Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 31

Lệ Tinh Luân thật sự không hiểu vì sao sư phụ của hắn lại cố chấp với những thân phận trong quá khứ của y như vậy, theo lý mà nói, với tính tình của Trường Không Trác Ngọc, nam nữ giống loài trong mắt y đều chỉ là hư vô, vậy thì cần gì phải chấp nhất, bất quá chỉ xem như mây khói thôi. Huống hồ vốn dĩ y quên hết chuyện cũ là vì vượt qua được tử kiếp, rất có thể quá khứ của y vô cùng có khả năng liên quan đến tử kiếp, một khi đã như vậy, cần gì phải tìm lại chứ?

Ở trong lòng Lệ Tinh Luân, sư phụ chỉ cần đi khắp Tu Chân giới, bất cứ nơi nào y đi qua, mọi người đều bội phục thực lực của Trường Không Trác Ngọc không phải là tốt rồi sao? Với thực lực của Trường Không Trác Ngọc, nếu muốn khôi phục quang vinh đã từng có (nếu có) thật sự là chuyện rất đơn giản, vì sao phải chấp nhất đến như vậy?

Cho dù trong lòng không hiểu, Lệ Tinh Luân vẫn không hỏi bất kỳ vấn đề nào, hắn vẫn giống như trước đây, yên lặng mà nghe Trường Không Trác Ngọc tha hồ tưởng tượng. Đợi sau khi y nói xong, mới hỏi một câu: “Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì đây sư phụ? Đi Vụ linh yêu cốc sao?”

Trường Không Trác Ngọc lắc lắc đầu nói: “Vụ linh yêu cốc có kết giới của Nữ Oa bảo hộ, chúng ta cũng không biết nó ở nơi nào, làm sao đi? Huống hồ việc cấp bách bây giờ là đến Ma tông tìm biện pháp, tìm được mấy đường tỷ muội (chị em họ) đã bị bắt đi của ngươi.”

“Cho dù chưa chắc các nàng đã bị những tên ma hóa bắt đi?” Lệ Tinh Luân hỏi, “Dù sao hiện nay mục đích của chúng ta là đi tìm những tên bị ma hóa, kéo dài thời gian kiếp nạn nhân gian giáng xuống, cho Tu Chân giới thêm chút thời gian để chuẩn bị.”

“Đúng vậy, nhưng chuyện Lệ gia là tâm ma của ngươi, nhất định phải giải quyết trước khi ngươi tiến cảnh đến Nguyên Anh kỳ, nếu không thời điểm gặp tâm ma kiếp, sẽ rất khó qua được.” Trường Không Trác Ngọc nói.

“Từ Kim Đan kỳ lên đến Nguyên Anh kỳ, tu luyện nhanh nhất chính là Doãn chưởng môn, cũng dùng gần trăm năm, đồ nhi chỉ vừa lên Kim Đan kỳ, nào có nhanh như vậy.” Lệ Tinh Luân tâm hoa nộ phóng, nhưng vẫn săn sóc mà nói.

*tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng

“Dựa theo lý thuyết bình thường thì đúng là như thế thật, nhưng mà đồ nhi ngươi…” Trường Không Trác Ngọc bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Vi sư sợ hai tháng sau ngươi liền muốn Độ kiếp a!” (Dành cho mẹ nào không nhớ thì độ kiếp là sắp phi thăng thành tiên luôn đó ạ.)

Lệ Tinh Luân: “…”

Cho dù tốc độ tu luyện của hắn quả thật có hơi nhanh một chút, nhưng mà cũng không có khoa trương như vậy chứ!



Sau khi thảo luận xong, hai người trực tiếp bay về hướng Hám Thiên Phong. Trường Không Trác Ngọc hình như là sợ Lệ Tinh Luân đột nhiên phi thăng, lần này cũng không muốn du sơn ngoạn thủy nữa, mà là bay nhanh đến nơi Ma tông tọa lạc.

Thục Sơn kiếm phái mặc dù là môn phái tu chân, nhưng vẫn không tách hẳn khỏi người địa phương, ngược lại Thục Sơn là nơi nổi danh ở địa phương, thường xuyên có người đến du ngoạn. Mà Hám Thiên Phong lại khác hẳn, rõ ràng là nơi non xanh nước biếc, phạm vi trăm dặm lại không có người nào sinh sống, chỉ có vài bọn sơn tặc đánh cướp người qua đường.

