Liệt tửu trong bầu trút vào chén đồng xanh, tạo thành một dòng nước màu hổ phách, Trụ vương bưng lên uống cạn, ra hiệu Hạo Nhiên rót thêm.
Đát Kỷ viện lý do thân thể khó chịu, cáo lỗi rời khỏi Thọ Tiên cung, cũng không nói rõ khi nào mới trở lại. Chỉ mình Hạo Nhiên biết, ngay trong đêm đại hôn Đát Kỷ đã phải chịu một nỗi sỉ nhục quá lớn,vuốt ve hồ cừu do da lông con cháu mình hợp thành, nhất định là bi thương đến cực điểm, tâm như đao cắt, nên đã đi tìm một nơi hẻo lánh cất tiếng khóc nức nở, từ nay kết thâm thù đại hận cùng Tỷ Can và Hoàng Phi Hổ.
Trong lòng Hạo Nhiên đồng cảm, nhìn hồ cừu kia, cho dù là Đát Kỷ cũng không còn tâm tình nào mà thị phụng Trụ vương, bèn không nghĩ tới chuyện rời đi nữa, tạm thời cho Đát Kỷ một cơ hội bi ai đi. Liền mang chung rượu tới, cùng Trụ vương chọn lấy một vài tập tục kết hôn của hậu thế tùy ý tâm sự. Hy vọng có thể chuốc say Trụ vương, để đêm nay mọi sự thuận lợi.
Trụ vương hơi có men say, hỏi: “Lại có chuyện hoang đường như thế, vén khăn voan đỏ, chẳng lẽ tân lang kia phải đợi đến đêm động phòng mới biết được diện mạo tân nương sao?”
Hạo Nhiên gật đầu cười đáp: “Chuyện này thần cũng chưa từng trải qua, mới xem trong sách thôi”
Trụ vương lắc đầu cười nói: “Trước hôn sự hoàn toàn không có tình cảm, chỉ dựa vào một lời nói của người mai mối mà thành thân, thật là hoang đường”
Hạo Nhiên lại mỉm cười: “Kết hôn trước, luyến ái sau, nam tử vốn được quyền tam thê tứ thiếp, nếu không yêu, vẫn có thể cưới tiểu thiếp, duy chỉ có tân nương đêm đêm oán hận nơi khuê phòng, nến đỏ vừa tàn liền bị bỏ rơi trong hầu môn đại viện sâu thăm thẳm.
Đột nhiên Hạo Nhiên có chút cảm khái: “Lệ thấm đẫm khăn mộng bất thành, đêm dài tiền điện vẳng ca thanh; hồng nhan chưa lão ân đã đoạn, ngồi tựa hương lò đến tinh mơ*” [*‘Hậu cung từ’ của Bạch Cư Dị (http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=218)]
“Tự cổ người bị cường phối nhân duyên lầm lỡ có vô số, đại vương hà tất lưu tâm. Thân là nam tử, lại quân lâm thiên hạ, đã hạnh phúc hơn nữ nhân rất nhiều rồi” Lời này Hạo Nhiên vốn đồng tình vì Đát Kỷ và Hoàng phi, Khương hậu, chỉ cảm thấy hậu cung tần phi đều là thân bất do kỷ, làm vật hy sinh trong cuộc đấu tranh quyền lợi này, về tình về lý có thể thông cảm, bèn vòng vo khuyên can, hy vọng thái độ của Trụ vương đối với những phi tử đáng thương ấy thay đổi chút ít.
Trụ vương im lặng, một lát sau lại hỏi: “Ngươi bảo rượu giao bôi phải uống thế nào?”
Hạo Nhiên nghĩ thầm, chút nữa Đát Kỷ khóc xong hồi điện, nếu Trụ vương dịu dàng an ủi vài câu, uống cạn rượu giao bôi, nói không chừng có thể bớt chút bi thương, liền cầm lên một chung, châm đầy liệt tửu, đặt lên bàn, nói: “Đợi vương hậu nương nương trở về, đại vương đừng ngại thử một lần” Trụ vương nâng chung, Hạo Nhiên tay không khoác tay Trụ vương kéo qua, học theo bộ dáng uống rượu giao bôi, ngón tay tiến tới khóe miệng “Uống như vậy đó”
Trụ vương bật cười nói: “Chân tay lóng ngóng thế này, ngươi có thể uống rượu vào sao? Đến đến uống trước một chung cho Cô xem thử”
Hạo Nhiên hết cách, đành phải lấy một chung liệt tửu tràn đầy, khoác khuỷu tay thiên tử, ngửa đầu uống cạn, Trụ vương mỉm cười, cũng uống hết chung của mình, trêu đùa: “Vậy là thành thân rồi à?”
