Đám đạo sĩ của đạo quán nhìn thấy Trần Nhược Tư đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau chốc lát sửng sốt, tản ra vây lấy Trần Nhược Tư, một thoáng Trần Nhược Tư đã bị đám đạo sĩ lớp lớp vây quanh tại chỗ.
Trần Nhược Tư thấy thế, trong lòng có chút khẩn trương, trên mặt hắn không hề lộ ra một tia sợ hãi. Hắc đảo mắt nhìn qua đám đạo sĩ trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: "Bọn họ người đông thế mạnh, ta phải làm sao đây? Trấn tĩnh, nhất định phải trấn tĩnh, không để cho bọn họ nhìn thấy sự khiếp đảm trong lòng ta, nếu không, xui xẻo rồi. Mặc kệ đi, tùy tiện tìm một cái lý do ứng phó rồi tính tiếp." Nghĩ đến đây, hắn giả bộ vô hại mỉm cười nói: "Ta tới đạo quán không hề có ác ý, là một hồi hiểu lầm mà thôi, ta nghe nói đạo quán này có thú nhân ra vào cho nên mới cảm thấy hiếu kỳ muốn đi tới xem xem bộ dạng của thú nhân là như thế nào, không có nghĩ ra vừa mới ẩn núp liền bị phát hiện rồi, lão thiên gia đã không để cho ta gặp thú nhân, vậy ta bây giờ lập tức rời đi, không quấy rầy nữa." Hắn nói xong, đi thẳng về phía cổng lớn của đạo quán.
Đám đạo sĩ thấy Trần Nhược Tư một chút cũng không hoảng sợ mà còn can đảm như vậy đều cho rằng hắn là một nhân vật lợi hại, vội vàng tránh ra một con đường để cho hắn đi.
Trần Nhược Tư thấy vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, vội vàng gia tăng cước bộ.
Hầu Quang Bình cả kinh, quát lên: "Hỗn tiểu tử, đạo quán này là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Mau nói ra mục đích ngươi tới đạo quán, nếu không đừng trách ta lấy già ăn hiếp nhỏ." Lão ta nói xong, lắc mình lao ra, giống như một đạo quang ảnh, bay đến vị trí cách trước mặt Trần Nhược Tư khoảng một trượng, ánh mắt không chớt nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư thấy tốc độ của lão ta nhanh như thiểm điện, trong lòng càng cảm thấy hoảng sợ, cơ thể bất giác rùng mình, rất nhanh trấn tĩnh trở lại, trong lòng thầm nghĩ: "Từ sự di chuyển mới vừa rồi của lão ta mà phán đoán, thân thủ của không kém sư phụ, ta phải làm sao đây, nghĩ cái biện pháp gì để thoát thân đây?" Hắn trầm mặc suy nghĩ một hồi, mặt không đổi sắc nói: "Ta vừa rồi đã nói rất rõ ràng rồi, mục đích của ta vào đạo quán là muốn nhìn hình dáng của thú nhân."
Hầu Quang Bình tức giận hét lên: "Hỗn tiểu tử, xem ra không cho ngươi nếm chút mùi đau khổ, ngươi sẽ không chịu thành thật rồi." Lão ta hét xong, hướng đám đạo sĩ khoát tay, ý bảo bọn họ bắt lấy Trần Nhược Tư.
Đám đạo sĩ của đạo quán tiếp nhận mệnh lệnh của chưởng môn, rút kiếm hướng về phía Trần Nhược Tư đánh tới.
Trần Nhược Tư mặc dù trong lòng cảm thấy khẩn trương, cũng cho rằng bản thân phản kháng lại nhất định sẽ bị đánh rất thê thảm, nhưng hắn vẫn làm ra động tác phản ứng, hắn vội vàng tụ khí ngưng thần, đột nhiên hắn phát giác thấy một vài tên đạo sĩ động tác múa kiếm trở nên chậm lại một chút, giống như là đang buông chậm động tác, hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Hắn không chút chần chờ vội vàng công kích mấy tên đạo sĩ này trước, tránh trái né phải, an toàn rời khỏi vòng vây của đám đạo sĩ.
Hầu Quang Bình thấy vậy, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này thật có chút bản lãnh, lại có thể ở dưới tình huống không chuẩn bị trước dễ dàng thoát khỏi vòng vây của người mười người. Nếu có thể nghĩ biện pháp khiến hắn quy nhập môn hạ của ta, tương lai nhất định sẽ là một tên trợ thủ đắc lực. Thấy thân thủ của hắn như vậy chắc chắn sẽ không phải mượn dây múc nước chật vật leo ra khỏi giếng. Chỉ có điều, ta còn phải hỏi chút nữa, xem hắn trả lời như thế nào." Nghĩ đến đây, lão cười lớn nói: "Lui ra, đều lui ra hết cho ta."
