Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 4: Di dạ bạn quân

Trụ vương vừa đi, văn võ bách quan liền lui sạch sẽ, chỉ còn hai người Hạo Nhiên và Khương Thượng sóng vai đứng dưới bậc, Thiện Thực điện phía sau cung khói bếp lượn lờ, hương khí truyền đến, bất giác đã vào hoàng hôn.

Ánh mắt của Vũ Thành vương Hoàng Phi Hổ nhìn về phía hai người pha chút tán thưởng, vẫy tay kêu Hạo Nhiên và Khương Thượng đi qua, nói: “Vất vả hai vị đạo hữu rồi”

Hoàng Phi Hổ thân hình khôi ngô, gương mặt thon gầy, thể trạng kiện tráng bất phàm, trên người mặc thanh đồng giáp, tay cầm kích dài hơn một trượng, anh vĩ tuấn lãng. Vũ Thành vương và Trụ vương giao hảo từ nhỏ, trúc mã thành song, lại là đồng môn, đều là môn đồ chưa ghi danh của đương triều thái sư Văn Trọng, về lai lịch của sư phụ bọn họ, nguồn gốc từ Kim Ngao, gọi Khương Thượng một tiếng “Đạo hữu”, cũng rất thân thiết. Hạo Nhiên ôm quyền hành lễ, chỉ cảm thấy ánh mắt của Vũ Thành vương thật ấm áp, hoàn toàn không giống người tập võ. 

Vũ Thành vương giới thiệu hai người với á tướng Tỷ Can, hoàng bá Vi Tử Khải, gián quan Mai Bá, dẫn mấy người còn lại trên trường xuất cung. Nói: “Hôm nay hỏa thiêu yêu nghiệt, thật là hả lòng hả dạ”

Đám văn thần rối rít phụ họa, hoàng thúc Tỷ Can vuốt vài sợi râu bạc nói: “Đại vương trầm mê mỹ sắc Đát Kỷ, đã gần nửa tháng không lâm triều, vừa nghe được tin đồn, Đát Kỷ liền muốn đến xem nhị vị thu yêu”

Vi Tử Khải ho mạnh một tiếng, Tỷ Can lại cười nói: “Không sao, nhị vị tiểu hữu là người trong cuộc, nên làm gì chắc cũng hiểu ít nhiều”

Khương Thượng dù không rành thế sự, nhưng suy nghĩ thông tuệ, chỉ cần đưa đẩy một chút liền biết, lập tức nghi hoặc: “Chẳng lẽ lúc hỏa thiêu tỳ bà tinh, mấy vị đoán chắc rằng đại vương sẽ ra ngoài?”

Tỷ Can gật đầu không nói, một lát sau cất tiếng: “Chỉ không ngờ mê luyến đại vương dành cho Đát Kỷ như giảm xuống, trở nên bình thường, phạm thượng can gián chính là tử tội” 

Văn võ tướng lĩnh không rõ, chỉ có Hạo Nhiên và Khương Thượng thầm hiểu, thực ra là do tiên thiên chính khí của Hạo Nhiên đè ép Khuynh thế nguyên nang, khiến thuật mê mị của Tô Đát Kỷ hết đường thi triển, chỉ sợ Trụ vương vừa về hậu cung sẽ bị Đát Kỷ mị hoặc ngay.

Mai Bá nhanh mồm nhanh miệng xen vào: “Lúc thiêu yêu tinh kia, ta thấy sắc mặt Tô phi ưu sầu, không phải Đát Kỷ cũng là yêu nghiệt chứ…”

Hoàng Phi Hổ và Tỷ Can đều biến sắc, liền ra hiệu ngừng câu chuyện, chỉ nghe sau lưng cước bộ vội vã mà qua, có hai người đi tới, lúc gần sát không quên khom lưng chào hỏi mọi người, trong đôi mắt híp tỏa ra một tia tinh quang, mũi như câu, mày như chổi, đúng là tướng gian thần. Trong mắt Vũ Thành vương xuất hiện vẻ khinh thường, cũng không hồi lễ, sau khi hai người kia rời đi mới phỉ nhổ: “Tiểu nhân nịnh bợ”

Trong lòng Hạo Nhiên xao động, thuận miệng nói: “Chính là hai vị đại nhân Phí Trọng và Vưu Hồn?”