Hạo Nhiên khẽ thở dốc, cổ họng nóng bỏng, khụ vài tiếng, nói: “Phải, vén khoan voan, uống rượu giao bôi, nghi thức đã kết thúc, có thể động phòng rồi”
Trụ vương gật đầu: “Nếu đã uống xong rượu giao bôi…” Bỗng bế ngang Hạo Nhiên lên, đi về phía long sàng, cười vang nói: “Vậy liền động phòng thôi!”
Hạo Nhiên bị hơi rượu xông, chưa kịp hồi thần, đột nhiên bị nhấc lên cao, suy nghĩ như lọt vào mây mù, vội giãy dụa: “Đại vương chớ có nói giỡn!” Lời còn chưa dứt, Trụ vương đã nặng nề đặt lên long sàng, sau đó thiên tử cả người đầy hơi rượu, nhào tới, đè tay Hạo Nhiên, thể lực Trụ vương vốn rất lớn, đè chặt Hạo Nhiên không vùng vẫy gì được, rồi bị Trụ vương hôn, vội dùng sức đẩy ra.
“Đại vương…Chờ đã…” Hạo Nhiên thở dốc mấy hơi, bò qua một bên long sàng, “Đại vương, Vương hậu hiện giờ…”
Trụ vương nhìn Hạo Nhiên, trong mắt tràn đầy tiếu ý không thể che giấu, chỉ nói: “Đát Kỷ không trở về đâu, Cô đáp ứng phong nàng làm hậu, nàng cũng đã đáp ứng Cô, sẽ không tới quấy rầy đêm tân hôn của Cô”
Trụ vương lại trêu đùa: “Đêm nay vốn là phong nàng làm hậu, động phòng cùng ngươi, Hạo Nhiên có hiểu chưa?”
Bốn chữ “Động phòng cùng ngươi” kia, cho dù Lôi công tiên triển khai toàn bộ uy lực, thất đại pháp bảo hiện thế, thập đại thái cổ thần khí đồng loạt tỏa quang hoa, xếp cùng một chỗ, hiệu quả bất quá cũng như vậy, thiên lôi vạn khoảnh trực tiếp đem Hạo Nhiên đánh khỏi chín tầng mây, trong não một mảnh trống rỗng, chỉ muốn ngước mặt lên trời gào to, phun ra tam vị chân hỏa cuồn cuộn, hủy cả vùng Thần Châu này thành than cốc mới thôi, chưa kịp nói câu nào, nhiệt thần mang theo tửu khí của Trụ vương lại lấp kín đôi môi Hạo Nhiên, nửa ngày sau Hạo Nhiên mới hơi hết kinh hồn, ngây ngốc nhìn chằm chằm Trụ vương.
Trụ vương nghiêm mặt nói: “Ngươi đã quên Cô cùng ngươi tâm ý tương thông rồi ư, giờ ngươi lại muốn bắt chước đám phi tử già mồm, làm bộ giãy dụa hả?”
Hạo Nhiên bó tay, Trụ vương lại nói: “Thả ngươi đi tất nhiên được, ngươi muốn Cô ‘Ngồi tựa hương lò đến tinh mơ’ chứ gì?”
Hạo Nhiên nghe xong lời này, vừa bực mình vừa buồn cười, biết có giãy nữa cũng vô dụng, đành mặc kệ khép hai mắt lại, vì thiên tử mở rộng y đái, hai người ôm dính nhau, Trụ vương lấy mỡ dê qua, bôi vào giữa đùi Hạo Nhiên, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy một cơn hoảng loạn không rõ duyên cớ, chợt bị Trụ vương ôm lấy từ sau lưng.
