Trần Nhược Tư hỏi.
"Minh tộc này, gần đây thường hấp thu linh hồn của nhân loại để bổ sung tà thuật tu luyện, bù cho năng lượng bị hao tổn, một khi linh hồn bị Tà linh hấp thu, người đó sẽ biến thành một cái xác không, vô tri vô giác" Lạc Lan Điền nói.
"Cái gì, còn có loại tà thuật này nữa à, chúng ta nên nghĩ cách đào tẩu thôi, bằng không biết thành ngu ngốc như vậy Mộng….. chắc chắn sẽ thương tâm lắm " Trần Nhược Tư nhìn Lan Lan Điền, hoảng sợ nói, trong lúc vô ý, nó thiếu chút nữa đã đưa tên Mộng Tuyết nói ra.
Cũng may lúc đó Lan Lan Điền đang kinh hoàng thất thố nên không quá mức dụng tâm để nghe những lời nó nói.
Lúc nào từ Ngũ Toạ Sơn Phong, xuất hiện một cái động hình tròn, từ trong gian động đó đồng thời phát ra một đạo vụ khí mờ mờ, hướng Trần Nhược Tư và Lan Lan Điền ào đến vây lại.
Đạo vụ khí nọ, thổi qua chỗ nào, lá cây xanh biếc tức khắc bị khô héo, từ trên cây rơi xuống.
Trần Nhược Tư quay đầu nhìn Lan Lan Điền nói: "Tam sư ca, chúng ta bây giờ thật sự chỉ có thể chờ chết sao, không, đệ quyết không như vậy, hãy đưa kiếm cho đệ, kiếm của đệ vừa rồi ném ra không có thu lại."
Lạc Lan Điền nói: "cần xuất kích thì ta phải làm trước, bây giờ còn chưa đến ngươi, ngươi nói đúng, chúng ta quyết không thể để nó tuỳ ý sắp đặt như vậy được."
"Ha, ha, hai tên tiểu oa nhi có chút khí phách," một tiếng nói trầm thấp, truyền đến tai hai người.
Bọn họ nghe âm thanh đó, cảm thấy chói tai vô cùng, cũng cảm thấy kinh sợ không thôi, tóc tai dựng đứng, mồ hôi lạnh từ từ chảy ra.
Lạc Lan Điền lấy ra năm đạo linh phù, vận công vào trên linh phù, lấy ngón tay hoạ mấy cái phù văn lên đó, sau đó đưa linh phù ném ra ngoài, niệm động chú ngữ của Ngũ Phù Huyễn Dục Lệnh.
Năm đạo linh phù trong nháy mặt phát ra kim sắc quang mang chói sáng, đồng thời hướng hôi vụ toát ra tại động của Ngũ Toạ Sơn Phong kích tới. Truyện được copy tại Trà Truyện
Năm đạo linh phù, cùng năm đạo hôi vụ, vừa gặp nhau, phát ra tiếng nổ "Ầm" một tiếng, tiếp theo, cả hai đạo đồng thời dừng lại, đối kháng lẫn nhau.
Tốc độ niệm chú của Lạc Lan Điền càng lúc càng nhanh, kim quang phát ra trên linh phù nọ cũng ngày càng mạnh, nhưng những đạo hôi vụ đó cũng không vì vậy mà bị đánh lui, ngược lại đám hôi vụ đó cũng càng ngày càng lớn lên.
Theo đó mãnh lực của cả hai đều được tăng cường, núi non bắt đầu lay động, mặt đất cũng rung chuyển theo.
Trần Nhược Tư nhìn Lạc Lan Điền thấy hắn mồ hôi đầm đìa trên trán, rơi xuống ồ ạt, nó đoán là sư huynh hiện tại có thể đang cùng Tà Linh đấu pháp lực, nó không dám tuỳ ý quấy rầy, cũng không nói gì.
Đột nhiên, trong đám hôi vụ nọ xuất hiện một dải hắc quang, hướng tới kim quang phát ra từ linh phù, tức khắc năm đạo linh phù phát hoả , nhưng không có phiêu tán.
Trần Nhược Tư trong lòng thất kinh: "Không tốt, sư huynh bị thua rồi."
Nó lấy một tấm linh phù, tuỳ ý họa lên sau đó bước nhanh lên phía trước, lấy linh phù gắn trên lưng Lạc Lan Điền rồi bắt đầu niệm chú.
Tấm linh phù trên lưng Lạc Lan Điền toát ra kim quang chói mắt, trong nháy mắt trùm lấy quanh Lạc Lan Điền, giống như kim quang lóng lánh của kim phật.
Năm ngọn lửa đang thiêu đốt các linh phù cũng rất nhanh bị tiêu diệt, hơn nữa quang mang mầu vàng phát ra so với vừa rồi càng thêm chói loá, bắn thằng về phía đám hôi vụ.
Hôi vụ xem ra không địch nổi kim quang, từ từ bị bức lui về phía sau.