Tỷ Can hơi kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Ngươi cũng biết à?”

Truyền thuyết ghi chép, sau khi Tỷ Can khoét tim mà chết, Trụ vương gạt bỏ ý kiến chúng nhân, bắt đầu dùng Phí Trọng làm sĩ phu, Vưu Hồn làm tể tướng, luận về bản lĩnh hủy hoại giang sơn, hai tên đại gian thần này cũng chả kém hồ yêu chút nào. 

Hạo Nhiên chỉ mỉm cười không nói, chớp mắt đã đến ngọ môn, Tỷ Can nhỏ giọng dặn dò, đơn giản là chuyện của Đát Kỷ cần bàn bạc kỹ hơn này nọ, rồi lên xa giá. Hoàng Phi Hổ mới nhớ tới hai người Hạo Nhiên, Khương Thượng chỗ ở bất định, Hạo Nhiên tuy vô quan chức, nhưng xem ra không lâu nữa sẽ thăng tiến rất nhanh, chung quy cũng không thể trở về ngụ ở tiểu khách *** thành Triều Ca kia được nữa, lúc đang muốn thỉnh hai người đến nhà mình tạm nghỉ chân thì từ xa trong ngọ môn một gã chấp sự chạy ra, buông giọng hấp tấp hô: “Vũ Thành vương, hạ đại phu Khương Thượng thỉnh dừng bước_____!”

Tới gần, chấp sự mở ra một tấm phượng cẩm, đọc: “Đại vương nghĩ đến Khương Tử Nha vẫn chưa có phủ đệ, bảo hắn vào Thính Trúc các trong cung ở tạm, sai người tới dẫn đi. Tuyên: thảo dân Hạo Nhiên đến Trung cung nghe chỉ”

Hoàng Phi Hổ ra hiệu chờ chút, giải thích cho hai người: “Trung cung là nơi ở của Khương hậu, Khương hậu thân là nhất quốc chi mẫu, hiền lương thục đức, xưa nay có giao hảo với muội ta, có lẽ sẽ không gây khó dễ Hạo Nhiên lão đệ đâu” Nói xong gỡ bội ngọc trên thắt lưng xuống, bội ngọc kia dáng tựa trăng khuyết, phân làm hai nửa, ghép lại với nhau, đúng là phỏng theo âm dương lưỡng nghi. Vũ Thành vương đưa một nửa cho Khương Thượng, mình giữ nửa còn lại, nói: “Thính Trúc các ở ngự hoa viên, Tử Nha đi ngay đi” Rồi kéo Hạo Nhiên qua, cũng không kiêng kỵ chấp sự kia, căn dặn vài câu, xoay người ngồi lên ngũ sắc thần ngưu*, rời ngọ môn. [*vật cưỡi của Hoàng Phi Hổ, xem hình minh họa bên dưới]

.

.

Hạo Nhiên rẽ đông rẽ tây theo chấp sự kia, đi vào chính cung, trong cung điện đèn đuốc sáng rực, hai vị thiếu phụ mỹ diễm nhàn nhã dựa trên tháp, một người mặc kim cẩm lăng la, kim phượng trên vạt áo sống động như thật, chính là quốc mẫu Trung cung _____Nữ nhi của Đông bá hầu Khương Văn Sở, Khương thị. Khương hậu sinh hai đứa con trai, tuổi quá bốn mươi, nhưng hãy còn phong vận, giữa mi mục như có nét uy nghiêm của mẫu nghi thiên hạ. Thấy chấp sự tới, hai nữ tử ngừng đàm tiếu, đồng loạt liếc qua Hạo Nhiên.

Phi tần bên phải dung mạo đoan trang ôn lệ, phi bào phấn sắc tầng tầng lớp lớp, kéo dài trên mặt đất, suối tóc mượt mà tiện tay vén ra sau đầu, mày kiếm mắt đen, có bảy tám phần phong vận của Hoàng Phi Hổ, chắc chắn là muội muội mà Vũ Thành vương đề cập lúc trước. 