Ngọn núi nơi Hám Thiên Phong cư ngụ, vừa nhìn đã thấy là đồng bằng vô tận, căn bản không có núi non hiểm trở.

“Dân gian có một truyền thuyết,” Lệ Tinh Luân nói, “Nói nơi này đã từng là một trấn nhỏ vô cùng phồn vinh, bởi vì nơi này đất đai phì nhiêu, lại mưa thuận gió hòa, trong trấn cũng không có ác bá, quan phụ mẫu là một vị quan tốt một lòng vì dân, mỗi hộ gia đình ở đây đều giàu có.

Ai ngờ đột nhiên vào một đêm trăng non (mùng 1), bên cạnh trấn nhỏ xuất hiện một loạt núi đen thùi, nhất là ngọn núi cao nhất trong đó, cao ngất trong mây, giống như muốn chạm tới trời. Phu canh(người gõ chiêng) của trấn nhỏ đánh thức tất cả mọi người, mọi người đều rất sợ hãi, ôm nhau không dám lên tiếng, sợ trấn này đã bị nguyền rủa. Ai ngờ sáng ngày thứ hai, khi mặt trời vừa lên, những ngọn núi đó liền biến mất.

Một người thì còn có thể nói là nằm mộng, còn cả một trấn chẳng lẽ đều đang nằm mơ sao? Người trong trấn nhỏ đều thực sợ hãi, cho dù ngày hôm sau những ngọn núi không xuất hiện, ban đêm vẫn không ngủ được. Càng đáng sợ chính là, một tháng trôi qua, sau khi mọi người đã dần dần quên chuyện đó, lại vào một đêm trăng non, những ngọn núi đó lại xuất hiện.”

Trường Không Trác Ngọc rất thích nghe kể chuyện, mắt cũng không nháy mà nhìn Lệ Tinh Luân, cho dù đang có nhiều thắc mắc trong lòng, nhưng không xen miệng hỏi.

Lệ Tinh Luân thấy bộ dáng của y, trong lòng ngứa không chịu được, nắm chặt tay Trường Không Trác Ngọc, tiếp tục nói: “Sáng ngày hôm sau những ngọn núi đó lại tiếp tục biến mất, nhưng bây giờ, đã không thể giải thích mọi chuyện bằng nằm mơ được nữa. Vì thế vị quan phụ mẫu không tin quỷ thần kia gom góp bạc mời một vị đạo nhân trừ tà nổi danh, đạo nhân đáp ứng, vào đêm trăng non một mình bày ra trận pháp, định cùng yêu tà hoành hành tại đây chiến đấu đến cùng.

Đêm đó người của trấn nhỏ không ai dám ra khỏi cửa, ngày hôm sau đi ra, lại chỉ nhìn thấy thi thể của vị đạo nhân nọ.

Kể từ đó, trấn nhỏ không còn yên tĩnh, thường có người nửa đêm bị yểm ra khỏi cửa, sau khi trở về sắc mặt trắng bệch không nhớ chuyện đã xảy ra, cứ thế một thời gian dài*. Hơn nữa người người đều bắt đầu nghi thần nghi quỷ, trong trấn nhỏ thường xuyên phát sinh chuyện dùng binh khí đánh nhau.

*Chém, qt để là thân thể còn sẽ đã lâu, [t đoán là m đoán đúng a]

Đất vườn bắt đầu hoang vu, từ ngũ cốc được mùa trở thành những hạt giống không ai thu hoạch, dần dần, người trong trấn nhỏ không sống nổi nữa, mà mỗi lần trăng non những ngọn núi sẽ lại xuất hiện giống như đang nguyền rủa trấn nhỏ, làm người trong trấn nhỏ không dám đi ngủ. Quan phụ mẫu biết không thể cứ như vậy được nữa, hắn mang theo nha dịch cùng thanh niên trai tráng trong trấn lên núi vào đêm trăng non, lại không ai trở về.

Kể từ đó, trong trấn nhỏ người thì chết người thì rời khỏi, qua vài năm, nơi này không còn ai nữa. Nhưng cứ mỗi lần trăng non những ngọn núi nguyền rủa đó sẽ lại xuất hiện, vẫn đều ở nơi đó, từ đó về sau, rốt cuộc không còn ai dám đến nơi này, mà nơi này, cũng trở thành đất hoang.”

