Buổi chiều Doãn Thần có hẹn uống trà với bạn bè ở một quán điểm tâm.
Doãn Thần từ lầu hai duỗi tay: “Ở đây!”
Một người đàn ông ở đại sảnh lập tức nhìn thấy hắn, cười rồi đi lên.
Chàng trai đầu đinh này là một tay viết lách trên internet, cũng là bạn học thời đại học của Doãn Thần, là kiểu người phỏng chừng cái gì cũng biết một chút, nhưng đều không quá tường tận, làm đối tượng nói chuyện phiếm thì thật sự không ai hơn được.
Doãn Thần thích nói chuyện phiếm với hắn, trời nam đất bắc, từ khoa học viễn tưởng, thần thoại lịch sử, thiên văn địa lý, quân sự nhân văn, vân vân đều thích nói.
Không cần quá nghiêm túc, thuần túy nói lung tung thôi nhưng lại làm người ta cảm thấy thực thả lỏng.
Lần này hai người nói từ lịch sử đến thần thoại, lại từ thần thoại nói tới tiểu thuyết kỳ quái, trong đó còn có thêm tin đồn cổ quái từ phương Tây.
Doãn Thần đột nhiên mở miệng nói: “Gần đây, mỗi đêm lúc ta đi ngủ, luôn cảm thấy có một “bản thân” khác đột nhiên bò ra từ trong cơ thể.”
“Sau đó, suốt đêm ta đều nhìn bản thân mình, mãi đến khi tự mình tỉnh lại.”
“Hơi giống như...”
“Xuất hồn kiểu phương Tây, hoặc là âm thần ly thể trong tiểu thuyết của ngươi.”
“Ngươi nói xem, tình huống này là sao?”
Chàng trai đầu đinh không cười vào lời nói đầy sự hoang đường của Doãn Thần, ngược lại còn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sắp xếp lời nói cho tốt.
“Đầu tiên cần phải làm rõ ràng một chút, nếu con người thật sự có linh hồn, như vậy linh hồn được tạo thành từ đâu?”
“Là vật chất, hay là năng lượng?”
Doãn Thần nghĩ ngợi một lát, nói một cách không chắc chắn.
“Hình như đều không phải.”
Chàng trai đầu đinh lại hỏi tiếp: “Như vậy ký ức và ý thức thì sao? Chúng ở bên trong linh hồn, hay là tồn tại bên trong đại não như cũ.”
Doãn Thần lại xác nhận: “Ở bên trong linh hồn.”
“Ta cảm giác cơ thể của ta giống như một điểm neo vậy, neo giữ linh hồn vào một nơi.”
“Ta rõ ràng chỉ cần giãy giụa là có thể đi ra ngoài, nhưng cảm giác vừa đi ra lập tức sẽ có một vài chuyện kinh khủng phát sinh.”
“Không hiểu sao cảm giác này làm ta sinh ra lo sợ, sau đó không dám tiếp tục đi làm như xưa nữa.”
Doãn Thần đột nhiên cười lên: “Ngươi nói xem có phải ta sắp thức tỉnh siêu năng lực gì không, hay là bắt đầu tu tiên rồi?”
Chàng trai đầu đinh lại lắc đầu: “Tạm thời cho dù lời ngươi nói có phải sự thật hay không, nếu con người thật sự có linh hồn, hơn nữa còn không thuộc về vật chất và năng lượng, thậm chí còn chứa đựng được ý thức ở bên trong nó, vậy thì không phải tu tiên hay siêu năng lực nào có thể so sánh được.”
“Cái gì mà hình chiếu của linh hồn, cái gì mà âm thần chu du, chẳng qua chỉ là sự tồn tại dựa vào phán đoán của người xưa, so sánh với chuyện này khác biệt như trời với đất vậy.”
“Thậm chí các vị thần trong thần thoại lịch sử, thần tiên trong truyền thuyết Đạo giáo so ra đều kém loại tồn tại này.”
“Ngay cả Bàn Cổ khai thiên tích địa, thượng đế Chúa sáng thế, Brahma, Chaos, Azathoth cũng không có cách nào làm gì được ngươi.”
Doãn Thần nghe nói vậy thì ngẩn người ngay tại chỗ, nãy giờ còn đang nói linh hồn con người, sao lại nhảy đến mấy đấng sáng thế và thần linh chí cao vô thượng trong các thần thoại mất rồi?