“Hạo Nhiên tham kiến hai vị nương nương”

Hạo Nhiên vốn định vái chào, nhưng ngẫm lại, dù sao cũng đã sớm quỳ rồi, vì thế dứt khoát hành đại lễ với Khương hậu và Hoàng phi luôn. Cử chỉ này chọc cho Hoàng phi và Khương hậu bật cười, cười xong Hoàng phi khẽ nhướng mày, châm chọc: “Không phải ngươi chỉ quỳ thiên địa, không quỳ quân vương hay sao?”

Hạo Nhiên nghe xong nội tâm phiền chán, nhưng trong sách sử ghi lại, chẳng bao lâu sau Khương hậu bị Đát Kỷ giá họa, khoét đi một mắt, bào cách hai tay. Hoàng phi và trưởng tẩu Cổ thị thì cùng rơi lầu mà chết, thầm niệm hai người trước mặt coi như đã chết rồi, không cần so đo làm chi. Bèn nhẫn nhịn không đáp.

“Đạo trưởng là người cõi tiên, vốn không cần hành đại lễ này với phàm nhân chúng ta” Khương thị phân phó, nhìn về phía chấp sự.

Chấp sự kia hiểu ý, trả lời: “Lúc nãy Vũ Thành vương và hạ đại phu, Hạo Nhiên đạo trưởng, hoàng thúc Tỷ Can ở cùng một chỗ”

Khương thị gật đầu vẫy lui chấp sự, ra lệnh ban tọa, nói: “Chuyện trừ yêu trước Thọ Tiên cung lúc chính ngọ, thỉnh đạo trưởng phân trần tỉ mỉ cho chúng ta một phen”

Hạo Nhiên quả thực không biết kế sách để ứng đối với phụ nhân trong cung, chỉ muốn thoát thân sớm chút, bèn kể qua loa lại sự việc hỏa thiêu tỳ bà tinh, chỉ lược bớt đi chuyện chống đối chính diện cùng Trụ vương. Hoàng phi biết Hạo Nhiên đã được huynh trưởng coi là người một nhà, không thể hoạch họe quá đáng, đang định lên tiếng mưu cầu cho Hạo nhiên một chức vị thì Khương hậu lại hỏi: “Nghe nói đạo trưởng phạm thượng trực gián, can gián chuyện gì, nói chúng ta nghe xem”

Hạo Nhiên thấy khó mà giấu diếm, liền từng câu từng chữ kể lại, lúc nghe đến đoạn quân làm bầy tôi, Khương hậu Hoàng phi đều biến sắc, thiên hạ Thành Thang, đặt vương làm đầu, có bao giờ nghe qua ngôn luận hãi nhân thế này!

“Ngươi…” Khương hậu không biết nên đánh giá kiểu trực gián này như thế nào, nửa ngày mà đầu óc vẫn trống rỗng.

Hạo Nhiên ngược lại cười nói: “Sao nào? Tài tranh biện của đại vương tuyệt vời, cuối cùng tất nhiên là ta thua rồi” Nói xong lại thở dài: “Đáng tiếc” 

Tọa thượng vương hậu và Hoàng phi đương nhiên không biết Hạo Nhiên đang đáng tiếc cái gì, Hoàng phi vừa sợ vừa hiếu kỳ, thấp giọng nói: “Lời lẽ ngỗ nghịch như vậy mà vẫn không bị đại vương lôi ra ngọ môn vấn trảm, thói đời gì thế này?” Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Hạo Nhiên lại nghe rất rõ ràng, cũng không giải thích. 

Khương hậu hơi thoáng định thần, nói: “Tự cổ chỉ có thần tử tử gián, chưa từng có đạo lý vũ mạ quân vương. Hạo Nhiên từ nay về sau không được nhắc lại lời này nữa, vốn định cho ngươi lĩnh chức gián quan…”

Lúc Khương hậu đang do dự, Hoàng phi miệng lưỡi sắc bén chế giễu: “Chỉ sợ làm gián quan rồi, cái mạng nhỏ của ngươi giữ không quá ba ngày”

“Phụt” Hạo Nhiên cười lạnh ra tiếng, nhịn không được cãi lại: “Giang sơn này so với cái mạng nhỏ của ta chưa chắc…” Lời chưa dứt, bầu trời đêm ngoài điện đột nhiên chớp lóe ngang dọc, sấm sét mãnh liệt, Hạo Nhiên tự biết lỡ tiết lộ thiên cơ, liền ngậm miệng. Nhưng câu nói cuối cùng ấy Khương hậu và Hoàng phi đã nghe hết sức rõ ràng, xuất ngôn nguyền rủa giang sơn xã tắc chính là tử tội!

