Tiêu Sùng Trinh nghe đám người trong đầu xì xào ngạc nhiên chỉ khịt mũi coi thường, hắn thích Phong Trì bao giờ, tình huynh đệ đàng hoàng mà bị bọn họ nhìn thế nào ra không đứng đắn như vậy!
Hắn tiễn các đại thần đi, vui vẻ bảo Nguỵ An thu hồi hết đám chiết tử tuyển tú, những chuyện khác cũng không nhiều, Tiêu Sùng Trinh xử lý xong còn viết chữ một lát, cảm thấy nhân sinh tươi sáng vô cùng.
Vài vị đại thần mềm chân ra khỏi cửa cung, mặt ủ mày ê nhìn nhau, Hoàng Thượng rất quan trọng, Phong tướng quân cũng vậy.
Ngôn quan đã thở dài không ngừng, Sầm đại nhân còn hơn thế.
Bọn họ cũng chỉ ngoài miệng nói nói Phong tướng quân một chút, ỷ vào Phong tướng quân không so đo, còn nếu Phong tướng quân thật sự nóng giận, vậy họ cũng chỉ đành rụt đầu thôi.
Nhưng hiện tại Hoàng Thượng không chỉ có ý định chèn ép Phong tướng quân trên triều, còn muốn thu Phong tướng quân vào hậu cung……
“Sầm mỗ hổ thẹn.” Sầm đại nhân lắc đầu dứt khoát.
Làm thần tử chính là để phân ưu cùng quân, nhưng chuyện Phong tướng quân này, bọn họ phân không nổi.
Mây đen bao phủ triều đình đại Ngu Quốc, ngày thứ hai thượng triều, mọi người đều không dậy nổi tinh thần, tương phản với bọn họ là Tiêu Sùng Trinh ngồi trên hoàng vị thần thái sáng láng.
Tiêu Sùng Trinh vừa lòng quét mắt đám thần tử phía dưới, tiếp theo đưa ánh mắt tới Phong Trì, hơi có ý tán dương, nếu không phải Phong Trì ra kiến nghị hắn sao nghĩ được biện pháp hoàn mỹ như vậy.
Chúng đại thần lặng lẽ ngẩng lên một chút, rồi sau đó nhanh chóng cúi xuống, sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn, vội vàng báo cáo xong liền an an phận phận chờ hạ triều.
Hiếm thấy mọi người đồng lòng, sau khi hạ triều, bước chân người này so với người kia càng chậm, ai ngờ vẫn không chờ được Phong tướng quân, đợi được tin Hoàng Thượng lại mời Phong tướng quân nghị sự, trời đất trước mắt tối sầm.
“Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn.” Hữu tướng vuốt vuối chòm râu, còn may không gả nữ nhi cho Phong Trì, không thì chính là đang giành người với Hoàng Thượng rồi.
Tả tướng thở dài theo, “Hoàng Thượng sợ là không chờ được lâu như vậy……”
“Không bằng chúng ta ra tay trước từ bên Phong tướng quân?”
“Đại nhân cao kiến.”
(Truyện chỉ đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
Tiêu Sùng Trinh không biết bản thân đang bị nhóm thần tử lén lút mưu tính, trong khoảng thời gian này hắn thật sự như cá gặp nước.
Ban ngày xử lý xong công sự còn có thể nghỉ ngơi, ngẫu nhiên cải trang đi tuần, càng tuyệt không thể tả.
Đã nhiều ngày nay trời thêm nóng bức, Tiêu Sùng Trinh liền nghĩ tới việc mang theo chư vị đại thần cùng đến hành cung ngốc một đoạn thời gian.
Cách kinh thành hai ngày đi đường, lại thêm yếu tố địa thế, thoải mái hơn kinh thành rất nhiều.
Tiêu Sùng Trinh vừa nhắc tới, liền được thần tử sôi nổi tán đồng.
Lúc các nhà vội vàng thu dọn đồ đạc, mới nhớ tới Phong tướng quân hình như cũng phải đi.
Phong Trì gần đây có cảm giác hơi kỳ lạ, y cảm thấy hình như có chuyện gì y không biết, mà trừ bỏ y, một nửa đại thần trên triều đình đều biết.
Loại tình huống này xảy ra không phải một lần, y có khi nghe thoáng qua những người đó nhắc tới y cùng Tiêu Sùng Trinh, nhưng chờ y nhìn sang, lập tức im bặt.
Phong Trì cảm thấy cũng chẳng phải chuyện gì lớn, sau khi nói với quân sư cũng không thương nghị được gì, quay đầu lại thấy Hoàng Thượng nhắc tới, Tiêu Sùng Trinh cũng chỉ cười mà không nói gì.
Mãi tới ngày tới hành cung.
Hữu tướng quan sát nhiều ngày, cùng đồng liêu ra một kết luận, Phong tướng quân có lẽ cũng thích nam tử, tỷ như y thường thích ngốc trong phòng rất lâu cùng quân sư, lại tỷ như y không gần nữ sắc.
Cho nên bọn họ nhất trí cho rằng, hẳn là nên thả một chút tin tức cho Phong Trì trước.
Chỉ tiếc người bọn họ phái đi không ổn lắm.
Sầm đại nhân kín đáo đưa bình ngọc cho Phong Trì, “Đây là ngưng hoan cao, tướng quân hẳn là cần một lọ.”
“Bản tướng quân không cần.” Phong Trì giơ tay đẩy về.
Sầm đại nhân lại đưa, “Giữa nam tử cũng có thể dùng tới.”
Phong Trì do dự một chút.
Tuy rằng không chắc được dùng tới, nhưng cất một lọ bên người cũng chẳng sao.
Sầm đại nhân thấy y nghe câu đó có vẻ động lòng, lập tức không ngừng cố gắng, “Tướng quân thấy vị bên trên kia như thế nào?”
Phong Trì trầm tư một chút, xách Sầm đại nhân vào rừng cây nhỏ.
Một lát sau, Sầm đại nhân mềm chân bước ra.
Mà Phong Trì tay nắm bội đao, đi thẳng đến tẩm cung của Tiêu Sùng Trinh.
Phong Trì tháo giáp bỏ đao ngoài cửa, mới vào trong phòng.
Tiêu Sùng Trinh mới tắm gội qua, trên người còn mang theo hơi nước, hắn nghi hoặc nhìn Phong Trì, “Tướng quân có việc gì gấp?”
Không thì sao lại chạy tới cầu kiến giữa đêm khuya?
“Thần cũng tâm duyệt cùng quân.” Phong Trì đè thấp thanh âm, hai mắt sáng lên, y bước nhanh tới phía trước, ôm thẳng Tiêu Sùng Trinh vào trong ngực.
Trời biết lúc y biết được nguyên nhân những dị thường gần đây từ miệng Sầm đại nhân, có bao nhiêu hưng phấn, có bao nhiêu vội vã.
“Ngươi từ từ, không phải như vậy,” Tiêu Sùng Trinh đẩy đẩy y, đang chuẩn bị giải thích, đám người xem náo nhiệt trong đầu kia lại bắt đầu ồn ào lên.
Lời Tiêu Sùng Trinh đến bên miệng, chợt ngừng lại, “Ngươi cởi quần áo ra.”