Hoa thất hợp long trảo nhìn thấy mà rợn người, từng sợi tơ đỏ đan xen ngang dọc như mạch máu của một người bị nổ tung trước lúc chết.
Gió mang theo mùi thi thể thối rữa tàn sát thế gian này, cát bụi gào thét mà đến, lại bị sấm sét trong tầng mây ngăn trở, lôi điện như dị thú nối liền giữa trời và đất, lại như trường long uốn lượn. Gió lốc dạo chơi trên bình tuyến, khung cảnh hoang tàn khắp nơi nơi, phế tích bốn bề, người chết bập bềnh trong nước sông đen ngòm, thuận theo dòng chảy trôi về phương xa.
“Đây là nơi nào?”
“Nhà ta” Hạo Nhiên đáp.
Trụ vương và Hạo Nhiên hai người đứng trong một tòa núi đá đen, sơn thể trống vắng, gió thổi vù vù lùa qua động, Trụ vương nói: “Mới rồi Cô còn ở ngoại thành Tây Kỳ, sao chớp mắt đã tới đây rồi?”
Hạo Nhiên lắc đầu nói: “Không biết, Hạo thiên tháp trấn giữ đường hầm thời gian bên dưới…” Thấy Trụ vương không hiểu, bèn sửa lời: “Huyền môn, con đường qua lại giữa hai thời đại”
“Cô bị đưa đến nhà ngươi rồi à?”
Hạo Nhiên cười khổ: “Xem ra đúng là như thế” Vội xoay người lại nói: “Ngươi không sao chứ?”
Trụ vương cắn răng chống một tay đứng lên, dựa lên đá, nói: “Lúc rơi hình như tay phải bị trật rồi”
Hạo Nhiên nhớ lại khoảnh khắc ly khai đường hầm thời gian, Trụ vương ôm mình từ trên cao mấy chục thước té xuống, mình không bị thương nửa điểm, nhưng Trụ vương lại làm đệm lót. Trọng lực khôi giáp va vào núi đá lởm chởm, chỉ thấy chỗ miếng bảo hộ vai phải đã lõm xuống một khối, bèn vội tử tế kiểm tra giùm thiên tử.
Tháo giáp bảo hộ, nối xương cánh tay cho Trụ vương, rồi rót chút nguyên khí vào, sắc mặt Trụ vương như thường, có lẽ vô ngại. Chợt nói: “Không phải ngươi đã về Triều Ca cùng Hỉ Mị và Đát Kỷ rồi ư? Sao…”
Hạo Nhiên nhất thời không biết nên trả lời thế nào, Trụ vương một tay ôm cổ Hạo Nhiên áp vào một nụ hôn. Nhìn sâu vào mắt Hạo Nhiên, nói: “Cô phải trị ngươi tội khi quân”
Hạo Nhiên nhu tình chợt dâng, đỏ vành mắt: “Nhớ ta sao” Tiếp đó ngồi xuống đất, nói: “Nghỉ ngơi thôi, khó khăn lắm mới về nhà một lần”
Trụ vương đáp: “Ngày ngày đều nhớ đến ngươi” Rồi thở dài, nói: “Đúng là nên nghỉ ngơi một chút”
Hạo Nhiên tựa đầu lên vai thiên tử, hỏi: “Tình hình chiến đấu ở Tây Kỳ thế nào?”
Trụ vương chậm rãi kể lại sự việc sau khi hai người chia tay, Hạo Nhiên nghe đến kinh hồn táng đảm, hỏi: “Văn Trọng giết sạch hai vạn người kia sao?”
Trụ vương không nói, hồi lâu sau mở lời: “Cô tức giận không phải chuyện này, từ khi không cầm binh, trong lòng Cô đã minh bạch; nhưng kể từ đó, Cô tất phải chịu người thiên hạ thóa mạ”
Hạo Nhiên nói: “Văn Trọng…Văn thái sư là vì chúng ta, ta và Triệu Công Minh lên Côn Lôn sơn, trộm…” Vừa nói vừa sờ soạng trong ngực, may mà Hạo thiên tháp vẫn còn.
Trụ vương nghi hoặc: “Trộm vật gì?”
