Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 118: Kinh hồn nhất khắc

Trần Nhược Tư còn chưa lấy lại tinh thần, mười đạo khói đen đang từ từ bay lên kia nháy mắt vặn vẹo biến thành nhân hình, lơ lửng trên không trung cách mặt đất khoảng một trượng, nhìn xuống, đem hai người Trần Nhược Tư và Linh Cơ vây vào giữa.

Trần Nhược Tư định thần, đảo mắt nhìn lướt qua đám người đang lơ lửng trên không trung, trong lòng vô cùng bình tĩnh, thầm nghĩ: "Bây giờ Linh Cơ đã không còn năng lực chống lại mấy người này nữa rồi, bản thân ta mặc dù năng lực không mạnh nhưng quyết không thể bó tay chịu trói được, đã thế này thì liều đánh cuộc một phen, nếu không, nỗ lực mới vừa rồi của nàng ta sẽ thành vô ích."

Nghĩ đến đây, Trần Nhược Tư nhìn Linh Cơ nói: "Ta nghĩ biện pháp cầm chân bọn chúng một lúc, cô nghỉ ngơi lấy lại sức, tìm cơ hội tự mình bỏ chạy trước đi, cứ mặc kệ ta, bọn chúng giết không chết ta đâu." Hắn nói xong, còn không đợi Linh Cơ trả lời, liền buông Linh Cơ ra, bước về phía trước vài bước, ngẩng đầu nhìn đám người trên không trung, lớn tiếng nói: "Các ngươi không sợ chết thì cứ đến đây đi!"

Một tên khuôn mặt đen thui, thân hình lúc ẩn lúc hiện, cười lớn nói: "ha ha ha, tiểu tử không biết trời cao đất dày, ngươi có bao nhiêu cân lượng tự mình còn không biết sao?"

Trần Nhược Tư hừ lạnh, cười nói: "Ta có bao nhiêu cân lượng tự mình biết rất rõ, nhưng người có đảm lược đi xuống cùng đấu với ta vài hiệp hay không?"

Linh Cơ thấy Trần Nhược Tư thách thức với tên mặt đen, nàng bất giác cảm thấy lo lắng cho hắn, trong lòng lấy làm kinh ngạc thầm nghĩ: "Tên tiểu tử vô lại này thật không sợ chết sao? Lại dám mang tính mệnh của mình ra đùa giỡn, chẳng lẽ hắn làm như vậy chỉ vì muốn ta có thể an toàn chạy thoát khỏi nơi này sao?" nghĩ đến đây, tình cảm trong lòng đối với Trần Nhược Tư bất giác càng thêm sâu, nàng có chút kinh hoảng hô lên: "Tiểu tử, ngươi không phải là đối thủ của hắn, nhanh quay lại, không cần tự tìm lấy đau khổ, ở Minh tộc trừ hộ pháp ra, hắn là yêu linh năng lực cường đại nhất đấy."

Trần Nhược Tư đáp: "Không cần lo lắng cho ta, hắn là yêu linh hay quỷ linh gì đó ta cũng không chấp?" Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt không hề rời khỏi yêu linh mà Linh Cơ nói, hắn thấy yêu linh này dường như không có ý định xuất thủ, trong lòng thầm nghĩ: "hắn nhất định là tên thủ lĩnh của đám người tới ngăn cản chúng ta, chỉ cần ta đánh gục được hắn những người khác nhất định sẽ cảm thấy hoảng sợ, như vậy chúng ta cũng sẽ thừa dịp hỗn loạn mà bỏ chạy."

Nghĩ đến đây, hắn âm thầm niệm chú ngữ khu động Vạn Tượng Càn Khôn Quyển.

Trần Nhược Tư còn chưa có niệm xong chú ngữ, Linh Cơ cảm thấy thể lực của mình khôi phục lại hơn nửa rồi, nàng bước nhanh đến bên cạnh Trần Nhược Tư, nhỏ giọng nói: "Tiểu tử nhà ngươi thật giỏi diễn kịch, nghĩ biện pháp tiếp tục kéo dài thời gian, còn khoảng một hai phút nữa ta sẽ có năng lực tức khắc truyền tống ngươi rời đi."