Nhất thời trướng đau như tê liệt, Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, gắt gao cắn chăn gấm, gục mặt vào gối. Trụ vương phát hiện người trong lòng bị đau, bèn thả chậm biên độ, không thốt lời nào. Lại dùng một cước nhấc cái chân dài của Hạo Nhiên lên, dứt khoát đem cả căn nhấn ngập vào trong cơ thể hắn, Hạo Nhiên kềm nén không được, cảm thấy tê ngứa khó chịu, liền muốn rên rỉ thành tiếng. Hơi thở Trụ vương nặng nề, không ngừng khiêu khích bên tai Hạo Nhiên, hai người lại tựa như đang âm thầm so đo nhau, ai cũng không lên tiếng.
Hồi lâu sau, Trụ vương thở phào một hơi, nới lỏng bàn tay đang nắm Hạo Nhiên ra, trên lòng bàn tay đầy trơn trợt. Hạo Nhiên thẹn đến tột đỉnh, vội lấy vải tơ qua lúng ta lúng túng mà lau chùi, Trụ vương chậm rãi rút ra, dẫn theo một bãi bạch dịch.
Trụ vương lại vói tay vào, người nọ rụt rụt vào trong chăn, Trụ vương nói: “Không sao đâu, đừng tránh”
Nói xong dùng ngón tay vê nhẹ, Hạo Nhiên không biết thiên tử sao lại làm vậy, mặt đỏ tới mang tai, lúc giương mắt thì lại đối diện với mục quang Ân Trụ.
Chỉ thấy Trụ vương đỏ mặt, nghiêm giọng nói: “Cô cùng phi tử qua đêm, nếu không muốn để nàng hoài thai…Cung nhân sẽ dùng tay xoa nắn, để…Chảy ra ngoài…” Giọng nói nhỏ dần, lầm bầm như muỗi kêu. Hạo Nhiên đại quẫn, quay đầu đi chỗ khác, nguyên tinh Trụ vương để lại đã chậm rãi chảy xuống, thấm lên vải.
Lực tay Trụ vương vừa đủ, ấn đến vật kia của Hạo Nhiên vừa mới tiết xong lại ngóc đầu lần nữa, bèn trêu ghẹo: “Chưa đủ à?”
Hạo Nhiên vội nói: “Không không…Ngươi…”
Trụ vương đem vải ném xuống giường, ôm Hạo Nhiên vào lòng, dùng giọng mũi “Ân” một tiếng. Nói: “Ngày mai nhớ gọi Cô dậy tảo triều”
Hạo Nhiên mới từ từ khép hai mắt, ***g ngực kia ấm áp, tràn ngập cảm giác an toàn, đó là lần đầu tiên hắn nhập mộng mà không chút nào lo lắng.
Chiến trường phủ kín khói đen và giết chóc lại đánh thốc vào hắn, một đám mây hình nấm khổng lổ lan tỏa trên thành thị, máu đỏ thắm tựa hoàng hôn, lại như lửa địa ngục, gào thét tàn phá con đường. Phòng ốc bị cuốn lên như hộp diêm, tiếng gào thét của nhân loại dần trở nên rõ ràng, đó là sự hoảng loạn trước lúc chết, cùng nỗi sợ hãi khi gặp phải tai họa. Lại một tiếng vang cực lớn, sau cùng một cánh cửa bị cường lực đá văng. Tiếng khóc truyền vào trong tai.
“Sợ hãi chuyện gì?” Giọng nói hữu lực, trầm ổn kia đi vào giấc mộng hắn, Hạo Nhiên không được tự nhiên mà rút vào trong chăn, suy nghĩ nhiễu loạn dần dần trở về trong não hắn.
“Hoàng thúc Tỷ Can bị ám sát” Giọng nói không mang theo chút tình cảm của Hoàng Phi Hổ truyền vào.
Thân thể Trụ vương vì Hạo Nhiên mà chắn lại ánh lửa lan tràn khắp điện, Hạo Nhiên đang lâm vào trong bóng ma, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.
Lại nghe tiếng cước bộ vang lên, Hoàng Phi Hổ tiến tới, Trụ vương kéo một góc chăn gấm qua, che giữa hai chân, hỏi: “Kiếm này tìm được từ đâu?”