Hạo Nhiên lấy Hạo thiên tháp ra, nói: “Đây là đài Phong thần, hồn phách người chết sẽ bị hút vào. Thông Thiên giáo chủ lệnh Triệu Công Minh đi…”
Trụ vương tư duy minh mẫn, theo đó suy đoán, liền biết mấu chốt vấn đề, nói: “Văn thái sư tàn sát hàng binh, Côn Lôn sơn liền có thể nghĩa chính ngôn thuận phái kim tiên hiệp trợ, trấn giữ Tây Kỳ”
Hạo Nhiên gật đầu nói: “Đúng, cho nên lúc chúng ta lên Côn Lôn sơn, thập nhị tiên đã đi hết mười”
Trụ vương lại nói: “Quốc sư không nói câu nào mang Cô lên Côn Lôn, chẳng lẽ hắn đã sớm biết ngươi sẽ gặp nguy hiểm? Không đúng, sao quốc sư nhận ra ngươi?”
Hạo Nhiên mờ mịt vô cùng, hai người thảo luận hồi lâu, nhất thời cũng chẳng nghĩ ra nguyên nhân trong đó.
.
“May mà Cô tới kịp, bằng không ngươi sẽ lại ra đi không minh bạch” Trụ vương nói.
Hạo Nhiên phì một tiếng bật cười, ngẩng đầu hỏi: “Tại sao ngươi nói ‘Lại’?”
Trụ vương không đáp, rất lâu sau nói: “Ngày đó ngươi thân chịu lôi giáng, tan xương nát thịt, Cô chỉ muốn…”
Hạo Nhiên ngây dại, nửa ngày sau hỏi: “Ngươi…nhớ ra rồi sao?”
“Cô chỉ muốn đi cùng ngươi, vượt qua mọi đau khổ vô tận trên cõi đời này”
Hạo Nhiên đưa tay lau đi lệ nóng của thiên tử, lẩm bẩm: “Ngươi nhớ lại khi nào?”
Trụ vương mỉm cười không đáp, nói: “Nhắm mắt lại”
Hạo Nhiên khép hai mắt, tim đập kịch liệt, đôi môi ấm áp của Trụ vương đã hôn lên, một tay vuốt ve trên người, chốc lát sau hai người cởi bỏ y vật, ôm chặt nhau.
Hạo Nhiên mở to mắt nhìn bầu trời màu huyết hồng, hai tay ôm lấy cái cổ đầy mồ hôi của Trụ vương, khí tức hùng tính quen thuộc ấy của thiên tử khiến hắn vô pháp ức chế kiên ngạnh, thở dốc nói: “Chậm chút…”
Đồng tử hắn thâm thúy đen nhánh, phản chiếu sấm sét quấn bện vào nhau phía chân trời, cơn đau đớn như xé rách qua đi, bị cảm giác tê dại lấp kín, Trụ vương như liệp báo nằm trên người hắn, nhẹ nhàng rút ra, rồi chậm rãi đâm vào, đẩy thẳng đến chỗ sâu nhất trong cơ thể Hạo Nhiên.
Trong con ngươi tan rã của Hạo Nhiên hiện ra gương mặt anh tuấn của Trụ vương.
Cắn xé, mút hút, môi và tiểu phúc đều tràn đầy tình cảm cơ hồ bùng nổ, Hạo Nhiên rên rỉ thành tiếng, ôm thật chặt bờ vai dày rộng của thiên tử, gọi: “Ân Thụ Đức…”
“Ân?” Sống mũi Trụ vương cọ gò má Hạo Nhiên, thì thầm: “Thế nào?” Tiểu phúc rắn chắc mà kiện mỹ của hắn áp lên vật kiên ngạnh của Hạo Nhiên, dùng động tác sáp nhập và trừu xuất, cố ý ma sát lặp đi lặp lại, mỗi một lần đều cọ đến Hạo Nhiên gần như khống chế không được muốn la to, phần đỉnh kiên ngạnh đã bị mài đến đỏ bừng, chảy ra dịch.
Phần đỉnh của Hạo Nhiên bị cà đến căng bóng ửng đỏ, đồng thời run nhè nhẹ, hắn sắp ngạt thở, hai tay kiệt lực đẩy Trụ vương ra một chút, há miệng thở dốc nói: “Nhẹ chút, ta sắp không được rồi…”
Trụ vương rút ra khỏi thân thể Hạo Nhiên cực nhanh, có vẻ đã đến cực hạn. Hai người nhìn nhau, môi lưỡi quấn quýt cùng một chỗ, dương căn mỗi người đều không chịu khống chế mà run rẩy hồi lâu, rồi theo ranh giới bùng nổ hơi ổn định lại.