Linh Cơ vừa dứt lời, Trần Nhược Tư cũng niệm xong chú ngữ khu động. Trong nháy mắt, Vạn Tượng Càn Khôn Quyển trên cổ tay phải Trần Nhược Tư phát ra kim sắc quang mang chói mắt.

Tên mặt đen thấy vậy, trong lòng kinh hãi, hét lên: "Các vị huynh đệ cẩn thận." hắn hô lên xong, thân hình lóe lên, chuyển qua vị trí khác, khi hắn di chuyển vị trí đồng thời vung tay lên, một đạo thanh quang, bay thẳng về phía Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư trong lòng kinh hãi, thầm hô "không hay", vội vàng vung mạnh tay phải, muốn ngăn trở đạo thanh quang đang bay tới kia.

Trần Nhược Tư vừa mới hoàn thành động tác phất tay, đạo thanh quang nọ không chút sai lệch đánh thẳng vào đạo quang mang mà Vạn Tượng Càn Khôn Quyển phóng ra. Trần Nhược Tư không kịp làm thêm bất kỳ động tác nào liền cảm thấy một cỗ khí âm hàn mạnh mẽ đánh lên thân thể mình. Ngọc Lân giáp trên cơ thể lắn lập tức phản ứng, phát ra ánh sáng bảo vệ.

Linh Cơ thấy một màn này, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: "kỳ quái, mặc dù động tác phản ứng của hắn chậm hơn một chút, nhưng ánh sáng bảo vệ thân thể hắn lại xuất hiện rất kịp thời." nghĩ đến đây, nàng biết mình lo lắng cho hắn là có chút dư thừa. Nàng mỉm cười nhanh chóng lách người di chuyển đến một vị trí khác, chuẩn bị sử dụng truyền tống pháp thuật.

"Oanh" một tiếng vang lên, vị trí Trần Nhược Tư đang đứng nổ mạnh. Ngay lập tức, kim quang bắn ra bốn phía, thanh quang tung bay, làn sóng năng lượng lấy nơi xảy ra vụ nổ làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.

Thân thể của Trần Nhược Tư bị sóng năng lượng nọ đánh bay đi hơn một trượng, ngã nhào trên mặt đất. Hắn cảm thấy lồng ngực một trận đau nhức, máu trong cơ thể bốc lên, há miệng hộc ra một ngụm máu.

Tên mặt đen bay xuống, ha ha cười lớn hai tiếng, nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư đang nằm trên mặt đất nói: "Tiểu tử nhà ngươi quả nhiên có chút năng lực chống cự, chẳng trách được ta nghe đám thủ hạ nói ngươi cũng có chút năng lực, ta bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng, chỉ có điều, ngươi muốn thắng ta, cái này chỉ là mơ tưởng hão huyền mà thôi."

Linh Cơ ở một bên nhìn thấy Trần Nhược Tư bị đánh cho miệng thổ máu, trong lòng đau xót như bị dao đâm, nước mắt rưng rưng, thầm nghĩ: "Điều này sao có thể, hắn có thể trong nháy mắt ngưng tụ lực bảo vệ cơ thể, vì sao lại không chịu nổi một kích như vậy chứ? Chuyện này là sao vậy?"

Trần Nhược Tư nằm trên mặt đất, lắc lắc đầu, làm cho bản thân tỉnh táo trở lại, hai tay chống lên mặt đất chật vật đứng dậy, dùng tay gạt đi vết máu trên khóe miệng, cười nói: "Ta còn cho rằng lực lượng của yêu linh Minh tộc có thể đánh ta trọng thương chứ, còn không có nghĩ đến chỉ chảy tí máu mà thôi. Lên, lên tiếp." Trần Nhược Tư miệng nói trong lòng đồng thời niệm chú ngữ khu động.

Trần Nhược Tư cho rằng lực lượng trên cái vòng này của mình dùng không hết. Mà yêu linh nọ, năng lượng trong thân thể sau khi dùng một lần liền không còn lực lượng dùng tiếp. Hắn muốn dùng phương pháp tiêu hao năng lượng, chống lại nó đến cùng. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện

Lần này, Trần Nhược Tư khôn hơn, đợi chú ngữ vừa niệm xong, hắn liền vung tay công kích về phía yêu linh nọ.

