Ta Có Skill Đọc Suy Nghĩ Của Pi Sà

Chương 3: Hoàn chính văn

Phần 2:

"Đừng khóc, khóc nữa ta sẽ hôn ngươi."

Bùi Dữ: 【 Oa!!!】

Ta:......

o-o-o--- đây là dải phân cách ---o-o-o

13.

May mắn thay, kế muội của ta vẫn bình an vô sự, ta đưa nàng trở lại phủ tướng quân, sau đó đi gặp Ninh Chi Chi trong ngục.

Vào ngày đẩy kế muội của ta xuống hồ, nàng đã bị cha ta dâng tấu nhốt vào địa lao.

Hiện nay Ninh Chi Chi đã bị giày vò đến không còn hình dáng, nhưng khi ta xuất hiện, cô ấy lại lao tới tựa như hổ đói vồ mồi, trong mắt tràn đầy hận ý: "Tiện nhân! Muội muội của ngươi hãm hại ta! Ngươi là nhất quốc chi mẫu vậy mà lại để muội muội sử dụng loại thử đoạn ti tiện này, ngươi thật không biết xấu hội!"

Ta cười nhạo nàng ta: "Nhưng ngươi ngay cả thủ đoạn hèn hạ nhất này còn không đấu lại nha~"

Ninh Chi Chi vẫn tiếp tục chửi rủa ta.

Ta nhìn khuôn mặt méo mó của nàng ta, đột nhiên hỏi một câu: "Lý Bạch có biết ngươi dùng thơ của hắn, mạo danh hắn lừa bịp không?"

Nàng ta bỗng chốc hoảng loạn: "Ngươi cũng xuyên tới đây?"

Ta không xuyên tới.

Nhưng một trong những người bạn thân nhất của ta là người như vậy.

Nhưng nàng không ngốc như Ninh Chi Chi, nàng từ đã vân du tứ hải, thưởng ngoạn nhân gian* từ lâu rồi.

*Vân du tứ hải, thưởng ngoạn nhân gian: đại loại là đi chơi, du lịch quanh thế giới á.

Nhưng ta không nói cho Ninh Chi Chi.

Đúng lúc ta chuẩn bị rời đi thì một chiếc khăn tay lại đột nhiên bịt kín mũi miệng của ta.

14.

Ngay khi mở mắt ra một lần nữa, một khuôn mặt gớm ghiếc đầy sẹo đã xuất hiện trước mắt ta.

"Đã lâu không gặp nha,Dung tiểu thư."

Ta nhìn hắn, hơi cong môi: "Thất vương gia."

Bùi Lãng kinh ngạc nhướng mày: "Quả thật không nghĩ tới Dung tiểu thư vẫn còn nhớ kỹ ta đó."

Không đợi ta kịp mở lời, Bùi Lãng đã bóp cổ của ta với ánh mắt oán hận, hung ác nói: "Đúng nhỉ, làm sao mà ngươi không nhận ra ta được? Ta biến thành dạng này đều là nhờ ngươi và Bùi Dữ ban tặng!"

"Ta hạ bệ được thái tử mà lại không ngờ rằng lại thua một tên tiện chủng không được sủng ái! Còn phải tự hủy dung mạo mới có thể tránh thoát các ngươi!"

"Ngươi không ngờ được đúng không? Cuối cùng ngươi vẫn rời vào trong tay ta!"

"Nhắc mới nhớ, phải cảm ơn tên ngốc Ninh Chi Chi đó, nếu như không nhừo nàng ta cũng không dễ dàng bắt được ngươi như vậy!"

Mãi đến khi ta không thở nổi, Bùi Lãng mới cười rồi buông ta ra: "Yên tâm, ta sẽ không gi3t chết ngươi nhanh như vậy, ta biết ngươi là nữ nhân mà Bùi Dữ yêu nhất, ta còn trông cậy vào ngươi để giúp ta đoạt lại hết thảy!"

Bên ngoài truyền đến thanh âm hỗn loạn, nụ cười của Bùi Lãng cũng ngày càng đậm: "Xem ra bắt được ngươi thật hữu dụng, nhìn đi! Bùi Dữ tìm tới cửa nhanh như vậy cơ mà."

Cũng không biết Bùi Lãng tại sao lại tự tin như vậy, hắn còn không thèm trói tay trói chân ta mà cứ như vậy kéo ta đi ra ngoài.

15.

Bên ngoài đã bị Bùi Dữ dẫn người bao vây.

Hắn chỉ liếc ta một cái rồi nói với Bùi Lãng: "Buông nàng ấy ra, ta sẽ để cho ngươi một mạng."

Bùi Lãng cười, không lạnh không nhạt hỏi: "Ninh Chi Chi đâu?"

"Chết."

Bùi Lãng cười to lên: "Lúc đầu ta đưa nàng vào cung là muốn nàng nội ứng ngoại hợp với ta để tìm cơ hội giết ngươi, lại không nghĩ tên ngu xuẩn đó vậy mà nói với ta rằng ả yêu ngươi, muốn phản bội ta. Nàng đem hoàng hậu của ngươi giao cho ta, cũng coi như hoàn thành chuyện cuối cùng làm cho ta."

Thần sắc Bùi Dữ lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, tựa hồ lười nghe hắn nói nhảm: "Bùi Lãng, ta nói lại một lần cuối cùng, thả hoàng hậu của trẫm ra, trẫm sẽ không giết ngươi."

