Cũng sau lần Hoắc Cần hứa đó, thì không còn có chuyện đánh nhau nữa.
Tô Nguyên Nguyên cũng từ từ an tâm.
Hoắc Cần chạy ra ngoài càng nhiều, bọn họ tiếp được công việc cũng càng ngày càng nhiều.
Đầu tiên là bọn họ làm công lâm thời cho một công trình kiến trúc ở tỉnh, bọn họ cần ít nhất một tháng mới có thể hoàn thành công trình này được.
Đoạn thời gian đó, Tô Nguyên Nguyên đã bị giao cho mẹ Mao Đản chiếu cố.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Mao Đản tên nhóc này đối với Tô Nguyên Nguyên là nói gì nghe nấy, Hoắc Cần cũng chỉ có thể yên tâm để Tô Nguyên Nguyên ở nhà bọn họ đợi.
Mỗi ngày lúc ra cửa, Hoắc Cần đều an ủi Tô Nguyên Nguyên nói không phải không nghĩ chăm sóc cô nữa mà là đi kiếm tiền để cho cô cuộc sống tốt hơn: "Anh hai tuyệt đối không phải là không thích em nữa, cho nên bé đừng buồn."
"Dạ dạ dạ, em đã biết, em đều hiểu mà." Tô Nguyên Nguyên vô cùng hiểu chuyện nói. Cô cũng không phải thật sự là trẻ con đương nhiên sẽ không khiến hắn bận lòng.
Hoắc Cần nghe vậy liền an tâm sau đó lại nói: "Anh hai rất nhanh liền trở về, bé không cần nhớ anh hai."
"Không nhớ không nhớ, em cùng Mao Đản chơi." Không có gì, cô sẽ bảo hệ thống phát tập mới nhất Ultraman đánh tiểu quái thú xem, cô thích nhất là xem siêu cấp anh hùng cứu thế giới.
Hoắc Cần trong lòng đột nhiên chua xót.
Hắn nhớ thương bé mà bé lại không nhớ thương hắn.. Chắc là cũng nhớ thương chỉ là đứa nhỏ này hiểu chuyện cho nên có khổ sở cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Hoắc Cần hôn trán của cô: "Bé thật ngoan."
Cảnh tượng này mỗi ngày đều xuất hiện một lần, Tô Nguyên Nguyên đều quen rồi. Chờ Hoắc Cần đi rồi liền cùng Mao Đản ở cửa chơi.
Thường thì Mao Đản chơi bùn còn cô ở bên cạnh nhìn Mao Đản chơi. Sau đó nói chuyện phiếm với 888. Nhưng 888 quá lười, luôn không thèm để ý cô, lúc nào cũng ngủ nướng.
Tô Nguyên Nguyên liền bắt đầu tự hỏi nhân sinh. Nhiệm vụ này hoàn thành quá đơn giản. Cô cảm thấy có chút không chân thật.
"Hay là do năng lực làm việc của ta quá cao."
"Chị Diệp Nhi."
Mao Đản đang chơi bùn bên cạnh đột nhiên hô lên một câu, làm Tô Nguyên Nguyên bừng tỉnh. Ngẩng đầu lên liền thấy Lý Thanh Diệp cầm khoai nướng đi tới.
Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy cô gái ấy trong lòng liền cảnh giác.
Lý Thanh Diệp cười nói với cô: "Em gái, cho em ăn nè."
Tô Nguyên Nguyên nhìn khoai lang đỏ không hề duỗi tay ra. Cô cũng sẽ không vì một củ khoai lang mà bán anh hai. Anh cô có tiền mà, đồ ăn ngon không hề thiếu.
Nhưng Mao Đản lại cắn ngón tay nhìn khoai lang trong tay Lý Thanh Diệp.
Tô Nguyên Nguyên thấy hắn bàn tay đều dơ đen tuyền thì nhịn không được nhấp miệng.
Lý Thanh Diệp xấu hổ đưa khoai lang đỏ cho Mao Đản, sau đó nói với Tô Nguyên Nguyên: "Em gái à, anh hai em đang bận gì sao?"
"Không biết." Tô Nguyên Nguyên ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Lý Thanh Diệp lại hỏi: "Anh hai em.. Mấy ngày nay có buồn hay không?"
"Không có, thực vui vẻ. Chị hỏi chuyện của anh hai em làm gì, anh hai em thực chán ghét chị, vô cùng chán ghét chị!" Tô Nguyên Nguyên rất khẳng định nói. Dù sao hiện giờ này chỉ là trẻ con, nói chuyện là nói thẳng.
