Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 4: XẢY RA CHUYỆN

Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂

"Ngao ô!!"

Nhuyễn Nhuyễn giật giật lỗ tai và nghe thấy tiếng kêu rất nhỏ, nhưng cô nàng lập tứ nghe ra được tiếng kêu đó là của Tiểu Bạch Bạch, hơn nữa trong tiếng kêu đó có chút thảm thiết.

Nhuyễn Nhuyễn mím môi, vội vàng chạy về phía tiếng kêu phát ra.

Càng ngày càng đến gần thì càng có thể nghe rõ, thật sự là Tiểu Bạch Bạch, còn có một ít tiếng cười của trẻ con.

"Các cậu đang làm gì vậy! Không được khi dễ Tiểu Bạch Bạch!"

Thấy rõ ràng tình huống bên kia, Nhuyễn Nhuyễn nổi giận chạy tới đẩy ngã cậu bé đang cầm cục đá muốn ném Tiểu Bạch Bạch

"Tiểu Bạch Bạch!" Nhuyễn Nhuyễn vội ôm con sói con vào trong vòng tay, trên mặt đất có rất nhiều cục đá và trên người Tiểu Bạch Bạch cũng bị dơ rất nhiều, màu lông tuyết trắng bị nhiễm màu đỏ và hiển nhiên là nó đã bị thương.

Nhuyễn Nhuyễn đau lòng đến mức suýt nữa thì khóc.

"Ngao ngao......"

Tiểu sói con yếu ớt kêu hai tiếng, cơ thể nhỏ run rẩy nằm ở trong lòng ngực của Nhuyễn Nhuyễn.

Những đứa trẻ lúc trước cầm cục đá chọi Tiểu Bạch Bạch có chút sợ hãi lui về phía sau một bước và không dám lên tiếng.

Nhưng cậu bé bị Nhuyễn Nhuyễn đẩy ngã ở trên mặt đất đứng dậy với vẻ mặt đầy tức giận.

"Mày dám đẩy tao! Tao đánh chết mày!" Nói xong thì nhặt cục đá lên và quăng về phía Nhuyễn Nhuyễn.

Nhuyễn Nhuyễn nhanh nhẹn né tránh và đá một cái lên trên người tên nhóc mập mạp kia.

"Tại sao các cậu lại ăn hiếp Tiểu Bạch Bạch!" Nhuyễn Nhuyễn cũng rất tức giận, đặc biệt là nghĩ đến Tiểu Bạch Bạch bị những người này làm bị thương, chắc chắn là nó rất đau.

"Oa a a a...... Mày đánh tao, tao muốn nói cho mẹ tao là mày đánh tao!"

Nhuyễn Nhuyễn lại nhìn về phía những đứa trẻ khác, đôi mắt đỏ hoe, những đứa trẻ khác bị nàng dọa đến mức hoảng sợ nên vội vàng lắc đầu.

"Là Ngô Dũng làm chúng ta đánh, chuyện này không liên quan đến chúng ta!"

"Đúng vậy, chuyện này không liên quan đến chúng ta."

Đám nhóc này ngày thường lấy Ngô Dũng là thủ lĩnh, cũng chính là tên nhóc mập mạp bị Nhuyễn Nhuyễn đánh. Rốt cuộc hắn đánh nhau rất lợi hại và thân thể lại chắc nịch, dáng người lại to lớn. Hiện tại thấy Ngô Dũng tên tiểu hòa thượng kia đánh, lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Cái tên nhóc mập mạp kia còn đang khóc, Nhuyễn Nhuyễn cũng không hề để ý đến hắn, vàng vàng tìm kiếm trong cái túi nhỏ sau đó lấy ra một cái bình sứ nhỏ.

Sau khi mở ra ở bên trong là thuốc mỡ có màu xanh nhạt còn mang theo mùi hương thoang thoảng.

Nàng dùng tay lấy một ít thuốc mỡ và nhanh chóng bôi lên vết thương của Tiểu Bạch Bạch.

"Tiểu Bạch Bạch ngoan, một lát nữa sẽ không đau để Nhuyễn Nhuyễn thổi thổi cho." Nhuyễn Nhuyễn vừa bĩu môi vừa nhẹ thổi lên chỗ tiểu sói con bị thương vừa thoa thuốc mỡ lên cho nó.

