Một tháng sau khi trò chơi bắt đầu, hai nghìn người chơi đã chết.
Hi vọng được giải cứu từ bên ngoài đã hoàn toàn bị dập tắt; không có lấy nổi một thông báo nào tới được đây.
Tôi không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe nói sự hoảng loạn và giận dữ bao trùm lấy toàn bộ người chơi khi họ nhận ra rằng mình sẽ không thể trở lại quả thật là không tưởng tượng nổi. Người thì khóc lóc, kẻ thì kêu gào, một số còn thậm chí cố gắng đào xuống lòng đất và nói rằng họ sẽ phá hủy thế giới này. Tất nhiên, tất cả các công trình ở đây đều không thể bị phá hủy, vậy nên việc làm đó là hoàn toàn vô ích.
Phải mất rất nhiều ngày để họ có thể chấp nhận tình hình hiện tại và nghĩ xem nên làm gì.
Những người chơi chia ra thành bốn nhóm lớn.
Nhóm đầu tiên gồm hơn nửa số người chơi, họ là những người không chấp nhận điều kiện Kayaba Akihiko đã đề ra và vẫn chờ đợi sự giải cứu từ bên ngoài.
Tôi rất hiểu cảm giác đau đớn của họ. Cơ thể thật của họ đang nằm ngủ trên giường hay trên ghế. Đó mới là thực tế, còn những chuyện ở đây chỉ là «giả tạo», hẳn là có một manh mối nào đó dù là nhỏ nhất nói rằng họ có thể thoát ra – tất nhiên là phím đăng xuất đã biến mất nhưng biết đâu có điều gì đó mà kẻ tạo ra trò chơi này đã bỏ sót–.
Và ở bên ngoài, công ty điều hành trò chơi, Agas, sẽ cố gắng hết sức có thể để cứu người chơi – vậy nên nếu họ cứ tiếp tục chờ đợi, có lẽ họ sẽ lại có thể mở mắt ra lần nữa, có một cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt với gia đình và trở về trường học hay công việc của mình, và rồi tất cả những gì đã xảy ra ở đây sẽ chỉ như là một câu chuyện của dĩ vãng–.
Mong ước điều này hoàn toàn là bình thường. Tôi nghĩ sâu thẳm trong lòng mình tôi cũng đang hi vọng điều đó sẽ xảy ra.
Kế hoạch của họ là «chờ đợi». Họ không rời một bước khỏi thành phố và sử dụng số tiền họ được cho khi trò chơi bắt đầu – tiền tệ tại đây được gọi là «Coll» – một cách tiết kiệm, chỉ mua đồ ăn cần thiết, cố gắng sống qua ngày, tìm những phòng trọ rẻ để ngủ và đi thành từng nhóm, phung phí thời gian mà không suy nghĩ gì.
Cũng may là «Thành phố khởi đầu» chiếm tới tận hai mươi phần trăm diện tích của tầng đầu tiên và đủ rộng để chứa cả một quận của Tokyo. Nhờ thế mà năm nghìn người chơi đã có đủ chỗ để sống.
Nhưng cho dù họ đợi bao lâu đi nữa, vẫn chẳng có sự giúp đỡ nào tới được nơi đây. Một ngày nào đó, bầu trời không còn trong xanh nữa mà bị những đám mây xám xịt che phủ. Tiền của họ rồi sẽ cạn kiệt và họ nhận ra mình sẽ phải làm gì đó.
Nhóm thứ hai chiếm khoảng ba mươi phần trăm, tức là khoảng ba ngàn người chơi. Tất cả mọi người trong nhóm này hợp sức làm việc cùng nhau. Thủ lĩnh của họ từng làm admin cho trang web thông tin game online lớn nhất.
Những thành viên của nhóm này chia thành vài nhóm nhỏ và chia sẻ tất cả những gì họ kiếm được cũng như thông tin họ thu thập được về trò chơi để khám phá mê cung nơi có cầu thang lên tầng trên. Thủ lĩnh của nhóm này chọn «Thành Hắc Thiết» làm căn cứ và gửi mệnh lệnh đến các nhóm dưới quyền.
Tuy là một nhóm lớn nhưng suốt một thời gian dài họ không có lấy một cái tên chung, nhưng sau khi mà tất cả các thành viên đều nhận được đồng phục, ai đó đã đặt cho họ một cái tên nghe có vẻ hơi đáng sợ, «Quân đoàn».