Mao Đản nhìn khoai lang đều ngượng. Cảm thấy mình ăn đồ người ta mà bạn mình lại dỗi người ta như vậy.
Vì phòng ngừa chị Diệp Nhi đổi ý, hắn trực tiếp nhét hết đồ ăn vô miệng.
Lý Thanh Diệp tuy có chút xấu hổ, nhưng Tô Nguyên Nguyên lại là trẻ nhỏ cho nên cô cũng không quá cảm thấy khó chịu.
Cô kỳ thực không có ý khác, chỉ là cảm thấy lúc trước mình nói chuyện có chút đả thương người. Cô không muốn thương tổn ai cả. Nhưng lại lo lắng Hoắc Cần hiểu lầm gì đó cho nên cũng chỉ có thể nhân cơ hội này hỏi một chút.
Cô nhìn Tô Nguyên Nguyên không để ý tới cô, thì muốn nói lại thôi, Tô Nguyên Nguyên liền dứt khoát nói: "Chị, em nói là thật sự!"
Sau đó xoay người nói với Mao Đản: "Mao Đản, đi thôi, đi về nhà ta chơi. Nhà ta có kẹo ăn."
Mao Đản vừa nghe vậy lập tức gật đầu. Em trai hắn, Thiết Trứng 3 tuổi cũng đi theo.
Tô Nguyên Nguyên tuy rằng không thích Thiết Trứng, tên nhóc mặt đầy nước mũi này nhưng là cũng coi như đàn em của mình cho nên vẫn bao dung hắn.
Lý Thanh Diệp thấy ba đứa trẻ đi rồi, liền rồi rắm quay về nhà. Cô quyết định sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, học kỳ này phải thi lên cao trung rồi, cô phải nỗ lực thi đậu mới được.
Tô Nguyên Nguyên cảm thấy nữ chủ là con gián đánh mãi không chết, thực kiên cường mà.
Cô quyết định sau này ít ra ngoài, ra ngoài nhất định cũng đi đường vòng.
* * *
Hoắc Cần đi theo đội công trình làm việc hết một tháng. Cũng đã hiểu biết không sai biệt lắm công việc như thế nào.
Mấy người Lưu Tiểu Quang cảm thấy chuyện này làm được tốt hơn kinh doanh quần áo.
Đàn ông thì nên làm đại sự. Tuy vất vả hơn bán quần áo, cũng dơ hơn nhưng kiếm được tiền a.
Bọn họ cầm mấy bộ quần áo không bán được trước đó để đi đả thông quan hệ, thực mau liền nhận thầu được công trình xây dựng nhà xưởng nào đó.
Hoắc Cần tìm mấy sư phụ lành nghề trong đội công trình mời đến đội hắn để kiếm thu nhập thêm, chủ yếu là công trình lớn thôi. Còn nếu là công trình nhỏ thì hắn chuẩn bị mời mấy người trong thôn.
Hoắc Cần muốn tìm người trong thôn ra ngoài làm công được truyền khai náo nhiệt khắp thôn.
Đối với thôn Lý Tử mà nói đây là đại hỉ sự.
Theo như Hoắc Cần nói thì sau này sẽ là công việc trường kỳ.
Bởi vì chuyện này mà bí thư thôi đặc biệt coi trọng Hoắc Cần. Có thể mang đến chỗ tốt cho thôn thì đều là thành viên quan trọng của thôn.
Bất quá lần này Hoắc Cần cự tuyệt mang theo Lý thợ mộc ra ngoài làm việc.
Tô Nguyên Nguyên nghe được Hoắc Cần cường điệu chuyện này với bí thư thôn, trong lòng có chút rối rắm, cuối cùng vẫn cảm thấy an bài như vậy lại là tốt nhất.
Bất quá chờ bí thư thôn đi rồi, cô vẫn tò mò hỏi một câu vì sao không thợ mộc làm đồ nội thất trước đó nữa.
Hoắc Cần liền cười nói: "Không có việc gì, chỉ là làm việc không tốt."
Vì sao, đương nhiên là do con gái hắn chọc bé không thích thôi.
Bé tính tình tốt như vậy, bị mấy đứa nhãi con bắt nạt xong sau đó vẫn không trách bọn họ mà còn trở thành bạn với bọn họ. Cũng từng nói chán ghét bọn người Lưu Tiểu Quang nhưng sau đó vẫn ở chung tốt với bọn họ. Còn cố ý chơi đùa cùng bọn họ.
Duy nhất chỉ có Lý Thanh Diệp kia là không thích, cô gái kia nhất định là không phải người tốt.
Nếu như vậy, tự nhiên phải tránh xa nhà bọn họ một chút.
