“Chúc mừng hai người, bước đầu phán định là, con gái của hai người đã không còn giống trước kia đối với người xa lại bài xích và hoảng sợ nữa, nhưng có một số việc một số nơi thì mẫn cảm rất nhỏ với thần kinh, nhưng bình thường lại ở trong một phạm vi nhất định.”
Hayasaya mờ mịt nhìn người bác sĩ đang vui mừng và ba mẹ kinh hỉ (kinh ngạc + mừng rỡ) đến rơi nước mắt, không hiểu sự thật chuyện gì.
Bác sĩ tiếp tục chẩn đoán.
“Hơn nữa, tôi hoài nghi, con gái của hai người có khả năng khôi phục vì đầu óc kịch liệt va chạm làm cho các ấn tượng bị lãng quên sâu trong trí nhớ mà nhớ lại, sau đối với nội tâm ấn tượng sâu nhất trí nhớ sinh ra lãng quên mà mang đến, theo tình hình trước mắt thì đoạn trí nhớ kia đã bị mất… Tuy trí nhớ hoàn chỉnh thì rất tốt nhưng hai người không cần gợi lại đoạn trí nhớ kia, nếu không sẽ có khả năng cô bé sẽ trở về trạng thái phong bế trước kia.”
“Đã biết, chúng tôi sẽ chú ý… Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ!” Người phụ nữ tựa vào lòng chồng rơi nước mắt.
Hayasaya biết đây không phải lúc lên tiếng.
—–&—–
An tĩnh đi theo ba mẹ dẫn về nhà, Hayasaya không có biểu hiện gì.
Thấy Hayasaya thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) muốn lên lâu đi, không định ăn cơm, người phụ nữ có chút ảm đạm buông tay Sayahaya ra.
“Không sao đâu, Mikei, Hayasaya đã khôi phục, thì sẽ từ từ tốt hơn lên.” Người đàn ông cao an ủi ôm lấy cơ thể người phụ nữ.
“Em biết, em biết…. Nhưng em thương con bé…”
…………
Đây rõ ràng là một nơi xa lạ cũng không biết đến.
Hayasaya vừa muốn tìm một nơi soi gương, hai chân không tự chủ mà đi về phía phòng ngủ đối diện, rõ ràng vì cô bé mà chuẩn bị một phòng tắm riêng.
Rất kiên định đi lại trước gương.
Xuất hiện mặt gương là một khuôn mặt non nớt của cô bé, thân hình có yếu ớt suy nhược nhưng vì kế thừa gen tốt của cha mẹ mà phát triển bộ dáng ngọt ngào tươi sáng, theo cô thấy thì đây chắc là người da vàng, mái tóc vàng uốn lượn tới vai, chỉ có đôi mắt màu xanh lam giống cha làm cho Hayasaya có chút giật mình
Đây là hiệu quả di truyền cách đại* sao…
*Theo tui là di truyền qua thời gian, nên chứng mình một điều ở thân thể trước cô có một đôi mắt màu xanh lam.
Trong tiềm thức bật ra một câu như vậy, làm cho Hayasaya nhíu chặt mày.
Lại là ảo giác nhiều năm liên tục sao…?
Đầu lại có chút đau… Rõ ràng mình đã chết trong biển lửa rồi mà… Cũng chính vì tướng mạo (thân hình + nhan sắc), cho nên mới hại cả nhà chết thảm, còn liên lụy đến những người xung quanh mình, rõ ràng tướng mạo này là… Này rõ là, rõ là tướng mạo của mình…nhưng bộ dáng gì*…?
*Tui nghĩ là nói trong tương lai ý nhưng tui thấy câu này bị mâu thuẫn.
Nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình, không tốt, cảm giác tinh thần quen thuộc mơ hồ lại đến nữa…
Có phải hay không, đây là hình dáng hiện tại đi? Rõ ràng không phải hình dánh này, tại sao…
[Sau khi cha mẹ và ông bà chết, thì bản thân dùng khăn quàng cổ che mặt lại, không cho phép những người khác thấy mặt mình, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với người xung quanh, cho nên không thể làm cho ba mẹ đau lòng…]
Cái gì? Không phải cha mẹ đã chết rồi sao, làm sao có thể đau lòng?
[Không phải, không phải ba mẹ đó, mà là ba mẹ khác…]
Cái gì… cái gì?
Hayasaya dùng sức nắm đầu mình, trong gương cũng xuất hiện một cô gái đang dùng sức nắm đầu mình, bởi vì dùng sức quá lớn mà tạo thành đau đớn làm cho đôi mắt cô chứa đầy nước mắt, nhìn giống như lười biếng đáng yêu không rõ ràng làm cho người ta nói không nên lời…
Giống như một con mèo Ba Tư nho nhỏ.
Thở dài một hơi.
Quên đi, giống như khi dễ một đứa bé vô tội, mà hoàn toàn không phải mình.
Hayasaya có chút nhụt chí ngồi trên đất, nhìn chằm chằm gạch men sứ in hoa đến ngẩn người.
Hồi nhỏ sau một lần hôn mê, cảm thấy cả người mình không giống như trước kia… Còn có nhiều trí nhớ kỳ lạ…
Bác sĩ đã nói không khôi phục lại sao… Vì sao… Lại bắt đầu chứ…
_________________________
Kết luận của edit: Thứ nhất, Sanya quá quá kiêu lại sắc dù không biết hàng động của mình có ý nghĩa gì nhưng mà tẩy người ta mặt người ta ai cũng có thể sờ có thể nhéo, người ta là con gái đấy, còn bị một đám người vây quanh nữa chứ, nên có ấn tượng xấu với Sanya rồi, dù thấy