Hoàng Phi Hổ trầm mặc nửa ngày, đáp: “Theo Phí Trọng bẩm báo, đoản kiếm lúc trước do ngự tiền Ti mặc mang vào cung, đêm nay mạt tướng tuần tra ngoài điện, thấy hoàng thúc bị kiếm này cắm vào ***g ngực, trái tim đã bị khoét mất”
Trụ vương giương mắt nhìn lên, cũng không khiển trách Phí Trọng, chỉ nói: “Kiếm này đúng là vật của Hạo Nhiên. Vậy thì sao?”
Hoàng Phi Hổ lại nói: “Lão thừa tướng trước khi chết, ngón tay dùng huyết viết chữ lên bố bào, chính là chữ ‘Ti’. Thần biết đêm nay đại vương phong hậu, điển lễ vừa xong. Nhưng lão thừa tướng thân là hoàng thân, lại là tam triều lão thần, nghe thấy tin dữ này, kính xin đại vương xuất thành cùng Hoàng Phi Hổ, tróc nã nghịch tặc Hạo Nhiên”
Trụ vương trầm ngâm chốc lát, nói: “Tuyệt đối không có chuyện này”
Vài vị đại thần vào trong tẩm điện, các quyền thần Vi Tử Khải, Phí Trọng, Vưu Hồn đều có mặt, nhất quốc thừa tướng bị ám sát, đây không phải chuyện đùa, vừa nghe lời quân thì hầu như đồng thời kinh hãi, Hoàng Phi Hổ tiến lên một bước, mắng: “Dựa vào cái gì mà khẳng định vậy?”
Trụ vương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hoàng Phi Hổ, nói: “Tối nay là Hạo Nhiên thị tẩm, chuyện này tra lại đi”
Nói xong lại nhỏ giọng bảo: “Hạo Nhiên, Cô cũng không còn cách nào khác”
Hạo Nhiên ở trong chăn gấm than nhẹ một tiếng, thấy không thể giấu được nữa, bèn ngồi dậy, Hoàng Phi Hổ vừa nhìn thấy, lập tức lùi một bước, run giọng nói: “Vương hậu đâu?”
Trụ vương không đáp, chỉ lạnh lùng nói: “Đã tra rõ Ti mặc vô liên can đến chuyện này rồi thì lui ra đi”
.
Đợi cho quần thần lui cả rồi, Trụ vương mới ngồi dậy phủ thêm ti bào, đứng dưới ánh đèn hôn ám, nhìn thanh đoản kiếm kim sắc kia đến xuất thần.
Thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ còn tiếng đại tuyết triền miên rơi xào xạc ngoài cửa sổ vọng vào, thật lâu sau, Trụ vương mới mở miệng: “Khi còn bé hoàng thúc thường bế Cô chơi đùa trong ngự hoa viên…”
Hạo Nhiên biết lúc này trong lòng Trụ vương đang đau đớn cùng cực, cần được thổ lộ, bèn không tiếp lời, chỉ bảo trì trầm mặc, Trụ vương lại nói: “Văn thái sư hay trách phạt Cô, roi kia đánh xuống vừa ác vừa đau, đánh đến nỗi vai lưng da tróc thịt bong, là hoàng thúc nhiều lần vì Cô cầu tình”
“Phụ vương vốn muốn lập hoàng huynh làm thái tử, chúng lão thần Tỷ Can, Thương Dung cật lực bảo vệ Cô, nói cái gì mà người làm quân phải…”
“Đại vương” Hạo Nhiên cắt ngang.
Trụ vương lắc đầu nói: “Nếu không phải ông ấy, Cô đã chẳng làm cái đồ bỏ hoàng đế này, giữ cho Cô làm thái tử, mà giờ đây hoàng thúc đã bị khoét sống tim mà chết rồi”
“Đại vương!” Hạo Nhiên kiên quyết nói: “Việc đã đến nước này, thừa tướng chết không minh bạch, việc nên làm là tra rõ hung thủ, chỉ ngồi đây mềm yếu thì có ích gì?”