Lý thợ mộc bởi vì chuyện này liền cảm thấy không cam lòng. Lúc hắn nghe được tin tức còn thật cao hứng. Rốt cuộc ở trong thôn có mỗi mình hắn là thợ mộc. Hắn cảm thấy bản thân không cần lo lắng Hoắc Cần sẽ không mang theo hắn.
Xây nhà làm sao thiếu thợ mộc được?
Nhưng kết quả cuối cùng người khác đều có công tác chỉ có hắn là không.
Hắn không dám đi tìm Hoắc Cần, đành phải đi nói chuyện với bí thư thôn.
Bí thư thôn gần nhất thật cao hứng, bởi vì trong thôn hiện giờ có người thuê làm việc, hơn nữa Hoắc Cần này cũng biết làm người, dùng người được hắn đề cử. Cho nên uy vọng của hắn trong thôn cũng thập phần đề cao.
Hoắc Cần thậm chí còn đáp ứng, giới thiệu người dùng được thì sẽ cho hắn 1 khối tiền phí vất vả.
Cho nên nói, hắn vừa có được tiền cũng có được người ta mang ơn a. Chuyện tốt như vậy, hắn đương nhiên là duy trì. Lại ở khắp thôn tuyên dương nữa. Giúp đỡ tuyên truyền Hoắc Cần người này tốt như thế nào, đáng tính nhiệm như thế nào, ra ngoài kiếm tiền như thế nào.
Thậm chí hắn còn đáp ứng Hoắc Cần, lấy đội công trình này trực thuộc dưới danh nghĩa của chi bộ thôn Lý Tử. Cho nên trên danh nghĩa đội công trình này là thuộc nhà nước.
Tuy rằng như vậy là không hợp quy củ, nhưng cũng không ai điều tra ra. Hơn nữa hắn không cần làm gì thì một năm cũng có thể thu vào mấy trăm đồng tiền. So với tiền lương của hắn còn cao hơn.
Hắn đương nhiên là vạn phần đồng ý rồi.
Cho nên Lý thợ mộc tìm hắn hỗ trợ nói tốt với Hoắc Cần, bí thư thôn liền thở dài nói: "Nhị Trụ à, đây không phải là tôi không muốn giúp anh. Không phải tôi nói anh a, trong thôn chúng ta chỉ có mỗi mình anh làm thợ mộc, anh nói xem anh sao không có nỗi tới hai cái đồ đệ. Đó là con trai anh không thích học thì anh cũng không dạy người khác được sao. Hiện tại ý của Hoắc Cần là trong thôn chúng ta chỉ có mỗi anh làm thợ mộc mang theo cũng không làm được gì. Thợ mộc khác đều có mấy đồ đệ để dễ dàng phối hợp công tác cho nên mới không suy xét đến anh a."
Dù sao những người khác trong thôn đều có công việc. Bí thư thôn cảm thấy mỗi mình Lý thợ mộc không có cũng không sao cả.
Hơn nữa Hoắc Cần tên tên nhóc này suy xét thực chu đáo. Trong một đội mà có hai sư phó làm thợ mộc thì rất dễ sinh ra chuyện. Đến lúc đó mất hòa khí, sư phó người ta không muốn làm nữa thì sao.
Muốn trách chỉ có thể trách Lý Nhị Trụ không có đồ đệ, bản lĩnh chỉ giấu cho bản thân, hiện giờ lúc muốn làm đại sự, lại chỉ có mình hắn một mình cũng không làm được việc gì.
Lý thợ mộc không nghĩ đến nguyên nhân lại là như vậy.
Hắn nghĩ đến bản thân lúc trước thực cực khổ mới học được bản lĩnh như vậy cho nên đương nhiên muốn truyền lại cho người trong nhà. Con trai lớn của hắn lại không thích học, về sau con trai nhỏ của hắn có thể học a. Ai biết hiện giờ lại vì nguyên nhân này mà người ta không mời hắn.
Còn nghĩ rằng nhờ bí thư thôn nói giúp, kết quả bí thư thôn thực kiên định cự tuyệt, sau đó đi Công Xã làm giấy chứng nhận cho đội công trình.
Lý thợ mộc buồn bực về nhà, về nhà lại không thấy con trai ở nhà vừa hỏi mới biết đi tìm bạn gái hẹn hò. Tức khắc tức giận đập bàn.
"Tên nhãi ranh vô dụng này, nếu không phải tại hắn, ta cũng sẽ không có công việc làm!"
Lý mẫu sợ hãi nói: "Đây là chuyện gì? Sao lại không có việc làm, bí thư nói sao?"