Tiểu sói con kêu ô ô, đôi mắt ướt đẫm không muốn rời xa nhìn chằm nàng.

"Ai khi dễ Tiểu Dũng nhà ta! Là tên chết bầm nào!!"

Một giọng nói bén nhọn to lớn vang lên, Nhuyễn Nhuyễn nhìn qua thì thấy một người dì với cơ thể mập mập đang chạy tới.

Vẻ mặt của người dì đó rất hung dữ và ánh mắt hung ác.

Nhuyễn Nhuyễn mím môi, vội vàng cất thuốc mỡ và ôm chặt lấy Tiểu Bạch Bạch, trong mắt mang theo một chút sợ hãi.

Rốt cuộc thì nàng có thể dễ dàng đánh thắng một đứa nhỏ, nhưng người lớn thì nàng không nắm chắc lắm.

Người phụ nữ đó lại đây và ôm Ngô Dũng đang ngồi trên mặt đất và mắng to.

"A!! Cái tên tiểu tiện nhân chết bầm kia dám đánh Tiểu Dũng nhà ta thành cái dạng này! Thật là thiếu đạo đức, chết không được tử tế!"

Nhuyễn Nhuyễn ôm Tiểu Bạch Bạch và nhìn người phụ kia khóc giống như trời đang sập xuống vậy, khuôn mặt nhỏ nhăn lại với nhau và không nói lời nào.

"Ngao ngao......"

Tiểu Bạch Bạch nhìn những đứa trẻ đó bằng ánh mắt hung dữ, nhe hàm răng sữa nhỏ ra và từ trong miệng phát ra tiếng uy hiếp.

Bên kia Ngô Dũng thấy mẹ của mình lại đây, lập tức bắt đầu cáo trạng.

"Mẹ...... Chính là con nhỏ đó, con nhỏ đó còn đá con."

Người phụ nữ kia lập tức hung ác trừng mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn. "Mày cái tên tiểu tiện nhân không ai muốn, dám ăn hiếp Tiểu Dũng nhà tao, hôm nay bà đây cho mày biết thế nào là lợi hại"

Người phụ nữ vén tay áo lên, giơ tay lên tát một cái thật mạnh về phía Nhuyễn Nhuyễn.

Nhuyễn Nhuyễn lập tức ôm Tiểu Bạch Bạch và nhanh nhẹn chạy đi.

Đánh không lại thì chạy, sư phụ nói đánh không lại thì có thể bỏ chạy.

"Còn dám chạy! Mày đứng lại cho tao, xem tao có đánh chết mày không."

"Lý Miêu mau dừng tay, đang làm cái gì vậy!"

Bà lão vừa lúc đi tới thì nhìn thấy cảnh Nhuyễn Nhuyễn bị đuổi đánh, bà chạy nhanh lại và đem Nhuyễn Nhuyễn bảo vệ ở phía sau lưng mình.

Những người khác trong thôn cũng lại đây, nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy người phụ nữ này thật quá đáng.

"Lý Miêu cô cũng không nhìn xem bản thân bao nhiêu tuổi rồi, còn đuổi theo để đánh một đứa nhỏ, có xấu hổ hay không hả!"

"Phi...... Cô ta là cái mặt hàng gì chứ, chỉ cho con của mình ăn hiếp con nhà người ta. Nhìn dáng người của Ngô Dũng đi, không phải chỉ bị đẩy có một cái thôi sao còn làm như bản thân cô ta bị gϊếŧ chết vậy."

Lý Miêu vừa nghe lập tức há mồm mắng trở lại.

"Không phải con của mấy người thì không đau lòng đúng không, tiểu tiện nhân này đánh tiểu Dũng nhà ta xong còn muốn như không có chuyện gì, phi, không có cửa đâu."

Nhuyễn Nhuyễn thở phì phì trừng mắt nhìn người phụ nữ kia.

"Không phải đâu, là bọn họ ăn hiếp Tiểu Bạch Bạch trước và còn dùng cục đá muốn đánh con."