"Nhưng ta muốn giết ngươi!"

Khuôn mặt dữ tợn của hắn tràn đầy hận ý: "Muốn cứu hoàng hậu của ngươi có đúng không? Được thôi, ngươi tự phế hai tay thì ta sẽ thả nàng."

Bùi Dữ nhíu mày: "Ngươi chắc chắn rằng không muốn ta viết chiếu thoái vị trước khi tự phế à?"

Có lẽ đây là lần đầu Bùi Lãng nhìn thấy một người chủ động muốn viết chiếu thoái vị như vậy, hơi sửng sốt rồi lập tức cười điên cuồng: "Không ngờ tới ngươi lại yêu nữ nhân này như vậy, đã vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Ta nhìn về phía Bùi Dữ: "Đừng để hắn được như ý!"

Bùi Dữ lần đầu tiên không nghe lời ta, sai người lấy ra bút mực giấy rồi cấp tốc viết chiếu thoái vị.

Đáy mắt lóe lên sự vui mừng, vô thức tiến lên một bước.

Ta rút ra cây trâm, hung hăng đâm một cái vào sau gáy hắn, nhìn Bùi Dữ nhào tới ôm ta, chỉ biết thở dài nói: "Hoàng thượng, chàng không thể mềm lòng như vậy."

Bùi Dữ ủ rũ nói "Trẫm biết, nhưng trẫm không dám mạo hiểm."

16.

Ta nhìn Bùi Lãng che gáy với ánh mắt không thể tin, dùng chân đạp hắn, nhân tiện hảo tâm giải thích nghi hoặc của hắn——

"Ngươi nói Ninh Chi Chi ngu xuẩn nhưng ngươi cũng có thông minh hơn Ninh Chi Chi bao nhiêu đâu?"

"Phụ thân ta là Trấn quốc đại tướng quân, ta lớn lên bên cạnh hắn mà ngươi dám coi ta là một nữ nhân yếu ớt tay trói gà không chặt hả?"

Bùi Lãng hối hận khôn cùng, ngắt quãng nói: "Ngươi...... Ngươi cố ý đi địa lao gặp Ninh Chi Chi, sau đó để ta bắt đến......"

"Phải, ngay cả muội muội ta rơi xuống nước cũng là để dụ ngươi ra ngoài."

Ngay ngày đầu tiên Ninh Chi Chi tiến cung, Bùi Dữ và ta đã biết thân phận của nàng ta.

Sau khi phát hiện ra rằng nàng thật sự chẳng có bản lãnh gì thì ta và Bùi Dữ đã lên kế hoạch dùng nàng dẫn dụ Bùi Lãng, nhưng cha ta biết lại ghét bỏ ta và Bùi Dữ giày vò quá khốn khổ, trực tiếp để kế muội tiến cung giúp ta.

Ninh Chi Chi đẩy kế muội rơi xuống nước, tội danh mưu hại hoàng hậu muội muội đủ để nàng ta bị đày vào địa lao.

Với một nữ nhân mất não, tham sống sợ chết thì không cần nghĩ cũng biết nàng sẽ liên hệ mật thám ở trong cung của Bùi Lãng tới cứu nàng.

Nhưng Bùi Lãng là ai?

Hắn đương nhiên sẽ không mạo hiểm để cứu một nữ nhân không còn bất kì giá trị lợi dụng nào.

Nhưng Ninh Chi Chi cực kì hận ta và kế muội nên đương nhiên sẽ muốn báo thù bọn ta, vì vậy trước hết ta đã đưa kế muội về phủ tướng quân, Ninh Chi Chi chỉ có thể bắt ta làm con bài thương lượng.

Sau khi biết nàng đã liên lạc với mật thám, ta quyết định vào trong lao thăm nàng, sau đó bị đánh ngất rồi bắt đến nơi này.

Ta đạp lên cổ Bùi Lãng, nhàn nhạt nói: "Ngươi biết chúng thần vì sao đều không ủng hộ ngươi lên làm hoàng đế không? Bởi vì chỉ bằng trí thông minh của ngươi mà làm hoàng đế thì nước mất nhà tan, thiên hạ đại loạn mất thôi~"

Bùi Lãng tức giận hộc máu.

Bùi Dữ lặng lẽ nhắc nhở ta: "Hoàng hậu, máu dính lên giày nàng rồi."

"Vậy lát nữa chàng phải cõng ta về."

Bùi Dữ hai mắt sáng lên: "Vậy nàng giẫm thêm mấy cái nữa đi."

【 Tuyệt với! Cõng hoàng hậu hồi cung!】

【 Ha ha ha, hôm nay trẫm bị dọa sợ hãi, trở về nghỉ ngơi bảy ngày không quá phận chứ?】

【 Trẫm muốn bảy ngày này đều chim chuột với hoàng hậu!!!】

Ta:......

17.

Bùi Lãng chết ở vùng hoang vu dã ngoại, Bùi Dữ và ta đều rất thoải mái.

Trên đường trở về Bùi Dữ cõng ta trên lưng, từng bước đi một đều vững vàng vô cùng.

Bóng của hai chúng tôi dây dưa dính chặt lấy nhau, tựa như chẳng thể tách rời.

"Hoàng hậu."

"Hửm?"

"Trẫm muốn sống cùng nàng đến thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không xa rời."

"Thần thiếp cũng vậy."

[HOÀN CHÍNH VĂN]