Sau khi nghe Lệ Tinh Luân kể xong, Trường Không Trác Ngọc cau mày nói: “Hám Thiên Phong thực sự vẫn tồn tại, nhưng vẫn luôn được Ma tông dùng trận pháp che dấu, để tránh bị người phát hiện. Nhưng người trong trấn nhỏ vẫn luôn sinh hoạt bên cạnh Ma tông, cũng có nghĩa là bọn họ không muốn làm hại phàm nhân bên cạnh mình. Tuy rằng phần lớn Ma tu đều thủ đoạn độc ác, cũng lợi dụng không ít phàm nhân để luyện công, nhưng bọn họ cũng giống như thỏ không ăn cỏ gần hang, sẽ không động tới những người sống bên cạnh Hám Thiên Phong. Nhưng câu chuyện này… Chuyện này phát sinh vào lúc nào?”

“Khoảng bảy tám trăm năm trước.” Lệ Tinh Luân nói, “Ta sau khi nghe phụ thân kể câu chuyện này, cảm thấy đối với Lệ gia là một chuyện thật xa xôi, nhưng đối với người tu chân mà nói, chỉ là cách một thế hệ mà thôi.”

“Là chuyện xảy ra sau khi Huyết Thiên Kiếp tiến vào Ma giới.” Trường Không Trác Ngọc như có điều suy nghĩ, “Ngoài việc cư dân trong trấn toàn bộ đều bỏ đi, còn có một chuyện không rõ, sở dĩ Hám Thiên Phong xuất hiện vào đêm trăng non, là bởi vì trận pháp dùng sức mạnh của trăng, thời điểm trăng non chính là lúc mặt trăng sức mạnh yếu nhất, cho nên mới hiện lên hư ảnh của những ngọn núi. Nhưng rõ ràng trước kia trận pháp này không hề có lỗ hổng, bỗng một ngày đột nhiên có lỗ hổng, hơn nữa bảy tám trăm năm nay chưa giải quyết được?”

“Quả thật rất kỳ quái.” Lệ Tinh Luân mang Trường Không Trác Ngọc đến giữa những ngọn núi, cho dù đã trải qua tám trăm năm, nhưng nơi đây vẫn chưa từng phát sinh thiên tai, phế tích trấn nhỏ vẫn còn đó, một số tòa nhà vững chắc vẫn còn đó.

Trời có chút âm u, lại tới vào lúc trời gần tối, đi giữa một đống phế tích, có cảm giác âm trầm đáng sợ.

Trường Không Trác Ngọc lập tức đi về hướng căn nhà còn nguyên vẹn nhất, vừa đi vào liền thấy đây là một tòa miếu thờ, trong miếu còn có tượng Phật tổ. Mấy trăm năm không người tu sửa, tượng phật đã bị ăn mòn, rất khó khôi phục lại bộ dáng ban đầu, chỉ có thể nhìn thấy ngài khoanh chân ngồi, ngón tay cũng mất hai cái, nhìn không ra là đang thủ thế gì, đài sen bên dưới cũng thiếu hụt.

“Trấn nhỏ này thờ phật?” Lệ Tinh Luân vô cùng không hiểu, “So với tu giả chính đạo, phật tu có sát thương lớn nhất đối với Ma tu, phật tu gần như là khắc tinh với Ma tu. Dưới chân Hám Thiên Phong, lại có thể có một trấn nhỏ thờ Phật? Chuyện này là không thể nào, Ma tông sẽ không để cho miếu này được thờ hương khói, lỡ như sinh ra được một vị phật tu chuyển thế thì làm thế nào?”

“Nhưng miếu thờ này lại bảo tồn được chừng tám trăm năm, trấn nhỏ không người, Ma tông cũng không hủy diệt nơi này, còn trở thành căn phòng duy nhất được bảo lưu hoàn hảo như vầy.” Trường Không Trác Ngọc nói.

Việc này quả thật kỳ quái, cho dù là người trong trấn nhỏ biến mất, trận pháp cũng bỏ sót cái miếu thờ này, cũng không phải là bộ dáng Ma tông nên có.