Đám đệ tử của đạo quán nhận được mệnh lệnh đều lần lượt lùi sang một bên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư, trong lòng âm thầm vui mừng : "May mắn hắn không có động thủ công kích, nếu không, chúng ta sợ rằng không thể toàn thân trở ra."
Hầu Quang Bình liếc mắt nhìn đám đệ tử của mình, quay đầu lại mặt đầy vui vẻ nhìn Trần Nhược Tư nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi tới đạo quán thật sự là chỉ muốn xem thú nhân sao? Vậy thì ngươi là nghe ai nói đạo quán này có thú nhân xuất hiện? Ngươi có thể đưa tay ngươi ra cho ta xem một chút không?"
Trần Nhược Tư còn đang bởi vì vừa rồi có thể nhìn rõ động tác của đám đạo sĩ mà cảm thấy buồn bực, sau khi hắn nghe Hầu Quang Bình nói xong, lấy lại tinh thần, trong lòng thầm nghĩ: "Tên gia hỏa này làm trò quỷ gì đây, chẳng lẽ lão biết không phải là đối thủ của ta mà sợ hãi không tiếp tục làm nữa, vì giữ gìn mặt mũi mà lão ta mới mệnh lệnh cho đệ tử ngừng tay sao? Nhưng từ động tác chuyển động mới vừa rồi của lão, có thể nhận ra được lão là một tên cao thủ, lão ta làm vậy vì cái gì, là vì cái gì nhỉ? Không hiểu, thật là không hiểu nổi.
Hỏng rồi, lão ta muốn xem tay, nếu để cho lão ta thấy tay ta bị rách, nhất định sẽ nhìn ra sơ hở. Ta phải làm sao đây?" Nghĩ đến đây, hắn bất giác đưa tay ra chính mình liếc mắt nhìn qua trước.
Ánh mắt của Trần Nhược Tư ngừng lại trên tay hắn một khắc, hắn sửng sốt, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc và buồn bực, thầm nhủ: "Quái thật, lúc nãy ở bên thành giếng rõ ràng cảm thấy đau đớn, đích xác cũng có chảy máu, nhưng bây giờ trên tay như thế nào mà ngay cả một chút vết thương đều không lưu lại nhỉ, kỳ quặc, đúng là kỳ quặc. Đã phát sinh kỳ sự, ta đây liền cấp cho bọn họ chút điểm hoang đường, xem ra có thể lừa gạt qua cửa này rồi." Một lát sau, đối mặt với Hầu Quang Bình, đưa hai tay ra nói: "Ta ở bên ngoài đạo quán có nhìn thấy một bóng người từ bên ngoài tường viện bay vào, ta nghe nói bản lãnh của thú nhân xuất thần nhập hóa, ta hoài nghi cái bóng người vừa rồi là thú nhân, cho nên mới len lén từ cửa chính đi vào muốn nhìn cho rõ ràng thôi." nguồn Trà Truyện
Khoảng cách giữa Trần Nhược Tư và Hầu Quang Bình mặc dù hơn một trượng, nhưng bất cứ động tác nào của Trần Nhược Tư ngay cả vẻ mặt của hắn có gì biến hóa, lão ta đều có thể quan sát vô cùng tinh tế.
Hầu Quang Bình không hề nhìn bàn tay của Trần Nhược Tư mà lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mặt hắn, lão ta nhìn thấy Trần Nhược Tư tâm bình khí hòa, không hề đổi sắc, mà khi vươn tay ra, nghi ngờ trong lòng lão cũng biến mất. Chỉ có điều, lời nói của Trần Nhược Tư khiến cho lão ta sinh ra suy nghĩ: "Hắn nói nhìn thấy bóng người từ bên ngoài tường viện tiến vào, theo như hắn nói thì bản lĩnh của người này không kém, tại sao lưu lại vết máu trên sợi dây kéo nước nhỉ? Chẳng lẽ người này tiến vào chỉ là muốn chế tạo hỗn loạn trong đạo quán, mục đích của người này là gì đây? Cũng không biết lời nói của tiểu tử này là thật hay giả, thử hắn một lần nữa rồi tính tiếp." Lão ta đưa mắt nhìn Trần Nhược Tư, trầm tư một lát, mang theo giọng điệu dò xét nói: "Ngươi nói nhìn thấy bóng người tiến vào, vậy ngươi nhìn thấy người nọ khi nào?"