"Ha ha ha , có ý chí, tiểu oa nhi này còn có một chút pháp lực, thế nhưng có thể bức lui vụ linh chi khí của ta, không đơn giản đâu, đáng tiếc…" Một âm thanh trầm muộn, từ trên bầu trời truyền tới.
Âm thanh vừa dứt, mấy đạo hắc quang từ trên trời bắn thẳng tới Trần Nhược Tư và Lạc Lan Điền mà công kích.
Trần Nhược Tư và Lạc Lan Điền giờ phút này đang đối kháng với đám hôi vụ, lúc này bọn họ đang hợp lực lại, có thể miễn cưỡng cản trở được đám hôi vụ, nào có dư lực ứng phó với hắc quang.
Bọn họ giờ phút này cũng biết, nếu kẻ nào buông tay, coi như táng mạng tức khắc.
Tính mạng bọn họ, liên hệ chặt chẽ với nhau, cũng vì nhau mà kiên trì tới giây phút cuối cùng, quyết không thể vì cá nhân mà hại tới đồng bạn, dù có phải mất đi tính mạng của mình.
Đạo hắc quang ép tới cách bọn Trần Nhược Tư ngày càng gần, bọn họ cảm giác được xung quanh họ dường như đều bị đạo hắc quang nọ phong toả, hơi thở nặng nề, làm cho bọn họ cảm thấy nghẹt thở.
Ánh trăng trên trời không thấy được nữa, ánh sáng của các vì sao xem rất yếu ớt mỏng manh, thật khó mà nhìn thấy được.
Chim chóc xung quanh bay tứ tán, tiếng kêu la của chúng làm cho bọn họ nghe như đang ở tại một nơi xa xôi, chỉ mơ hồ nghe thấy.
Đột nhiên, trên bầu trời, cuồng phong gào rít, chớp xẹt chói loà, phách không đánh thẳng xuống Ngũ Toạ Sơn Phong đang vây khốn bọn Trần Nhược Tư.
Ngũ Tọa Sơn Phong tức thì biến mất.
Một đạo bạch quang, từ xa lao đến, nhanh như tia chớp, xẹt ngang qua đỉnh đầu Trần Nhược Tư và Lan Lan Điền, tiếp đó bay lên, tiến tới mấy đạo hắc quang, tạo ra một vách ngăn vững chắc.
"Lão tà vật, chớ có ở đây hại người, một âm thanh trong trẻo của một nữ tử từ không trung truyền đến tại bọn Trần Nhược Tư". Theo đó một điểm sáng từ xa bay nhanh đến.
"Tử yêu nữ, không ngờ lại đuổi theo ta đến nơi này, nếu không xem trọng vai vế của phụ thân ngươi, ta đã sớm đánh cho người tan thây rồi. Lão phu hôm nay không có đùa bỡn với ngươi, ta đi trước." Từ một nơi khác trong không trung truyền đên một âm thanh một nam nhân.
Hiện tại đêm đã khuya lắm, Trần Nhược Tư và Lan Lan Điền căn bản là không thể thấy người nào ở phương hướng nào.
Chỉ chốc lát, điểm sáng nọ biến thành một dải mây ngũ thái quang mang lóng lánh, bay trên không trung, trên đám mây có một nữ tử ước chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo mầu đen, trong mắt ánh lên quang mang sáng quắc.
Tóc và dải lụa trên người nàng tung bay phấp phới theo gió, da thịt nàng trắng ngần, được chiếu xuống từ dải mây ngũ sắc, cảnh tượng làm say đắm lòng người.
Trần Nhược Tư nhìn nữ tử trên không trung, lòng thầm nghĩ: "Nàng này thoạt nhìn rõ là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, vì sao quái vật nọ lại nói nàng là yêu nữ nhỉ? Có thể nào nàng không phải là thần tiên mà là yêu nhân tà quái? Quản chi việc đó, dù sao bây giờ đã cứu ta, ta cũng phải cảm ơn nàng." Nó nghĩ vậy, nhìn nữ tử đó nói: "Cảm ơn ân cứu mạng của thần tiên tỷ tỷ, xin hỏi danh tính của tỷ tỷ để ngày khác sẽ báo đáp."
"Ha ha ha, ta không cần ngươi báo đáp, ta nói ra lai lịch chỉ sợ các ngươi sẽ hồn phi phách tán thôi" Nữ tử nọ cười khẽ vài tiếng nói.
"Giờ tỷ có thể cứu chúng ta, chúng ta sá chi lai lịch của tỷ mà cảm thấy sợ hãi" Trần Nhược Tư nói.
"Minh vương chi nữ Linh Cơ" Nữ tử nói xong, thong thả cười, tiện tay vung lên một đạo bạch quang, tiếp đó dải mây ngũ sắc theo sát đạo bạch quang nọ bay đi, trong chớp mắt biến mất trong đêm tối.