Khương hậu cho dù tính tình tốt đến đâu cũng giận không kềm được, tiện tay cầm hộp yên chi* trên bàn lên, muốn nhắm vào đầu Hạo Nhiên ném tới. Hạo Nhiên đơn giản vươn người đứng dậy, chỉ chờ hộp yên chi kia ném tới mặt liền quay lưng chạy lấy người, cảm thấy tiến cung một ngày, trong cung đình này toàn là áp lực và gông cùm, nói gì cũng không được, rất khác cuộc sống bói toán hành y tự tại cùng Khương Thượng trong khách ***. [*phấn son]

May mà cuối cùng Khương hậu cũng không đánh mất nghi thái, oán hận quăng hộp yên chi vào trước người Hạo Nhiên, choang một tiếng, phấn sắc yên chi văng đầy đất.

Tiếng sấm xa dần, phượng nhan hơi nguôi giận, Khương hậu lạnh lùng nói: “Nếu đại vương đã có thể dung người, lại thích cá tính ngươi, cứ lĩnh chức ngự tiền Ti mặc, đi ngay đi”

Hoàng phi cũng sợ đến lúng ta lúng túng, Hạo Nhiên chỉ nói: “Tạ vương hậu nương nương ân điển” Chẳng thèm quỳ bái, liền xoay người rời Trung cung.

Ti mặc là chức gì? Thiên tử hằng ngày phê duyệt tấu chương, thẻ tre, cần có người đứng một bên mài mực hầu hạ, trừ như thế, Ti mặc không được biết chữ, không được lên tiếng, không khác gì cái chân đèn. Trọng yếu hơn là, Ti mặc trước giờ đều do nữ nhân đảm nhiệm, bảo Hạo Nhiên đường đường nam nhi bảy thước, đi thị phụng Trụ vương nhuận bút mài mực, coi hắn như thái giám nữ tử chắc, đúng là khuất nhục cực đại.

Hạo Nhiên nhớ tới thuật suy diễn của Khương Thượng, muốn tìm được Hiên Viên kiếm, phải nương náu trong cung, chờ mong sớm ngày có manh mối. Đát Kỷ, Vương quý nhân và Hồ Hỉ Mị tam yêu xuất thân từ Hiên Viên phần, phương diện này có liên quan chăng? Hiên Viên kiếm, Hiên Viên phần, hay là Đát Kỷ đã sớm tìm được, mang theo bên người? Nếu đúng như thế thì rất khó giải quyết. Tâm tư Hạo Nhiên mờ mịt, Hiên Viên kiếm là do thiên nữ thượng cổ Hạn Bạt đích thân luyện rèn, kim kiếm vừa xuất, tứ phương thần phục. Nếu Đát Kỷ thật sự được Hiên Viên kiếm thì chỉ có nước đi cầu trợ Tam Thanh tiên giới, nói không chừng có thể đánh ngang tay với hồ yêu, nhưng như vậy lại sai lệch quá nhiều so với lịch sử, chẳng lẽ vì mình xuyên việt mà cải biến luôn lịch sử? Không thể chần chừ được nữa, Hạo Nhiên quyết định dùng lời nói thăm dò Đát Kỷ trước rồi tính sau. 

Nào biết ngày kế đổi bào phục, lĩnh chức Ti mặc, nhưng đứng trong Thọ Tiên cung từ sáng sớm cho đến tối mịt, Trụ vương vẫn không lâm triều, cũng chả tới thư phòng, đừng nói Trụ vương, ngay cả bóng dáng Đát Kỷ cũng không gặp một lần. Hạo Nhiên ban ngày đi thẳng đến canh gác, đứng trước kim án thiên tử y chang như khúc gỗ, buổi tối trở về Thính Trúc cư cùng Khương Thượng thổn thức vài câu, hai người đều lĩnh chức nhàn, đều không ôm chí lớn.