Yêu linh vốn tưởng rằng Trần Nhược Tư năng lượng thấp như vậy, dưới tình huống bị thụ thương đáng lẽ ra mất đi lực lượng công kích, hắn cũng không quá để ý đến động tác của Trần Nhược Tư. Khi Trần Nhược Tư vung tay đánh ra, hắn cảm thấy một cổ năng lượng mạnh mẽ đang bay thẳng về phía hắn, trong lòng hoảng sợ, trong lúc hoảng loạn vung tay đánh ta một đạo thanh quang, hướng về cổ năng lượng mà hắn cảm ứng được đánh tới.

"Oanh" một tiếng vang lên.

Khoảng cách giữa Trần Nhược Tư và yêu linh nọ phát ra vụ nổ mạnh, kim quang và thanh quang hòa lẫn vào nhau, trong nháy mắt bắn ra bốn phía.

Linh Cơ thấy vậy, trong lòng âm thầm kinh hãi: "Tiểu tử này đã bị thương, còn có thể vận dụng công lích lực cường đại như vậy sao, hắn đúng là một tên quái nhân."

Sau khi vụ nổ xảy ra, sự việc vẫn chưa kết thúc, Trần Nhược Tư một lần nữa vung tay phát ra công kích về phía yêu linh.

Yêu linh lúc này càng thêm hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này rốt cuộc có phải là người không vậy? Tốc độ phản ứng của hắn thấp như nhân loại bình thường, không hề khác biệt, nhưng hắn có thể phát ra công kích lực cường đại như thế này, mà còn là liên tục phát ra ba lần, rốt cuộc điều này là như thế nào đây? Không thể tiếp tục như thế này được, nếu không nhất định sẽ thua trong tay hắn." nghĩ đến đây, hắn lách mình né tránh sang một bên, toàn lực vung chưởng đánh mạnh về phía Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư vốn tưởng rằng lợi dụng bảo vật của mình làm một cuộc tiêu hao chiến với địch nhân, địch nhân không mắc bẫy, trực tiếp đánh về phía mình, trong lòng hắn thầm hô "không ổn", muốn né tránh nhưng hắn cảm thấy bản thân dường như bị lực lượng công kích của yêu linh phát ra khống chế, căn bản là không có cách nào di động. Trần Nhược Tư con mắt mở lớn, nhìn chằm chằm vào đạo khí lực mang theo cỗ hàn khí lạnh thấy xương, trong lòng thầm than: "Xong rồi, lần này thật sự là xong đời rồi."

Linh Cơ thấy vậy, trong lòng biết không ổn, vội vàng phi thân bay về phía Trần Nhược Tư. Thân hình nàng như thiểm điện, trong nháy mắt ôm lấy Trần Nhược Tư nhảy vội qua một bên.

"Oanh" một tiếng vang lên.

Vị trí đứng mới vừa rồi của Trần Nhược Tư phát ra nổ mạnh, mặt đất bị chấn động run nhẹ vài lần.

Trần Nhược Tư quay đầu nhìn lại vị trí phát ra vụ nổ, hắn nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn hình vuông, đất đen thành hố xuất hiện một tầng băng sương màu trắng, bao phủ cả mặt đất, trong hố còn chầm chậm bay ra bạch sắc vụ khí. Trần Nhược Tư nhìn thấy tràng cảnh như vậy, trong lòng vô cùng hoảng sợ, toàn thân đổ một trận mồ hôi lạnh.

Yêu linh đưa mắt nhìn Linh Cơ, nói: "Công chúa, theo chúng tôi trở về, ta sẽ ở trước mặt Minh vương cầu tình cho ngài, bỏ qua hết sai lầm của ngài, nếu không, đừng trách chúng tôi bất kính với ngài." Hắn nói xong, hướng không trung phất phất tay.

Gần mười tên đang lơ lửng trên không trung, phi thân bay xuống, đem Trần Nhược Tư và Linh Cơ một lần nữa bao vây lại.