Trụ vương thầm rùng mình, đáp: “Lời này của ngươi quả là có mấy phần khí phách của Văn thái sư”
Hạo Nhiên đứng dậy đem kiếm lau chùi sạch sẽ, nói: “Người sớm muộn gì cũng chết, đại vương đâu thể thương tâm mãi. Ngươi nhìn đại tuyết lông ngỗng kia đi, khi xuân đến sẽ tan ra thành nước, năm sau lại tiếp tục rơi, vô cùng vô tận. Người đã chết, sinh mệnh tuần hoàn, hà tất canh cánh trong lòng, ngươi còn sống, thì phải làm chút gì đó, chỉ mong sao ông ấy chết không oan ức mà thôi”
Trụ vương nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết kia vô hưu vô tẫn, như muốn vùi lấp hết thảy ô uế của thế gian. Chỉ có Hạo Nhiên là biết tất cả nội tình, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nói ra chân tướng, Tỷ Can trong Trường Sinh điện, muốn mình đem hạ lễ trình lên Đát Kỷ, thật ra là kế mượn đao giết người. Bị Đát Kỷ moi tim mà chết ngoài ngự hoa viên, âu cũng là số mệnh đã định, không thể trách chính mình. Loạn thế rối ren này, thần minh mượn tay nhân loại, bố trí ám kỳ nhiều như vậy, khi nào mới kết thúc?
.
Linh xu của Tỷ Can ngừng trước Bắc môn, sáu ngày sau hạ táng, cả thành đốt giấy để tang, triều thần lê dân khóc đến chết đi sống lại, thập lý trường nhai, đâu đâu cũng là bách tính đưa tiễn, người người khóc than thảm thiết. Trụ vương và Vương hậu Đát Kỷ đỡ linh mà ra, đi thẳng vài chục dặm đường, tới nơi an táng của lịch đại* hoàng tộc. [*các triều đại]
Hạo Nhiên theo sau đội ngũ đưa tang, dõi mắt nhìn lại, thiên địa một mảnh đen kịt, mây đen bao phủ, như báo trước tương lai mịt mờ tăm tối của vương triều Ân Thương. Bên tai lại nghe bách tính nghị luận sôi nổi, toàn nói về chuyện Trụ vương chuyên sủng một nam nhân.
“Nghe nói lão thừa tướng mạo phạm đại vương, mới bị ban chết”
“Gì ngang ngược vậy?”
“Đại vương mới thu vào cung một nam tử, phụng chức Ti mặc, lúc lão thừa tướng tắt thở, trên ngực còn cắm thanh kiếm của Ti mặc kia”
“Đồ ngu ngốc, từ khi Hoàng Đế nhất thống tứ phương tới nay, nào có cái chuyện bẩn thỉu nam nhân cùng nam nhân hành phòng?! Ta đã nói với ngươi rồi, chớ có đoán bừa, đại vương vốn sủng ái Đát Kỷ, lấy một nam nhân làm tấm chắn…”
“Nghe nói Đát Kỷ là yêu nghiệt biến thành, lừa đại vương khoét tim lão thừa tướng”
Một lời vừa thốt, bách tính bên đường vẻ mặt kinh hãi, Hạo Nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kẻ gieo rắc tin đồn lẩn vào trong đám người vây xem, tìm không thấy ai, đám người còn lại đều giải tán.
Không người nào trong bách quan nói chuyện cùng Hạo Nhiên nữa, đêm phong hậu nọ, người Trụ vương sủng hạnh lại là một nam nhân! Lúc trước trên đình lời Mai Bá nói chẳng sai, thân bị bào cách rõ oan uổng, Trụ vương quả nhiên là một tên hôn quân bất chấp luân thường tổ tông, làm chuyện xấu xa vô sỉ. Sợ thế lực thiên tử, chúng thần phẫn nộ mà không dám nói gì. Chỉ đành chờ đến khi đương triều thái sư Văn Trọng khải hoàn hồi triều, tru gian tà, trảm nam sủng, mới có thể khuyên quân ghìm cương trước bờ vực, giải quyết vụ bê bối lớn nhất thế gian này.