Khương Thượng cũng không gấp, hạ đại phu vốn nhàn rỗi, ban đêm đối diện ánh đèn, nói với nhau bất quá chỉ là những chuyện bát quái trong cung, thêm vài tin đồn thú vị trên tiên giới, qua qua lại lại, năm tháng thấm thoát thoi đưa, Hạo Nhiên và Khương Thượng đã tiến cung được hơn nửa tháng. 

Ngày hôm đó Hạo Nhiên vẫn đứng trước kim án phát ngốc đếm ngón tay, ngoài cửa truyền vào một trận u hương, vội tự thu liễm tâm thần, biết chính chủ đã đến rồi. Quả nhiên một lát sau oanh ngôn nhuyễn ngữ, tiếng cười nghe đến độ da gà muốn rụng đầy đất tái hiện. Chẳng có gì khác ngoài sóng âm yêu quái phá hoại tâm trí người ta ‘đuổi theo ta a đuổi theo ta a đến đuổi theo ta a; cục cưng không được chạy Cô xem lần này còn không bắt được ngươi sao’ này nọ, sóng âm quấn quanh Trụ vương và Đát Kỷ kia như một trận gió cuốn qua.

Hồ yêu hi hi che miệng, thiên tử mặt mày rạng rỡ, đi tới trước án, Trụ vương còn nói: “Cô vẽ cho ngươi…” Nói chưa xong, sờ lên kim án, Trụ vương một tay ôm Đát Kỷ, tâm thần chấn động, thần trí thanh minh, nhìn qua Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên đem thỏi mực bỏ qua một bên, đẩy nghiên mực ra, nói: “Đại vương, thỉnh” 

Trụ vương nhớ lại chuyện nửa tháng trước, bỏ cánh tay siết chặt vòng eo mảnh của Đát Kỷ ra, chỉnh chỉnh cổ áo, đoan chính ngồi lên long ỷ, cũng không ngẩng đầu, liền nói: “Hạo Nhiên? Ngươi đến ngự thư phòng rồi à?”

Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Khương hậu lệnh ta lĩnh chức Ti mặc, hầu đại vương phê duyệt tấu chương” Cố ý gia tăng ngữ khí tại bốn chữ phê duyệt tấu chương, nhìn qua Đát Kỷ.

Đúng là ngày xấu, làm gì cũng không thành mà! Đát Kỷ dứt khoát vén Khuynh thế nguyên nang, gấp lại mấy lớp, thu vào trong tay áo, chầm chậm ngồi lên đùi Trụ vương, một tay ôm cổ Trụ vương, dịu dàng nói: “Đại vương muốn vẽ rồng cho thần thiếp sao?” Đồng thời hơi hơi xoay đầu, đưa mắt ra hiệu cho Hạo Nhiên, hương thần khẽ động, dùng thần ngữ vô thanh nói “Ngươi muốn gì”

Hạo Nhiên không đáp, Trụ vương trước mặt cũng đã đề bút nhúng nhẹ vào nghiên mực, khinh miêu đạm chuyển, bút phong khúc chiết, vẽ ra một nét dài uốn lượn trên tơ cẩm, hoặc phát hoặc phảy, vẽ liền ra hai sợi râu rồng dài mảnh cùng cái đầu rồng, lại dùng bút khô xoát xoát vài cái, vân vụ lững lờ, bày ra nửa đoạn thân rồng như ẩn như hiện, trong khoảnh khắc trường long đằng vân giá vụ, sống động trên giấy. 

Đát Kỷ luôn miệng tán thưởng, Trụ vương cười nói: “Cô vẽ có giống không?”

“Giống, giống cực kỳ, thuật đan thanh của đại vương thật sự…” Đát Kỷ còn chưa tâng bốc long cước xong, Trụ vương đã cắt ngang lời nàng: “Cô vẽ rất giống?” [*hội họa Trung Quốc thường dùng hai màu đỏ xanh làm chủ đạo, vì thế nói đến vẽ tranh hay xưng là “Đan thanh” (đỏ xanh)]

Mặt Đát Kỷ liền biến sắc, đưa tay vào trong cổ áo Trụ vương sờ soạng. Trụ vương mặc kệ, xoay đầu hỏi: “Tranh của Cô thế nào?” Trong mắt ẩn hiện tiếu ý. Hạo Nhiên mới tỉnh ngộ, Trụ vương là đang hỏi mình, đành phải đáp: “Cũng được”

“Cũng được?” Trụ vương thấy buồn cười, hỏi tiếp: “Hạo Nhiên khanh muốn xem Cô vẽ cái gì?”