Nhóm thứ ba có khoảng một ngàn người chơi. Nhóm này gồm những người đã tiêu hết sạch Coll nhưng vẫn không muốn đánh nhau với quái vật.
Tiện đây nói thêm là có hai nhu cầu thể chất trong SAO. Đầu tiên là nhu cầu nghỉ ngơi, cái thứ hai là cảm giác đói khát.
Tôi biết tại sao nhu cầu nghỉ ngơi lại có ở đây. Đối với não người thì thông tin ảo và thông tin thật đều giống nhau. Nếu người chơi thấy buồn ngủ, họ có thể vào một nhà trọ và thuê một phòng ngủ tùy vào lượng tiền trong túi. Nếu bạn kiếm được đủ Coll bạn cũng có thể mua một căn nhà, nhưng nhắc trước là số tiền đó không hề nhỏ đâu.
Nhiều người chơi nghĩ rằng ăn uống là nhu cầu kì lạ. Dù rằng họ không muốn nghĩ tới điều gì đang xảy ra với cơ thể mình ở đời thực, nhưng có lẽ là họ vẫn được cho ăn mỗi ngày. Như thế có nghĩa là cảm giác rỗng bụng ở đây và ngoài đời không liên quan gì đến nhau.
Nhưng nếu như chúng ta mua bánh mì ảo hay thịt ảo ở trong đây và ăn, cảm giác trống rỗng sẽ biến mất và ta sẽ thấy no. Không có cách nào để tìm hiểu về cái cơ chế kì quặc này, mà cũng chẳng có ai là chuyên gia về lĩnh vực thần kinh ở đây mà hỏi.
Điều ngược lại cũng tương tự như vậy, cơn đói sẽ không biến mất cho tới khi ta ăn. Mặc dù có đói đến cỡ nào thì người chơi cũng không chết được, thế nhưng rốt cuộc ăn uống vẫn là một nhu cầu hầu như không thể bỏ qua được. Vì thế nhiều người chơi vẫn thường xuyên đến các nhà hàng của NPC và ăn tại đó, dù rằng đấy chỉ là “ăn” về mặt dữ liệu.
Và trong trò chơi này ta cũng không cần bài tiết. Còn việc ngoài đời thật phải xử lí thế nào thì tôi thật sự không muốn nghĩ về chuyện đó.
Trở về vấn đề chính—
Những người chơi đã tiêu hết tiền và giờ không có chỗ ngủ hay đồ ăn, thường tìm đến gia nhập tổ chức lớn mà tôi vừa nhắc đến, «Quân đoàn». Họ làm thế vì ít nhất họ sẽ được ăn nếu nghe theo mệnh lệnh từ cấp trên.
Nhưng luôn có những người không thể hợp tác với người khác cho dù họ cố gắng đến đâu. Những người không muốn gia nhập, hoặc bị đuổi ra vì gây rối hình thành những khu ổ chuột trong «Thành phố khởi đầu» và bắt đầu trộm cắp.
Bên trong thành phố, hay còn gọi là «Khu vực an toàn», là nơi được hệ thống bảo vệ và người chơi không thể tấn công nhau. Nhưng bên ngoài thì không như thế. Những kẻ lang thang tụ tập với nhau và phục kích những người chơi khác trên các cánh đồng hoặc mê cung – một cách kiếm tiền còn nhanh hơn cả đánh nhau với quái vật.
Cho dù vậy, họ không bao giờ «giết chết» ai – ít nhất là trong năm đầu tiên.
Nhóm này dần trở nên đông hơn và chạm tới mốc một nghìn người chơi.
Và nhóm còn lại, nhóm thứ tư, đơn giản là bao gồm phần lớn những người còn lại.
Có khoảng năm mươi tổ chức nhỏ lập bởi những người muốn hoàn thành trò chơi nhưng không muốn gia nhập tổ chức lớn. Số lượng người chơi vào khoảng năm trăm người. Chúng tôi gọi những nhóm này là các «Guild» và so với «Quân đoàn» thì họ cơ động hơn nhiều; vì vậy họ dần trở nên mạnh hơn.