Trần Nhược Tư cười quỷ dị, không chút lo lắng nói: "Là trước lúc các ngươi tập hợp lại, bởi vì ta thừa cơ lúc các ngươi tập hợp, cửa không có người trong coi, len lén đi vào."
Hầu Quang Bình ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: "Từ thần sắc của hắn không hề nhìn thấy điểm khả nghi, nhưng lời nói của hắn ta vẫn cảm thấy không cách nào tin tưởng được, vì sao lại như vậy nhỉ? Chẳng lẽ tiểu tử này ngay từ khi mới bắt đầu đã nói láo, nhưng hắn vì sao có thể trấn tĩnh như vậy nhỉ? Không lẽ là ta đã quá đa nghi." Nghĩ đến đây, lão nói: "Ý của ngươi là ngươi nghe được lúc chúng ta tập hợp đã nói gì sao?"
"Khái khái" Trần Nhược Tư ho khan hai tiếng, đáp: "Lúc các ngươi tập hợp, ta vẫn ở cửa ra vào, ta làm sao có thể nghe được chuyện các ngươi nói chứ? Lại nói, ta cũng không phải là loại người thích làm chuyện trộm gà bắt chó, lão yên tâm đi, cho dù ta nghe được bí mật gì liên quan đến các ngươi, ta cũng sẽ không nói ra ngoài." Nói đến đây, hắn thở dài, giả vờ một bộ dáng rất thất vọng, miệng lẩm bẩm: "Thú nhân chết dẫm, khốn nạn, là các ngươi hại ta vì xem các ngươi mà bây giờ để cho người ta xem ta là đạo tặc, việc này nếu mà truyền ra ngoài, sau này ta còn dám ra ngoài nữa sao."
Hầu Quang Bình ha ha cười lớn, đột nhiên sắc mặt biến đổi, lạnh lùng quát lên: "Hỗn tiểu tử, ngươi nói láo, còn không thành thật nói ra, tránh phải chịu nỗi khổ đau đớn da thịt."
Hầu Quang Bình vốn không biết lời nói của Trần Nhược Tư là thật hay giả, nhưng lão ta nhìn thấy Trần Nhược Tư như vậy, lão lập tức nghi hoặc, trong lòng nảy ra một cái biện pháp, dùng nó thử Trần Nhược Tư.
Hầu Quang Bình vừa dứt lời, đám đạo sĩ đệ tử trong đạo quán đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc, một vài người trong lòng buồn bực: "Lời nói của hắn mặc dù có chút ly kỳ nhưng không có gì sơ hở, chưởng môn dựa vào cái gì mà nói hắn nói láo nhỉ?" Ánh mắt của bọn họ đồng thời chuyển lên thân người Trần Nhược Tư, nhìn xem hắn trả lời như thế nào?
Trần Nhược Tư trong lòng vốn buông lỏng không ít, lúc này có thể nói là rơi vào trạng thái không phong bị, hắn thấy Hầu Quang Bình đột nhiên sắc mặt thay đổi, không khỏi sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng hoảng sợ : "Ta nói như vậy có gì sai đâu, lão ta như thế nào biết được là ta đang nói láo. Không hay, nhất định là lão ta đang thử ta." Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, đưa mắt nhìn Hầu Quang Bình nói: "Lão thật là biết nói đùa, sao ta lại không nói thật chứ, lão bây giờ không muốn để cho ta rời đi mà nói ra cái lý do này đem ta bắt lại sao?"
"Tiểu tử này thật là thông minh." Hầu Quang Bình trong lòng kinh ngạc thầm nhủ, lão nhìn Trần Nhược Tư khẽ cười nói: "Tiểu tử, ngươi tên là gì? Nếu không, chúng ta làm một cái giao dịch, như thế nào?"
Trần Nhược Tư trong lòng thầm hô: "Ta nhổ, cùng lão làm giao dịch, như vậy không phải là làm xấu thanh danh của ta sao, nhưng bây giờ nếu không đáp ứng lão ô quy này cũng khó thoát khỏi nơi này, mặc kệ, trước hết cứ ứng phó lão ta rồi tính tiếp." Nghĩ đến đây, hắn ho khan vài tiếng đáp: "Giao dịch cái gì đây, nói ra nghe thử chút, nếu như cảm thấy có lợi, ta lập tức tiếp nhận."
Đám đệ tử của đạo quán thấy chưởng môn đối với một người không quen biết hao phí tâm tư và nước miếng như vậy, bọn họ đều cảm thấy có chút không dám tin tưởng. Loại sự tình này, bọn họ từ trước đến nay chưa từng gặp qua, lần này có thể nói là một cái ngoại lệ.