Trụ vương để Hạo Nhiên gối lên cánh tay phải mình, lần nữa đỉnh nhập, Hạo Nhiên vô pháp ức chế, liên tục khẩn cầu trong nhịp hô hấp sâu kia, mấy lần muốn đưa tay đến trước người, lại bị thiên tử đè chặt.
Đâm vào vài cái cạn cạn, ngay sau đó chọc đến tận cùng, Hạo Nhiên vươn thẳng thân thể, lớn tiếng thở gấp, mỗi lần Trụ vương thong thả rút ra rồi tiến vào, cảm giác ma sát trong cơ thể đều mang đến thích ý tê dại toàn thân, Hạo Nhiên xấu hổ nhỏ giọng cầu xin, phần đỉnh trướng đến khó chịu, nhưng vô luận thế nào cũng chẳng thể giải quyết, tình triều kia tích đến ranh giới, rốt cuộc từng giọt từng giọt chảy ra ngoài.
“Trở mình lại” Trụ vương thở gấp, ôm Hạo Nhiên, ngửa mặt xoay người.
Cái trở mình này khiến cả căn cắm vào nơi sâu nhất, không chừa đường sống, Hạo Nhiên khó chịu rên rỉ, hai người ngước nhìn đám mây đỏ quay cuồng giữa bầu trời, Trụ vương thở hổn hển nói: “Hạo Nhiên, Cô và ngươi là tiền thế chú định”
Bàn tay thô ráp ấm áp theo ngực Hạo Nhiên trượt xuống, đặt lên tiểu phúc, đồng tử Hạo Nhiên bất chợt co rút, thất thanh kêu gào.
Khoái ý sau cùng tích tụ đến đỉnh điểm, dịch thể bạch sắc thuận theo căn bộ thẳng tắp của Hạo Nhiên chảy xuống, chảy qua sau chân, rồi chảy tới căn bộ đang cắm vào chặt chẽ của Trụ vương, cánh tay vòng quanh Hạo Nhiên của thiên tử siết chặt, ghì đến Hạo Nhiên cơ hồ thở không nổi. Dịch thể trong suốt kia cùng dịch thể bạch sắc chảy xuống phía sau hợp thành một thể, nhỏ lên tảng đá.
.
“Vết thương trên vai ngươi vừa mới hảo…”
“Chớ có lải nhải”
“Không được, ngươi đâu biết đường, nghe ta nói…”
Trụ vương cười nói: “Đừng động!” Chợt sải bước nhảy qua vũng máu đen, nghiêm mặt nói: “Đây không phải là thiên hạ của Cô nữa, ta không phải quân, ngươi cũng chẳng phải thần”
Trụ vương lại ra lệnh: “Ôm chặt”
Hạo Nhiên đành phải ôm cổ thiên tử, mặc hắn cõng mình, hai người hành tẩu trên thế gian mờ mịt này, giống như cả vùng đất bị tàn phá nơi đây chỉ có bọn hắn, Hạo Nhiên chợt nổi tính trẻ con, một tay vói vào trong ***g ngực thiên tử sờ sờ, rồi liếm qua liếm lại lỗ tai nam nhân nọ, Trụ vương chỉ cười: “Muốn nữa à?”
Hạo Nhiên vội nói: “Không!” Cảm giác thoát lực sau trận mây mưa điên cuồng khiến hắn lần đầu tiên thấy mệt mỏi như vậy, nhưng lại thoải mái yên lòng.
Cơn gió nghênh diện mà đến, như mang theo bụi bặm rực rỡ trong vũ trụ rải cạnh mắt cá chân trần sạch sẽ của Trụ vương.
Bọn hắn đi qua ven đầm lầy đầy xác trôi, đi qua vùng đất khô cằn rạn nứt, đi qua rừng mộ bia thưa thớt cùng phế tích hoang dã nắng chiếu u ám, dọc đường thuận miệng nói lời yêu thương. Giống như cảnh tượng như địa ngục chỉ là một bức họa đã cháy rụi, bay về phương đông.