Phải biết rằng một ngàn năm trước là thời điểm Huyết Thiên Kiếp vẫn là Ma tông tông chủ, là thời kỳ Ma tông cường thịnh. Ma tu bởi vì bị Huyết Thiên Kiếp ràng buộc không dám tùy ý giết người, một đám đều ngoan ngoãn tu luyện, cần khí huyết liền đi đến chiến trường ở nhân gian tìm, một đám ngược lại vẫn sống tốt, cao thủ Ma tông cũng khá nhiều. (k hiểu chỗ còn sống)[bản tôn sửa lại thành vẫn sống tốt nha]

Mà Huyết Thiên Kiếp chỉ mới rời đi hai trăm năm, Hám Thiên Phong vậy mà cũng không duy trì nổi một trận pháp?

“Không có tu sĩ chính đạo phát hiện chuyện này sao?” Trường Không Trác Ngọc hỏi.

“Tu sĩ chính đạo nào sẽ đến hang ổ của Ma tông chịu chết?” Lệ Tinh Luân hỏi ngược lại, “Cho dù là chính ma đại chiến, mọi người cũng sẽ không đi đánh ở trước cửa nhà mình, hầu hết đều là các môn phái nhỏ hoặc tán tu lãnh tai ương, thật vất vả mới tìm được động phủ, một hồi đại chiến đánh tới, không chỉ nhà cửa bị hủy, bản thân còn có thể hồn phi phách tán.”

“Nhưng mà tin đồn về trấn nhỏ ngay cả ngươi cũng biết.”

Lệ gia là môn phái nhỏ, bọn họ biết, có nghĩa là toàn bộ Tu Chân giới đều nghe qua cái tin đồn này.

Lại không ai để ý tới.

Chuyện này ngược lại Lệ Tinh Luân có thể giải thích: “Ma tu vẫn chưa chủ động tổn thương người trấn nhỏ, người chết nếu không phải là đạo sĩ hạng ba muốn chống đối Ma tông thì cũng là đám thanh niên trai tráng muốn xông lên núi. Chính bọn họ bước vào địa bàn của Ma tông, cho dù là bị giết, Ma tông cũng có thể nói là vì không muốn để phàm nhân biết vị trí của Ma tông, cho dù là tu sĩ chính đạo cũng không thể lấy chuyện này làm cớ để tấn công Ma tông. Hơn nữa lỗ hổng của trận pháp đối với chính đạo là chuyện tốt, làm sao có ai nhúng tay vào. Mà cư dân trấn nhỏ cũng không chết hết, không ít người đã chạy thoát ra ngoài, Hám Thiên Phong được xưng là quỷ sơn cũng là nhân gian đồn tới, chúng ta biết nó ở đâu cũng đơn giản hơn.”

Chính là không ai liếc mắt nhìn miếu thờ này, giống như phế tích trấn nhỏ này triệt để bị lãng quên, trận pháp của Hám Thiên Phong cũng đã tám trăm năm không ai khôi phục.

Trường Không Trác Ngọc ngẩng đầu ngưng mắt nhìn pho tượng Phật tổ, nhìn hồi lâu, mới nói: “Thì ra là thế, đồ nhi, chúng ta ra ngoài.”

Nói xong liền kéo Lệ Tinh Luân ra khỏi miếu thờ, hai người đi một lúc, quay đầu nhìn lại miếu thờ, không ngờ không phải là miếu thờ, ngược lại là quan phủ. Tuy rằng đã trở thành phế tích, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bộ dáng nơi này từng có.

“Đây là chuyện gì?” Lệ Tinh Luân quay ngược trở vào, phát hiện bên trong nào có tượng phật gì, căn bản chỉ là một công đường bình thường.

Mà Trường Không Trác Ngọc từ phía sau hắn đi tới, trong nháy mắt y vừa bước vào cửa, cảnh bên trong công đường liền thay đổi, lại trở về bộ dáng phật đường.

Lệ Tinh Luân: “…”

Có một loại dự cảm không tốt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đây là điềm xấu nha, thân phận phật tu chuyển thế vừa mới tránh được, hiện tại lại xuất hiện, ha ha ha ha

Trường Không Trác Ngọc: A di đà phật, đừng cản ta, ta muốn quy y.

Editor: Định mệnh cmnr, để sư phụ cạo trọc đi thôi.

Beta-or: Sư phụ cạo trọc hẳn vẫn là một mỹ nhân vô ưu, cấm dục a~~