Tiếp theo là một lượng rất nhỏ người chơi chọn làm thương nhân và thợ thủ công. Số lượng của họ chỉ vào khoảng hai, ba trăm nhưng họ tạo ra những guild riêng, luyện tập những kỹ năng mà họ cần để kiếm được Coll và tiếp tục sống.
Và số còn lại, khoảng một trăm người chơi được gọi là «Người chơi solo» – tôi thuộc vào nhóm này.
Họ là nhóm người ích kỉ cho rằng nếu hành động một mình thì việc tăng cường sức mạnh cũng như sống sót sẽ dễ dàng hơn. Sử dụng những thông tin mà bản thân thu thập được sẽ giúp việc luyện cấp dễ dàng hơn. Một khi đã đủ sức để tự mình chiến đấu với quái vật hay bọn cướp thì họ chẳng việc gì phải đi đánh nhau với những người chơi khác.
Một đặc điểm khác của SAO là không có «Phép thuật», nói cách khác không có «đòn tấn công tầm xa có độ chính xác tuyệt đối» nên một người có thể đơn độc đánh bại một nhóm quái. Nếu như có đủ kỹ năng thì chơi solo sẽ hiệu quả hơn nhiều so đi theo nhóm.
Tất nhiên là luôn có nguy hiểm đi kèm. Giả sử bạn bị trúng trạng thái «Tê liệt», nếu có đồng đội thì họ sẽ chữa trị cho bạn, nhưng nếu chơi solo thì việc đó có thể dẫn tới cái chết. Thật ra thì ngay từ đầu, người chơi solo là nhóm có tỉ lệ chết cao nhất trong tất cả các nhóm.
Nhưng nếu như bạn có đủ kinh nghiệm và kiến thức để vượt qua những nguy hiểm trên thì lợi ích bạn nhận được sẽ nhiều hơn rủi ro, và những beta tester như tôi có đủ hai điều kiện đó.
Với những thông tin quý giá đó, người chơi solo lên level với tốc độ chóng mặt và nhanh chóng tạo ra khoảng cách giữa họ với những người còn lại. Sau khi bầu không khí trong trò chơi đã ổn định lại, hầu hết người chơi solo đều rời khỏi tầng một và chọn những thành phố ở tầng trên làm chỗ ở.
Bên trong thành Hắc Thiết, tại nơi vốn là «Phòng hồi sinh» trong thời gian thử nghiệm beta, có một tấm bia tưởng niệm khổng lồ bằng sắt mà trong thời gian thử nghiệm không hề thấy. Tên của mười nghìn người chơi được khắc trên đó. Thêm vào đó, một đường kẻ ngang đè lên tên của những người chơi đã chết và thông báo thời gian chết kèm theo lí do.
Ba tiếng sau khi trò chơi bắt đầu, người đầu tiên có vinh dự được gạch tên xuất hiện.
Lí do của cái chết không phải là để thua quái vật, mà vì tự sát.
Anh ta tin vào lý thuyết rằng “theo cấu trúc của Nerve Gear, nếu người chơi bị thoát khỏi hệ thống họ sẽ được khôi phục ý thức”. Anh ta leo lên hàng rào sắt ở tận cùng phía bắc của thành phố, nói cách khác là mép của Aincrad và nhảy ra ngoài.
Cho dù có nhìn bao lâu đi chăng nữa thì ta vẫn không thể thấy mặt đất bên dưới tòa thành bay Aincrad. Tất cả những gì bạn có thể thấy chỉ là bầu trời vô tận với nhiều lớp mây trắng. Vô số người chơi đã đứng ở đó nhìn cảnh bóng anh ta trở nên nhỏ dần, để lại một tiếng hét dài và biến mất vào trong làn mây.
Hai phút sau, dòng kẻ gạch qua tên anh ta một cách không thương tiếc. Lí do chết là «rơi trong không trung». Tôi thậm chí còn chẳng muốn tưởng tượng những gì cậu ta phải trải qua trong hai phút đó. Không biết cậu ta đã trở lại thế giới thật hay là – như những gì Kayaba nói – đã bị rán chín não. Nhưng hầu hết mọi người tin rằng nếu cách thoát khỏi đây mà đơn giản như thế thì những người ở bên ngoài đã rút phích cắm và cứu chúng tôi ra.