"Đừng nói nữa.." Lý thợ mộc buồn bực đem chuyện này nói lại lần nữa cho Lý mẫu nghe.
Trừ bỏ còn chưa hiểu chuyện con trai nhỏ của Lý gia ra thì mọi người nghe xong đều ảm đạm. Lý Thanh Diệp càng chột dạ.
Cô cảm thấy có thể là Hoắc Cần bị cô xúc phạm mới làm như vậy.. Nhưng cô cũng không có mặt mũi đi tìm Hoắc Cần nhờ hắn giới thiệu công việc cho ba cô.
Rốt cuộc cô cũng không biết nên lấy lập trường gì để nói.
* * *
Đội công trình thực mau liền bắt đầu công việc.
Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Cần, tiếp vài công trình. Lúc mới đầu Hoắc Cần còn rất bận rộn, sau đó dần dần rảnh rỗi hơn, thường xuyên lái xe chở Tô Nguyên Nguyên đi giám sát công trường.
Xem nhiều lúc sau Tô Nguyên Nguyên phát hiện ra không ít vấn đề. Ví dụ như đội công trình trong huyện làm việc vậy nhưng không tinh tế bằng người trong thôn.
Tô Nguyên Nguyên cảm thấy đây là chuyện lớn. Rốt cuộc nhà nếu không được vững chắc sau này dễ xảy ra vấn đề.
Vì thế tìm cơ hội lại nói ra ý kiến với Hoắc Cần: "Anh hai, nhà ở phải xây thực tốt, giống như nhà chúng ta vậy mới được." Nhà cô là Hoắc Cần giám sát xây dựng, chất lượng là thực sự tốt mà hình dáng cũng rất tinh tế. Nhà cũng thực vững chắc.
"Em nghe Mao Đản nói, trong thôn trước kia vào lúc trời mưa sẽ thổi ngã vài căn nhà trong thôn. Anh hai đừng để nhà bị thổi ngã."
Nhìn đôi mắt thấu triệt sáng ngời của Tô Nguyên Nguyên, Hoắc Cần cũng đem những ý nghĩ tâm tối không bản thân đè ép xuống.
Bé của hắn tốt như vậy, hắn phải trở thành người đáng để bé kiêu ngạo mới được: "Được, chúng ta sẽ xây dựng căn nhà vững chắc nhất, gió thổi mưa rơi đều không sợ."
Đôi mắt quần chúng sáng như tuyết, cho nên Hoắc Cần xây dựng nhà ở càng ngày càng tốt lúc sau, sinh ý cũng tăng lên rất nhiều.
Thời điểm bắt đầu còn chỉ xây dựng các nhà xưởng nhỏ, từ từ liền đến xây dựng trường học, xây dựng ký túc xá cho công nhân viên chức của nhà máy. Ngay lúc đầu còn hợp tác với đội công trình của nhà nước. Sau đó lại tự mình làm.
Thậm chí chỉ làm ra chất lượng không làm được đẹp, đến cuối cùng còn bắt đầu chắc chắn vẻ ngoài sẽ đẹp.
3 năm, Tô Nguyên Nguyên đã tận mắt chứng kiến quá trình chậm rãi trưởng thành của Hoắc Cần.
Ví như nói trong nhà đã có rất nhiều đồ điện, đồ diện người thành phố hay dùng thì trong nhà đều có. Hơn nữa trong nhà từ chiếc xe đạp đã biến thành xe máy.
Xe máy thập niên 80, nhìn thực phong cách.
Xe mang về, sau đó Hoắc Cần liền chở Tô Nguyên Nguyên đi huyện hóng gió.
Lúc này vẫn là đường đất đa số. Vì vậy chạy nhanh quá khiến dọc đường đều bụi bay mịt mù.
Tô Nguyên Nguyên một miệng toàn bụi. Lại khiến mấy đứa trẻ khác trong thôn hâm mộ không thôi. Sau đó còn lén đến lấy lòng Tô Nguyên Nguyên chỉ để sờ thử xe nhà bọn họ.
Tô Nguyên Nguyên nói: "Sờ đi sờ đi. Nhớ rửa tay nha." Chiếc xe dính đầy bụi.
Kết quả mấy đứa trẻ lại hiểu lầm thành rửa tay sạch mới có thể sờ, vì vậy cả đám chạy về nhà mình rửa tay, rửa sạch đến bàn tay đen biến thành tay trắng nõn, sau đó hưng phấn đi vuốt ve xe máy.
Tô Nguyên Nguyên: "..."
"Anh hai, có phải không nên cho bé nhà chúng ta đi học rồi."