Đát Kỷ vội ho một tiếng, một tay dọc theo cổ Trụ vương trượt xuống, Hạo Nhiên thoáng thấy bàn tay ngọc nọ vuốt ve ***g ngực kiện tráng của Trụ vương, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Chỉ vào đống tấu chương chồng chất trước kim án.

Trụ vương hơi không vui, hứng thú tiêu tán, tiện tay cuốn cuốn tơ lụa vứt sang một bên. Lấy tấu chương qua, uể oải lật lật, lại ném trở về. Nói: “Ái phi về trước đi, Cô xem tấu chương chút” 

Đát Kỷ không còn cách nào, đành luyến tiếc rời đi. Hạo Nhiên buồn cười trong lòng, thầm than hồ yêu gặp phải mình, cũng tai bay vạ gió. Đuổi Đát Kỷ đi rồi, Trụ vương không nói một lời, vùi đầu phê duyệt, vương phục bị Đát Kỷ lộng đến lăng loạn cũng không thèm chỉnh lý.

Cổ áo mở một nửa, không vạch ra hoàn toàn, lọt vào mắt Hạo Nhiên, chỉ cảm thấy ngượng ngùng khó nói, vài lần nhịn không được muốn đưa tay chỉnh gọn cổ áo cho thiên tử, nhưng rốt cuộc vẫn không làm được. Trong cổ áo rộng mở mơ hồ có thể nhìn thấy cơ ngực màu đồng cổ của thiên tử, đầu nhũ màu nâu, phanh ngực kiểu này, cảnh xuân mãn phòng, dù Hạo Nhiên không muốn nhìn cũng chẳng có nơi để trốn. 

Đồng hồ nước* kêu không dứt, quầng mặt trời ngã về hướng tây, Hạo Nhiên vô cùng buồn chán, đành phải đưa ánh mắt vào tấu chương trong tay Trụ vương, văn tự thượng cổ cong cong uốn uốn, trúc trắc khó hiểu, ngay cả đoán mò cũng chỉ biết được sơ sơ. Đương nhiên, nét mực quý báu của thiên tử lọt vào trong mắt Ti mặc đại nhân cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, vô tích khả tầm. Nhưng hắn phê chú rất nhiều, đọc nhanh như gió, mặc bút viết xong lại đổi sang chu bút khoanh tròn, đoán chừng là sửa lỗi chính tả cho vị đại thần thất học nào đó. Hạo Nhiên nghĩ đến đây, cầm lòng không đậu cười cười. [*xem hình minh họa bên dưới]

“Sao vậy?” Trụ vương ngừng bút, Hạo Nhiên vội vươn tay kéo hảo cổ áo cho hắn, rốt cuộc cũng giải quyết xong chuyện đại sự bậc nhất này rồi, thở phào nhẹ nhõm. Trụ vương hỏi: “Ngươi biết chữ à?”

Hạo Nhiên ân một tiếng, Trụ vương gật đầu nói: “Nghe đồn thời thượng cổ lúc Thương Hiệt tạo chữ, thiên lôi chấn, bách quỷ khóc”

Hạo Nhiên hiếu kỳ hỏi: “Tại sao?”

Trụ vương mỉm cười, cũng không quay đầu, mười ngón giao nhau, đặt trước mặt, ngón cái hơi tách, nhu nhu huyệt thái dương, nói: “Chúng thần không muốn nhân loại biết chữ, Thương Hiệt phạm thiên quy, từ đó chúng sinh ngu muội hoang dã bắt đầu biến đổi, nhân gian tranh đấu không ngừng” 

Hạo Nhiên minh bạch, nói: “Tin tức bắt đầu truyền bá khắp đại địa, truyền thuyết về thần được dùng phương thức văn tự ghi lại, quyền uy thần bị tước giảm, nhân loại không ngừng tiến hóa”

Trụ vương chưa từng nghe qua những từ mới mẻ như vậy, nhưng suy nghĩ một chút vẫn có thể đoán được đại khái, gật đầu nói: “Cho nên, thần cũng chẳng phải thứ gì tốt”

Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức nhắm mắt, co rụt ra sau một chút, hai tay giao nhau che trước người, gập một chân lại, Trụ vương ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Ngươi làm gì vậy?”