May mà giờ đám gian thần Phí Trọng Vưu Hồn cũng không dám xum xoe lấy lòng Hạo Nhiên, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy quanh mình hối hả rộn ràng, như phố xá sầm uất, nhưng sự nhộn nhịp này, lại không chút liên quan tới mình, trong lòng bi ai, đứng dưới núi hồi lâu, nhìn linh xu nhập thổ. Rồi xoay người rời đi.
.
Hạo Nhiên một mạch đi tới, vứt bỏ đội ngũ đưa tang không để ý tới nữa, qua một con dốc, thấy dưới dốc có vài cái hàng rào bao quanh ba gian nhà tranh, cạnh bên lại nuôi quân mã, liền vô ý thức đi xuống con dốc, sờ sờ mã thất có ấn sơn đỏ của quan gia nọ. Con ngựa gầy ốm quay đầu lại hí vang một tiếng, bên trong túp lều vang giọng lão nhân nói: “Vị nào ngoài cửa đấy? Vào đây uống trà”
Hạo Nhiên đi một lúc cảm thấy khát, cũng không khách khí, liền cởi đấu bồng mắc trước cửa, cúi đầu đi vào túp liều đơn sơ kia, chỉ thấy một lão nhân đeo gông tay xiềng chân, ngồi trên tháp, tựa như tù phạm. Bốn vách gian phòng lọt gió, một chiếc giường xập xệ, bên trong phủ đầy hoa lau. Lại quay đầu xem xét góc phòng, lò than trên mặt đất đang đun một ấm tuyết thủy, trên bàn vài lá trà nhỏ mốc meo. Tức thì trong lòng kinh ngạc, hỏi: “Lão trượng nhân bị tống giam sao?”
Lão nhân khụ vài tiếng, ngạc nhiên nói: “Tiểu ca ngũ quan thanh chỉnh, mi vũ chính khí lẫm nhiên, hẳn là tướng mạo của người tu tiên đắc đạo, cớ sao lại khuất thân tới chỗ lão hủ?” Nói xong xuống tháp định nhấc ấm tuyết thủy đã sôi kia. Gông xiềng leng keng kêu vang, Hạo Nhiên vội đưa tay cản, nói: “Để ta”
Hạo Nhiên vò nát lá trà, ném vào trong ấm, đưa mắt nhìn lá trà chìm nổi. Lão giả vẫn còn ho khan không ngừng, nói: “Lão hủ hành động bất tiện, chuyện pha trà vốn phải tự thân, thất lễ tiểu ca rồi”
Hạo Nhiên vội nói: “Không sao, lão nhân gia thân thể bất hảo, vốn nên để tiểu bối làm thay” Quay đầu trông qua lão giả, một mặt suy tư, lão nhân bị giam nơi này là ai vậy.
Ngày đó trước Cửu Gian điện, Trụ vương nộ trảm Đông bá hầu Khương Hằng Sở, Tây hầu Cơ Xương xa xa quỳ dưới điện, chỉ đối mặt, nhìn không rõ, người này nhất định là Tây bá hầu Cơ Xương bị Trụ vương giam không thể nghi ngờ, lập tức trong lòng chấn động, nói: “Lão trượng nhân là Tây hầu gia?”
Lão giả thở dài: “Hầu gia gì nữa, bất quá là tên tử tù thôi”
Hạo Nhiên xách ấm lên châm đầy trà vào hai cái chung mẻ, hương thơm tản mác, trước mắt đều là sương mù, nâng một chung, cung kính trình Cơ Xương, nói: “Tại hạ Hạo Nhiên. Nhậm chức ngự tiền Ti mặc”
Cơ Xương hớp ngụm trà, vươn bàn tay như cây khô ra phủ lên mạch môn Hạo Nhiên, lấy làm lạ hỏi: “Hạo Nhiên nhân phẩm thế này, sao lại hạ mình làm Ti mặc?” Lại nói: “Trong người ngươi chính khí lưu chuyển, ùn ùn bất tuyệt, mơ hồ thiết hợp thiên viên địa phương*, vạn pháp tự nhiên, đại đạo vô hình. Lão hủ cả đời xem qua vô số người, chưa từng thấy loại thiên sinh lương tài như ngươi. Trước tọa thiên tử hoàng chung hủy khí, ngõa phủ lôi minh**. Đáng tiếc, đáng tiếc” [*một loại thể hiện cụ thể của học thuyết âm dương, giải thích về không gian và thời gian, cũng giải thích về bộ mặt thật của vũ trụ; **câu này ta có giải thích trong chương 1 rồi, ý nói nhân tài không được trọng dụng]
Hạo Nhiên bật thốt lên: “Là ta lập trường dao động, ý chí không kiên định, mọi chuyện chứng kiến đều thành âu lo, trời sinh đã thế”
“Nga?” Cơ Xương lại hỏi tiếp: “Nghĩa là sao, ưu sầu chuyện gì?”