Người phụ nữ lập tức phi một tiếng "Một con tiểu súc sinh mà thôi, chết thì chết thôi, có thể so sánh được với Tiểu Dũng nhà ta sao? Ngay cả mày cái tên tiểu tiện nhân không ai nuôi dưỡng cũng không thể so được với Tiểu Dũng nhà ta!"

"Lý Miêu mau ngậm cái miệng dơ bẩn của cô lại đi, miệng ăn phân rồi sao mà nói chuyện khó nghe như vậy. Chỉ có Tiểu Dũng nhà cô là quý giá sao, còn không phải đều là nông dân sao, tại sao chỉ có nó đánh người khác được mà không cho người khác đánh trả lại."

Bà lão đang che chở Nhuyễn Nhuyễn lập tức mắng lại.

Lý Miêu tức giận đến hai mắt đỏ bừng, bước lên muốn đánh người nhưng bà lão cũng không hề sợ.

Nhuyễn Nhuyễn định đi ra bảo vệ bà lão nhưng bị bà kéo lại, đứng thẳng lưng và đưa mặt về phía Lý Miêu.

"Tới nha, cơ thể của bà lão ta đây không nhanh nhẹn. Nếu lát nữa mà ra cái gì không tốt, bà lão ta đây cũng muốn cả nhà cô ra tiền thuốc men cho ta, đánh đi nè!"

Nghe được ra tiền thuốc men, Lý Miêu lập tức bình tĩnh lại, đời này bảo bối mà cô yêu nhất ngoại trừ con trai của mình chính là tiền. Sức khỏe bà già này vốn dĩ không tốt, chờ lát nữa nếu thật sự đụng phải rồi bắt cô bồi tiền vậy thì không phải muốn mệt chết cô sao.

"Lão chủ chứa đừng có mà đe dọa tôi, mau giao tiểu tiện nhân kia ra đây bằng không thì ta sẽ không để yên đâu!"

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, Nhuyễn Nhuyễn là một đứa trẻ ngoan như vậy. Nếu không phải Tiểu Dũng nhà cô làm bị thương con chó của con bé, không kêu cô bồi tiền thì thôi vậy mà còn muốn ăn vạ con bé, bà điên không biết xấu hổ!"

Hai người mắng lẫn nhau, ai cũng không nhường ai, thôn dân đứng bên cạnh vội vàng tiến lên khuyên can.

Nhuyễn Nhuyễn nhìn bà lão trong lòng cảm thấy áy náy và nóng nảy.

"Ai! Ai khi dễ con trai của ta!" Lại thêm một giọng nói to lớn khác truyền đến.

Lý Miêu nghe thấy giọng nói của đàn ông nhà mình hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng bắt đầu hét to lên.

"Ba đứa nhỏ, mau tới thu thập tên tiểu tiện nhân không ai muốn này, còn dám đến nơi này để ăn hiếp con trai của chúng ta, thật là thiếu đánh."

Bà lão cũng cảm thấy nóng nảy khi thấy tình huống này.

"Nhuyễn Nhuyễn con chạy mau, để bà ngăn bọn họ lại."

Bà lão đẩy Nhuyễn Nhuyễn một chút nhưng Nhuyễn Nhuyễn không muốn đi, nàng sợ một lát nữa bà lão sẽ xảy ra chuyện.

"Chạy mau, đi kêu thôn trưởng tới."

Nhuyễn Nhuyễn ừ một tiếng, chạy ra ngoài với hai mắt đều đỏ hoe, Lý Miêu thấy thế muốn tiến lên bắt người nhưng lại bị ngăn cản.

"Nhãi ranh mày đứng lại cho tao."

"Thôi bỏ đi, rốt cuộc chỉ là một đứa nhỏ, nói nữa Tiểu Dũng nhà cô căn bản không việc gì hết."

"Ai nói trên người tôi không đau." Tên nhóc mập mạp lập tức kêu rên, nhưng biểu cảm trên mặt lại không có chút đau đớn nào, vừa thấy thì biết chính là đang diễn cố tình ba mẹ của nó lại tin. Hai đều an ủi tâm can bảo bối Ngô Dũng một lúc, thề phải bắt được Nhuyễn Nhuyễn để trút giận thay cho con trai của mình.