“Bất kể ngươi yêu hay không yêu…Đều là hạt bụi của lịch sử…”
Trụ vương trêu ghẹo: “Ngũ âm không hoàn chỉnh”
Hạo Nhiên phì một tiếng bật cười, đáp: “Âm luật của chúng ta khác âm luật của các ngươi, thế giới chúng ta có bảy âm…Không còn là cung thương giác chủy ngũ* nữa…” [*5 âm trong nhạc cổ điển Trung Quốc]
Trụ vương hỏi: “Đây chính là nhà ngươi?”
Hai người dắt tay nhau đứng trước cái ***g pha lê đỉnh thiên lập địa, một mặt lưới năng lượng hình bán cầu khổng lồ tách rời nơi cư trú của nhân loại với bên ngoài, bên trong vòm thủy tinh ánh đèn biến ảo, giữa đồng trống cách đó chừng trăm bước, gió lốc cộng hưởng từ hạt nhân tàn sát khắp nơi.
“Đây chính là một trong bảy chỗ cư trú gần Thần Châu nhất của nhân loại” Hạo Nhiên nói.
“Giống như tiên cảnh Côn Lôn” Trụ vương nói.
Hạo Nhiên lắc đầu: “Sau khi đi vào, ngươi sẽ không cảm thấy vậy nữa, nơi này từng có một cái tên rất dễ nghe”
Hạo Nhiên mỉm cười hát khẽ: “Ta đã chờ đợi ngàn năm, vì sao cổng thành còn chưa mở…” Một tay đặt lên rìa vòng bảo vệ năng lượng.
Một giọng nữ không mang chút cảm tình nào vang lên: “Xác nhận thân phận lữ khách, số 7334150, hoan nghênh trở lại Hương Cảng”
“Thân phận không rõ, nam, á nhân loại, một trăm chín mươi centimet, bảy mươi chín kg, sau khi vào thành xin đến cục di dân nhân loại đăng ký, tư liệu đã truyền đạt, hoan nghênh tiến vào Hương Cảng”[*á là bậc hai, như á phù thủy trong harry potter đó]
Hạo Nhiên nghi hoặc hỏi: “Á nhân loại?”
Trụ vương hỏi: “Nàng nói gì vậy? Tại sao một câu Cô nghe cũng không hiểu”
“Không” Hạo Nhiên cười nói: “Ngươi mà hiểu được mới lạ”
“Nàng nói gì vậy?”
“Nói ngươi thật cao, thật bảnh, thể hình cân xứng” Nói xong kéo tay Trụ vương, đi vào nội thành.
Trụ vương đứng trước giao lộ, chớp mắt nghẹn họng nhìn trân trối, Hạo Nhiên nói: “Bây giờ phải đi thuê một chiếc thuyền, mua nước ngọt, thức ăn, ra biển”
.
“Con thú bằng sắt ầm ầm đó là gì vậy?”
“Xe hơi”
“Đó là nhà lầu? Có loại cao vậy à?”
“Đã sắp bỏ hoang rồi, vào vụ nổ hạt nhân đầu tiên đã hủy hơn ngàn tòa lầu, hiện giờ chưa bằng một phần lúc trước” Hạo Nhiên giải thích, mang theo Trụ vương chuyển qua một con hẻm nhỏ.
“Có nhiều người hành nghề ăn xin như vậy sao?”
Liếc mắt nhìn lại, hai bên ngõ hẻm sắp đầy người quần áo lam lũ, thân nhiễm trọng bệnh dựa lưng vào tường gạch, hoặc nằm hoặc ngồi, ruồi bọ vo ve bu quanh tên khất cái gầy như bộ xương khô. Hạo Nhiên thở dài nói: “Đừng hỏi nữa, những người này là dân chạy nạn từ bên ngoài vào”
Trụ vương nhíu chặt mày kiếm anh khí, lại hỏi: “Nơi này không có vua à?”
