Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 18: 18 Lời Cảm Ơn Của Tần Lệ Nhã


Đối với sự tra hỏi của Đinh Xuân Hương, Điền Phức Vi thất thần một lúc.

Suy nghĩ của cô đột nhiên quay trở lại ba năm trước, khi cô mới vào đại học Lâm An.

Lúc đó cô mới năm thứ nhất, có một lần đi họp lớp cấp 3, lúc quay về thì đã muộn, trên đường bị mấy tên côn đồ chặn lại.

Cô tưởng mình toi rồi, nhưng ngay lúc cô tuyệt vọng, có một nam sinh đột nhiên lao ra giữ chân chúng.

Lúc đó Điền Phức Vị bị dọa sợ đến mức không nhìn rõ được nam sinh đó trông như thế nào liền lập tức chạy luôn, chạy đi thật xa rồi mới nhớ ra gọi điện thoại báo cảnh sát.

Chỉ là khi cảnh sát đến nơi thì đám côn đồ đã chạy mất dạng, cảnh sát phải đưa nam sinh kia đến bệnh viện trước.

Sau này, Điền Phức Vi mới biết nam sinh kia là Hà Thời Minh.

Chỉ là Hà Thời Minh không biết cô gái mà anh cứu là ai, thậm chí không biết đối phương trông như nào, chỉ là làm việc nghĩa mà thôi.


Vì chuyện đó mà Điền Phức Vi luôn thấy có lỗi với Hà Thời Minh, nhưng cô không biết nên nói xin lỗi thế nào, chỉ theo dõi anh một cách âm thầm, cũng dần dần hiểu về anh hơn.

Hà Thời Minh là con nhà nông, học lực không cao nhưng lại rất tốt, lúc nào cũng cười vui vẻ, cho dù là ai thì anh cũng vui tươi hớn hở, thích giúp đỡ người khác.

Nhưng có lúc lại rất tự ti, ví dụ như lúc đối mặt với cô, luôn là ngượng ngùng cười, thậm chí còn không dám nhìn lần thứ hai.

Dần dần, thời gian Điền Phức Vi quan sát Hà Thời Minh càng lâu, cũng dần thích anh chỉ là không biết nên mở lời như thế nào.

Sau đó, cố nghe nói Hà Thời Minh có một cô bạn gái, cũng là con nhà nông, là một cô gái rất xinh đẹp.

Từ đó, Điền Phức Vi liền dồn hết tâm trí vào việc học, không quan tâm đến những thứ khác nữa.

“Nhìn cháu đi! Nhìn bộ dạng của cháu đi! Giữa hai người chắc chắn có chuyện gì đó! Lại còn giấu dì!” Đinh Xuân Hương nhìn bộ dạng của Điền Phức Vi cười gian xảo.

“Làm gì có!”
Điền Phức Vi hít một hơi thật sâu, giả vờ bình thường nói: “Dì nghĩ nhiều rồi, cháu biết cậu ta, chỉ là vì hội trưởng hội học sinh trường chúng cháu Phạm Vân Hải, hôm qua vừa có người yêu mới, mà cô gái đó là bạn gái cũ của Hà Thời Minh, trong trường có rất nhiều người bàn tán thì cháu mới biết đến Hà Thời Minh!”
“Cậu ta và bạn gái chia tay rồi?” Đinh Xuân Hương nghi ngờ hỏi.

Điền Phức Vi gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ta mua nhiều quần áo cùng một lúc như vậy, chắc là muốn tạm biệt quá khứ, làm lại từ đầu! Chỉ là cậu ta mua quần áo hơn 900 triệu, đáng lẽ cậu ta không có nhiều tiền như vậy chứ nhỉ?”
Nói xong, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Đinh Xuân Hương khịt mũi nói: “Vậy cô bạn gái kia bị mù rồi! Hà Thời Minh này chắc chắn không đơn giản như vẻ ngoài, chỉ là không vênh váo huyênh hoang mà thôi! Không vênh váo mà lại đi ở trong một tầng hầm ẩm thấp.


“Dì nghĩ nhiều rồi, Hà Thời Minh chỉ là một sinh viên bình thường, cháu còn thấy bố mẹ cậu ta đến trường, chỉ là nông dân bình thường.

” Điền Phức Vi trả lời.


“Sinh viên bình thường.


Đinh Xuân Hương cười chế nhạo: “Cháu đã từng thấy sinh viên bình thường nào lái con xe Bugatti Chiron chưa? Cháu từng thấy sinh viên bình thường nào không chớp mắt một lúc bỏ ra 900 triệu để mua quần áo chưa?”
“Bugatti Chiron gì?” Điền Phức Vi cau mày.

Vừa nói, cả hai đã đi ra ngoài tiểu khu.

Đinh Xuân Hương đưa tay chỉ về đó không xa, một chiếc siêu xe đang bị người vây quanh: “Chính là chiếc xe đó, Hà Thời Minh lái chiếc siêu xe đó đi mua quần áo! Nhìn rõ chưa?”
“Đây.

.

” Điền Phức Vi trợn to hai mắt.

Đinh Xuân Hương tiếp tục nói: “Thế nên dì mới nói, cậu nhóc đó nhìn không bình thường như vẻ ngoài, đều là giả vờ hết, chỉ muốn làm sinh viên bình thường mà thôi! Thân phận thật chắc chắn rất khủng bố! Bạn gái cũ của cậu ta mà biết những thứ này, chắc chắn hối hận!”
Điền Phức Vi nhìn chiếc siêu xe màu trắng xanh cách đó không xa, đột nhiên ngẩn người.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy Hà Thời Minh rất xa lạ.


Nếu nói như thế, vậy Hà Thời Minh ba năm qua, đều là cậu ta cố ý giả vờ?
Hà Thời Minh như vậy, hay là thiếu niên rực rỡ mà cô biết, là Hà Thời Minh mà cô thầm thích ba năm qua sao?
Trái tim của Điền Phức Vi đột nhiên trở nên hỗn loạn.

“Phức Vi cháu sao thế? Bạn học tuyệt vời như thế, bỏ lỡ rồi thì không gặp lại được đâu! Hơn nữa gần đây cậu ta cũng mới chia tay, chính là lúc tinh thần không ổn định, tin dì đi, chủ động theo đuổi đi, đừng đi vào con đường cũ của dì nữa!” Đinh Xuân Hương cổ vũ nói.

Điền Phức Vi lắc đầu ngán ngẩm nói: “Dì, chuyện này đừng nói nữa, hiện giờ cháu chỉ muốn thi nghiên cứu sinh, những chuyện khác không hứng thú! Dì đưa cháu về trường đi.


“Này! Con nhóc này!” Đinh Xuân Hương thấy Điền Phức Vi kiên trì, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài.

Cô khá hiểu Điền Phức Vi, càng ép con bé lại càng không có tác dụng gì, hơn nữa còn có thể bị phản tác dụng, chỉ có thể từ từ.

.