“Lời này ngươi nói không có giới hạn gì hết, có lợi hại đến vậy không?”
“Theo lời ngươi mà nói, con người mà có linh hồn là đủ để vô địch luôn rồi.”
Chàng trai đầu đinh lại nghiêm túc nói: “Ta không hề nói bậy, mà là có chứng có cứ.”
“Bởi vì vũ trụ được tạo nên từ vật chất, mà thời gian lại là vật chất động, có tính thay đổi liên tục, thể hiện có trình tự.”
“Nếu linh hồn ngươi không thuộc về vật chất và năng lượng, ý thức cũng không dựa vào đại não mà ở trên linh hồn.”
“Như vậy chứng minh được gì?”
“Linh hồn ngươi và vũ trụ này giống như hai mặt phẳng không chồng chéo lên nhau, ngươi có thể thoát ly ra ngoài vũ trụ này, thậm chí không bị ràng buộc bởi thời gian.”
“Ngươi nghĩ lại xem có thật là vậy không?”
Doãn Thần lại nói tiếp: “Thế chẳng phải một khi linh hồn thoát ly khỏi trói buộc của cơ thể thì sẽ lập tức thoát ly khỏi vũ trụ này luôn sao?”
“Thậm chí linh hồn có thể lập tức siêu thoát khỏi dòng thời gian, xuyên qua không gian và thời gian, trở thành một sự tồn tại tự do trên cả tuyến thời gian?”
“Ta thậm chí còn có thể tùy tiện xuyên qua bất kỳ thời đại nào, bóp méo cả lịch sử?”
Đầu đinh lại nói ra ý nghĩ của mình: “Chuyện này thì chưa chắc.”
Doãn Thần hỏi: “Tại sao?”
Đầu đinh nói: “Ta vừa nói thứ linh hồn mà ngươi kể và vũ trụ này giống như hai mặt phẳng không chồng chéo lên nhau, hai mặt phẳng không giao nhau tức là hoàn toàn không có điểm tiếp xúc.”
“Ngươi không có liên hệ gì tới vũ trụ, như vậy ngươi lấy gì mà cảm nhận được sự tồn tại của vũ trụ?”
“Ngay cả vũ trụ ngươi cũng không cảm nhận được, vậy làm sao cảm nhận được thời gian, rồi làm thế nào mà tiến thêm một bước xuyên qua tuyến thời gian đây?”
Đột nhiên, trong lòng Doãn Thần giải đáp được vì đâu mà hắn sinh ra sợ hãi như vậy.
“Nói như vậy, khi linh hồn rời khỏi cơ thể cũng giống như con thuyền mất đi tọa độ và phương hướng, có khi nào thoát ly khỏi vũ trụ này thì sẽ không còn tìm được đường trở về nữa?”
Chàng trai đầu đinh gật đầu: “Khả năng thứ nhất, sự tồn tại của ngươi vẫn còn liên hệ với vũ trụ hiện thực như cũ, có một điểm neo lại ở chỗ này.”
“Như vậy thì ngươi có thể thông qua điểm neo này mà quan sát được vũ trụ, như lời ta đã nói lúc trước, trở thành người quan sát ở bên ngoài, tự do khỏi vũ trụ và thời gian”
“Nếu như ngươi có các điểm neo khác nhau ở các khoảng thời gian khác nhau, thậm chí có thể giống như lời ngươi đã nói, trở thành một tồn tại có thể xuyên qua tuyến thời gian.”
Nói tới đây, nam đầu đinh trở nên u ám.
“Nhưng mà vẫn còn một khả năng khác.”
“Trong một giây linh hồn ngươi thoát ly khỏi điểm neo là cơ thể, lập tức bị ném vào một nơi không biết trước ngoài vũ trụ.”
“Nơi đó có thể là một vũ trụ khác, có thể là khởi nguồn của thời gian, cũng có thể là một chiều nào khác hoặc một nơi nào đó mà con người không cách nào tưởng tượng nổi.”
“Nơi đó có thể không tồn tại bất kỳ thứ gì, giống như một nhà tù, mà linh hồn ngươi bị vây lại ở đó, một ngàn năm, một triệu năm.”