Hạo Nhiên nói: “Không có, mấy thứ quyền lợi tuyệt đối này nọ đã hoàn toàn mục nát, hiện tại không còn ai có thể độc tài được nữa. Thời điểm này, có khi lại cần một quân vương thiết huyết* độc tài ấy chứ…” [*kiên cường tâm huyết]
Hai người cẩn thận từng chút xuyên qua con hẻm nhỏ đầy mùi tanh tưởi và nước bẩn, tới một khu thương mại cao ốc san sát, Trụ vương lại nói: “Bần phú chênh lệch nhau như thế”
“Xa hoa trụy lạc trước khi chết mà thôi” Hạo Nhiên đáp: “Ngươi chờ ở đây, ta đi mua nước ngọt”
Một tiếng kèn xe dọa Trụ vương sợ nhảy dựng, lập tức nghiêng người, nhường lối cho ô tô qua đường. Hắn ngước đầu nhìn lên tòa nhà cao chừng mấy chục thước kia. Bất tri bất giác, bên cạnh Trụ vương đã tụ tập rất nhiều người, cùng ngẩng đầu nhìn lên TV treo tường bên cạnh tòa nhà.
“Tân sinh nhân loại cuối cùng Yamamoto Masatatsu đã mất mạng trong một trận khủng bố tập kích tại Tokyo vào mười hai tháng tư, lúc tử vong gần mười chín tuổi, tổ chức di dân quyết định, đem danh hiệu này giao cho một người hai mươi tuổi…”
Trụ vương mờ mịt quay đầu lại, phát hiện đám người xung quanh đều đỏ bừng hốc mắt, rưng rưng, chốc lát sau tản đi.
Hạo Nhiên trở lại, cầm một cái thẻ trong tay.
“Hạo Nhiên! Sao ngươi mới đi có chút mà sắc mặt lại tái nhợt như vậy?”
Hạo Nhiên cước bộ phù phiếm, cười nói: “Không có gì, chảy tí máu thôi” Lập tức tìm đến một vòi nước, đem tấm thẻ quẹt lên máy, lẩm ba lẩm bẩm: “Nước sông không thể uống, quá ô nhiễm, hiện nay nước và thức ăn hiếm muốn chết…Bán 500CC máu chỉ đổi được…”
“Mười hai lít nước uống, xin hãy quý trọng tài nguyên nước” Giọng nữ cơ giới từ trong máy truyền ra, Hạo Nhiên vặn vòi nước sôi, lấy Bình Luyện yêu ra, dòng chảy thao thao bất tuyệt rót vào.
Trụ vương hoàn toàn không hiểu, nhìn Hạo Nhiên trán đầy mồ hôi lạnh, chìa một tay ra đặt lên trán hắn. Đau lòng nói: “Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu*, sao có thể đem máu đi bán?” [*ý nói thân thể là cha mẹ cho]
Hạo Nhiên lắc đầu nói: “Con người còn có thể ăn thịt lẫn nhau, huống chi máu” Lúc tiếp nước lại ngẩng đầu lên, cùng Trụ vương nhìn về phía tòa nhà.
“Cái hộp khổng lồ kia là gì, sao bên trong có người?”
“Nó kêu là ti vi” Hạo Nhiên giải thích: “Huyễn tượng, huyễn cảnh, không phải người thật. Yamamoto chết rồi?” Lập tức thổn thức: “Tân sinh nhân loại cuối cùng đã chết, thật đáng tiếc”
Hạo Nhiên cười quay đầu lại nhìn Trụ vương, Trụ vương trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.
Hạo Nhiên lại cười nói: “Kỳ thực ta mới là người cuối cùng, ta mười chín tuổi, hắn hai mươi tuổi, ta nhỏ hơn hắn, may mà không ai biết, bất quá ta cũng chẳng phải người…”
“Ừm” Hạo Nhiên nói: “Con người không còn khả năng sinh dục nữa, chỉ có thể chờ toàn quần thể diệt vong thôi. Hai mươi năm trước đã bắt đầu, như một bóng ma”
Giống như một bóng ma bao phủ đỉnh đầu nhân loại, lại như một thanh kiếm cùn, từng bước đem linh hồn vạn vật tiễn về hướng hủy diệt, đợi đến khi cả vùng đất hoang vu một mảnh, thế giới này sẽ ra sao? Hạo Nhiên đắm chìm trong hồi ức dĩ vãng, vô số cảnh tượng ập vào mặt. Lẩm bẩm: “Thế nên, cho dù chết, cũng phải tìm đủ mười kiện thần khí kia mới có hy vọng. Hết thảy vẫn còn đường vãng hồi”
Lời Trụ vương cắt ngang hồi ức Hạo Nhiên, thiên tử hỏi: “Cổng vòm đó nghĩa là sao?” Khi nói hai tay ra dấu.