Trong sử thư ghi lại, Cơ Xương có thể thức hiền biện năng*, là Chu Văn Vương lưu danh thiên cổ, cho dù là Đường Thái Tông, Hán Vũ đế cũng không dám so sánh. Giờ Hạo Nhiên cũng không còn hoài nghi nữa, chỉ nói: “Sầu tiếng người sắc như đao, khắp thiên địa đều là gông xiềng, thở không được, thoát không xong” [*có khả năng nhận ra người hiền đức, tài năng]
Cơ Xương mỉm cười không nói, chỉ chỉ vài cái mai rùa trên tháp, nói: “Trước đây lão hủ nghiên cứu bát quái, quan sát lối đi, Ti mặc đại nhân nếu không ngại bói một quẻ, tâm sự liền rộng mở thông suốt thôi”
Hạo Nhiên hiểu ý, lấy mai rùa qua lắc lắc, rải lên tháp, Cơ Xương nhìn cũng không nhìn, tùy tay dùng chăn bông đậy lại, Hạo Nhiên kinh ngạc, không hiểu ý lão, đưa mắt nhìn qua Cơ Xương, chỉ nghe Cơ Xương nói: “Hạo Nhiên tin, hay không tin”
Hạo Nhiên cười nói: “Vốn nghe hầu gia tinh thông thuật số, đương nhiên tin rồi”
Cơ Xương nói: “Là tin ta, hay tin thuật bát quái này?”
Hạo Nhiên đáp: “Đều tin”
Cơ Xương lại nói: “Nếu đã tin bói bát quái, vậy ta hỏi ngươi, tại sao tin?”
Hạo Nhiên đáp: “Thái cực, Bát quái truyền từ Phục Hi, một trong Tam Hoàng, vạn vật hóa sinh, thiên nhân hợp nhất, đều tuân theo quy luật này mà đi, vũ trụ vạn vật, đều không thoát khỏi…” Nói đến đây, đột nhiên cảm thấy mông mông lung lung, như nắm bắt được gì đó, rồi lại nói không rõ. Dừng câu chuyện, trong mắt hiển hiện thần sắc mê ly.
Cơ Xương cười nói: “Vũ trụ vạn vật, đều thoát không khỏi thiên số, thiên số bao la vạn tượng, ngươi cũng nằm trong đó. Có làm gì thì cũng là thiên mệnh đã định”
Hạo Nhiên hít sâu một hơi, khó có thể tin nhìn Cơ Xương, Cơ Xương lại nói: “Theo lời lão hủ, chúng ta chỉ là hạt cát nhỏ bé trong trần thế mênh mông này, một phần của thiên mệnh. Măc kệ quá khứ, tương lai, ngươi muốn thế nào, đều thoát không khỏi đại đạo bao hàm của thuật bát quái, đã là vậy, hà tất khoanh tay bó gối, cả ngày lo sợ nghịch thiên?”
Nháy mắt tâm linh thanh minh, ngũ quan thông suốt, Hạo Nhiên cũng không quan tâm quẻ bói trên mai rùa nữa, trở mình xuống tháp, phủ phục xuống trước Cơ Xương, nói: “Hạo Nhiên minh bạch rồi, tạ hầu gia chỉ điểm”
Cơ Xương đang muốn đỡ Hạo Nhiên dậy thì ngoài cửa sổ chợt vang lên giọng nói của một nam tử: “Ngươi đi thẳng tới đây, làm Cô tìm mệt muốn chết!”