Chờ một hồi, không có nghe thiên lôi nổ như dự đoán, Hạo Nhiên kinh ngạc, xem ra thiên tử khinh nhờn thần sẽ không bị sét đánh. Trong lòng hơi ổn định, khoát tay nói: “Không có gì”

Trụ vương biết Hạo Nhiên hành sự không giống cung nhân tầm thường, cũng chẳng lưu tâm mấy, đống tấu chương nửa tháng trên kim án đã biến mất hơn phân nửa, liền gục trên bàn, nói: “Ấn ấn vai cho Cô”

Ngón giữa của Hạo Nhiên tràn đầy chân khí, lúc cách một tầng hắc sắc vương bào chạm vào vai Trụ vương, đối phương liền có cảm giác ngay, thở dài nói: “Người tu chân tiên gia chính khí suy cho cùng thật lưu loát, Cô ngày ngày ở trong cung, không màng kỵ xạ, già rồi”

Hạo Nhiên đáp: “Thần chưa từng tu tập tiên gia công pháp, một thân chân khí từ lúc sinh ra đã có, không hiểu ứng dụng ra sao. Còn đại vương từ bé cần học khổ luyện, tư chất tiên thiên phối hợp với sự cần mẫn về sau, thần sao có thể so sánh?”

Từ ngữ ca tụng kiểu này Trụ vương hằng ngày nghe rất nhiều, nhưng lời Hạo Nhiên là phát từ nội tâm, chẳng biết tại sao, dường như trong lòng hai người có một tầng dây liên hệ, kéo nhẹ bên này, thiên tử liền xúc động, ngay sau đó trong lòng Hạo Nhiên nghĩ gì, Trụ vương đều biết rõ. Trong lời nói mang theo vài phần vui vẻ và ấm áp: “Sự hiểu biết của ngươi dành cho Cô cũng không ít”

Không đợi Hạo Nhiên nói tiếp, Ân Trụ hơi hơi nghiêng mặt qua, nói: “Cô đã bỏ ra quá nhiều thời gian làm những chuyện không muốn làm, cưới người không muốn cưới, làm thiên tử cũng chẳng dễ dàng gì…”

Mọi âm thanh ngừng lặng, ngoài cửa sổ tiếng trống canh xa xa truyền lại, đầu ngón tay Hạo Nhiên nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy Trụ vương, tiên thiên chân khí lưu chuyển, liên tục không ngừng rót vào phong phủ, linh thai* của thiên tử, Trụ vương chỉ cảm thấy khí hải** như trầm vào nước ấm, tứ chi gân cốt thoải mái nói không nên lời, hai mắt lim dim, chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi. [*2 huyệt thuộc đốc mạch; **huyệt thuộc nhâm mạch, nằm dưới rốn]

Diện dung say ngủ của Trụ vương hoàn toàn không giống dáng vẻ một đại hôn quân mà sử sách miêu tả, trở nên ngây thơ thuần chất, mày rậm nhíu lại cả ngày lúc này mới giãn ra, khóe môi hơi nhếch lên, như một hài đồng dưới sự săn sóc của phụ mẫu đi vào giấc mộng.

Nhưng giang sơn xã tắc này cuối cùng cũng sụp đổ, thiên tử anh tuấn cuối cùng cũng tự vẫn, Lộc Đài rồi sẽ chôn vùi trong biển lửa. Hạo Nhiên nhớ lại kết cục của trận chiến phong thần mấy năm sau, chỉ cảm thấy nỗi chua xót lấp kín tâm can, có lẽ đây chính là cảm giác bất đắc dĩ khi đặt mình vào trong lịch sử, nhìn mọi thứ lao thẳng vào một kết cuộc sụp đổ mà không cách nào cải biến được, liền thở dài, nhặt bạch bố mà Trụ vương vò thành một cục ban nãy, nhét vào trong tay áo, rời Thọ Tiên cung.

———————————————

Chú giải:

_ Về tiêu đề: nghĩa là “Bầu bạn cùng quân vương trong đêm khuya”

_ Ngũ sắc thần ngưu:



_ Tích lậu (đồng hồ nước)