Hạo Nhiên bật cười, nói: “Kêu là ‘M’, là một thức ăn rất quý rất ngon”
Nước đã chảy hết, Hạo Nhiên dùng sức vỗ vòi nước, vỗ ra vài giọt sau cùng, giao Bình Luyện yêu cho Trụ vương, nói: “Ngươi chờ ở đây một lát, ta đi mua món ngon cho ngươi ăn” Rồi chạy về phía ‘M’ kia.
Nửa ngày sau, Hạo Nhiên đưa một cái túi giấy qua, hai người sóng vai ngồi dưới một gốc cây chết khô, mở túi giấy dai ra, Trụ vương ăn bữa đầu tiên từ kể lúc đi vào năm 3041 sau công nguyên tới giờ.
“Đây là…Khụ…Khụ!” Trụ vương bị sặc đến ho khan không dứt, Hạo Nhiên đầu tiên là cười to, sau mới hiểu ý, vào thời Thanh hồ tiêu mới truyền tới trung thổ Thần Châu, Trụ vương chưa từng ăn qua thịt gà cay thế này, vội đưa cocacola qua, đút thiên tử uống một hớp, người sau mặt mày đầy vẻ cổ quái, khóc tang nói: “Các ngươi đều ăn…Ăn những thứ này sao!”
Hạo Nhiên một mặt cười muốn ngã ngửa, một mặt lấy thịt có vị cay ra, chừa lại hai miếng bánh mì và một mảnh rau xà lách, Trụ vương mới rầu rĩ không vui mà ăn vào, lại nói: “Hương vị của cây gậy nhỏ hình vuông này trái lại không tồi”
Hạo Nhiên phun ra một họng cola, nói: “Nó kêu là khoai tây, ngươi đáng yêu quá đi”
Trụ vương nổi cáu: “Kỳ lạ cổ quái, uống miếng nước cũng phải bán máu, sớm theo Cô về nhà mới đúng đạo”
Hạo Nhiên ngừng cười, chân thành nói: “Ta rất thích Ân Thương, nếu như có kiếp sau, chỉ muốn ở lại nơi đó, ăn món ngon, mỗi ngày đi ngủ không cần lo lắng đề phòng…Khắp nơi đều có thể uống được nước trong lành, không bị ô nhiễm…”
Trụ vương mắng: “Cái gì mà kiếp sau, nói xúi quẩy không” Vươn một tay ra, dùng lực vò vò đầu tóc Hạo Nhiên, nói: “Thiên hạ là của Cô, Cô là của ngươi, đợi ngươi tìm đủ thập thần khí rồi thì không được quay về nơi này nữa”
“Ừm” Hạo Nhiên nén bi thương, cố nặn ra nụ cười, nói: “Hiện tại đã gom đủ hai món rồi…Cộng thêm bản thân ta, ba món, chờ chuyện này xong xuôi, sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ngươi”
Trụ vương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhíu mày hỏi: “Ngươi nếu đã là Đông Hoàng chuông…”
Lời còn chưa dứt, sau lưng hai người đã truyền tới một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, ô tô trên quãng trường thương mại đồng loạt kêu inh ỏi, Trụ vương nháy mắt ôm chặt Hạo Nhiên, bị sóng xung kích hất ngã xuống đất. Bốn phía đều là tiếng khóc la gào thét, ô tô trên đường quốc lộ ầm ầm nổ mạnh, vỡ thành một đống.
Đợi đến khi khói đặc dần tan, Trụ vương mới lòng còn sợ hãi bò dậy, nói không ra nửa lời.
Hạo Nhiên hít vào một hơi, đưa mắt nhìn quán “M” lửa ngùn ngụt, bảng nhựa bị đốt chảy, sau đó rơi xuống, chìm trong biển lửa.