Nhưng vẫn có những người chọn cách dễ dàng này để giải quyết mọi việc. Hầu hết mọi người, gồm cả tôi, cảm thấy khó mà chấp nhận được rằng «Cái chết» ở SAO cũng là thực.
Điều này vẫn không thay đổi. Cảnh tượng khi thanh HP trở về 0 và các mảnh đa giác tạo nên cơ thể bị phá hủy quá giống cảm giác khi «Game Over» mà chúng tôi đã quen. Có lẽ cách duy nhất để hiểu cảm giác của cái chết ở SAO là phải tự thử với bản thân mình. Sự thật khủng khiếp này là lí do số người chơi tử vong ít dần.
Mặt khác, có rất nhiều người chơi là thành viên của «Quân đoàn», đặc biệt là những người vốn ban đầu ở nhóm một, mất mạng trong lúc đang cố gắng hoàn thành trò chơi và đánh quái.
Chiến đấu trong SAO cũng cần chút thời gian để quen. Nó không phải là cố gắng ép bản thân cử động mà phải «giao phó» cử động cho hệt thống.
Ví dụ, ngay cả một đòn đánh móc đơn giản từ dưới lên bằng vũ khí một tay, nếu người chơi học «Kiếm kỹ một tay» và trang bị «Đánh móc» từ danh sách, họ sẽ chỉ cần vào tư thế chuẩn bị và hệ thống sẽ tự động điều khiển cơ thể họ. Nhưng nếu ai đó không có kỹ năng đó cố gắng bắt chước lại cử động đó thì đòn đánh sẽ rất chậm và yếu ớt để có thể sử dụng trong thực chiến. Việc này khá giống với cách nhập phím đánh combo trong game đối kháng.
Những người không chiến đấu theo cách kể trên mà chỉ vung kiếm qua lại thì thậm chí còn thua những con lợn lòi và sói mà họ có thể đánh bại nếu dùng chiêu đơn kích mà game cho sẵn từ đầu. Cho dù vậy, nếu như họ bỏ chạy sau khi mất nhiều HP thì họ vẫn còn giữ được tính mạng, thế nhưng–
Không như việc tấn công quái vật 2D mà ta thấy trên màn hình, trận chiến trong SAO “thật” đến nỗi khiến ta thấy sợ hãi. Cứ như thể một con quái vật bằng xương bằng thịt đang nhe nanh và đuổi giết bạn tới cùng vậy.
Ngay cả trong thời gian thử nghiệm beta, cũng đã có một số người hoảng sợ và bỏ chạy giữa trận, thế nhưng hiện giờ thua cuộc đồng nghĩa với cái chết. Những người chơi bị nỗi sợ xâm chiếm quên mất không dùng skill của mình và bỏ chạy, lượng HP của họ nhanh chóng giảm dần và rồi họ vĩnh viễn bị trục xuất khỏi thế giới này.
Tự sát, hoặc để thua quái vật. Số lượng tên bị gạch chéo bắt đầu tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Khi con số đó chạm mốc hai nghìn, một tháng sau khi trò chơi bắt đầu, không khi u ám bao phủ toàn bộ những người chơi còn sống sót. Nếu số lượng người chết cứ tăng như thế, chỉ sau nửa năm là mười nghìn người chơi sẽ chết sạch. Vượt qua tầng một trăm thật đúng là chuyện không tưởng.
Thế nhưng – con người luôn thích nghi với hoàn cảnh.
Một tháng sau, mê cung đầu tiên đã bị vượt qua và số lượng người chết bắt đầu giảm dần. Mọi người bắt đầu truyền cho nhau những thông tin cần thiết để sống sót và hầu hết đều nhận ra quái vật không đáng sợ nữa nếu bạn có đủ điểm kinh nghiệm và lên level đúng cách.
Hoàn thành trò chơi và trở về thế giới thực là việc có thể xảy ra. Số lượng người chơi nghĩ như vậy tăng một cách chậm chạp, nhưng đều đặn.
Tầng trên cùng vẫn còn rất xa, nhưng tất cả người chơi vẫn bám lấy hi vọng mong manh này mà tiến lên phía trước – và thế giới lại bắt đầu chuyển động.
Giờ đây, sau hai năm và với hai mươi sáu tầng còn lại, số lượng người sống sót là khoảng sáu nghìn người