Hạo Nhiên chậm rãi nói: “Ngày nào cũng có, quen rồi sẽ không thấy hiếm lạ nữa” Nói xong nhặt hamburger chưa ăn hết lên, phủi phủi lớp bụi trên đó. Đưa mắt nhìn đám người khóc la tản ra, một bà cụ lưng khòm tiến lên phía trước, nhặt ly coca rơi dưới đất, Hạo Nhiên đưa nửa cái hamburger còn dư qua, bà lão cảm động đến rớt nước mắt nhận lấy.
Hạo Nhiên dẫn thiên tử vòng qua đám xe cộ đụng nhau trên đường cái, lại một tiếng nổ truyền đến, trên trán bà lão vừa nhận nửa cái hamburger và coca nọ đã thủng một lỗ, ngã xuống đất.
“Bà ta…”
Hạo Nhiên đứng lại quay đầu sang, vội vàng kéo Trụ vương, quát: “Đừng qua đó!”
Hai người thấy vài tên nam tử nâng thi thể bà lão lên một chiếc xe đẩy, cuống quýt chạy. Hạo Nhiên mới nhẹ giọng nói: “Đó là ‘Súng’, vũ khí rất lợi hại, đừng quản nữa”
Trụ vương tức đến khó nhịn, hỏi: “Vì sao phải giết một bà lão tay không tấc sắc như vậy?!”
Hạo Nhiên nhỏ giọng nói: “Cắt thịt, phơi, làm thành thịt khô ăn…”
Rời khu thương mại, tới bến tàu, Hạo Nhiên đi vào một căn phòng nhỏ ánh sáng lờ mờ, nói: “Thuê một chiếc thuyền nhỏ, mua đủ lương khô trong ba ngày, nước ngọt tôi đã tự chuẩn bị rồi”
“Hạo Nhiên?” Lão thủy thủ sau quầy ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Lại muốn ra khơi à?”
“Ân” Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Đây là bằng hữu khác vùng của tôi”
Lão thủy thủ nheo mắt, đánh giá Ân Thụ Đức đứng sau lưng Hạo Nhiên, gật gật đầu. Xoay người lấy chìa khóa ra. Hạo Nhiên lại nói: “Không cần thịt đen…Sẵn tiện cho mượn đèn dầu tý”
Lão thủy thủ thở dài: “Hạo Nhiên, cậu vẫn còn mơ mộng hão huyền sao”
Hạo Nhiên tiếp nhận chìa khóa và đèn dầu, chỉ chỉ vào rương gỗ trong góc, ý bảo Trụ vương bê, cười nói: ‘Cảm ơn. Có mơ mộng còn hơn ngồi một chỗ chờ chết”
Lão thủy thủ vung tay, vật màu bạc nặng trịch kia đánh một vòng, thuận theo quầy một đường trượt tới, Hạo Nhiên tiếp nhận, nói: “Không cần đồ chơi này đâu”
Lão thủy thủ nói: “Lấy đi, có còn hơn không”
Hạo Nhiên mỉm cười cất vào ngực, nói: “Cảm ơn”
“Thiết khí màu bạc lắc lư kia là gì vậy?” Trụ vương hỏi.
Hạo Nhiên đáp: “Đại bàng sa mạc*, súng, pháp bảo dùng để giết người” [*là khẩu Desert Eagle, xem hình minh họa bên dưới]
Đóng cửa lều, Trụ vương nâng rương gỗ, đặt lên chiếc thuyền nhỏ ở bến tàu, hỏi: “Thịt đen là gì?”
Hạo Nhiên cười nói: “Ngươi không muốn biết đâu, tin ta đi. Hơn nữa đây không phải là thịt đen”
Chiếc thuyền nhỏ kia chỉ chứa đủ hai người, Trụ vương ôm Hạo Nhiên vào lòng, thân thể hai người dán sát vào nhau, Hạo Nhiên nói: “Hiện tại, chúng ta đi gặp Đông Hoàng đại nhân, hắn ở giữa biển, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn”
Trụ vương nghiêm nghị đáp: “Nữ tế đương nhiên phải đi gặp nhạc phụ rồi”
“Nữ tế” Hạo Nhiên buồn cười trước xưng hô này, giẫm chân dài lên bình xăng phía đuôi thuyền, kéo thật mạnh, cười nói: “Về nhà thôi_____!”
Thuyền nhỏ xình xịch xình xịch quay hướng, bắn tung bọt sóng trắng xóa đi về phía biển cả mờ mịt đen kịt.