Một loại là hễ khi nhắc đến tên đối phương liền nghiến răng nghiến lợi, toàn thân cao thấp từng tế bào đều tràn ngập cảm giác nôn nóng muốn cùng đối phương đồng vu quy tận, vừa nhìn thấy liền hận không thể rút gân lột da kẻ đó, sau khi chém cho máu thịt mơ hồ liền thảy vào lò lửa thiêu đốt thành tro.
Một loại là giống như gió thu thổi những chiếc lá bay la đà, không muốn liên lụy gì với kẻ đó, xem đối phương như không khí không tồn tại, khi gặp đến liền không chút do dự tránh đi.
Hận thù của Dung Thụy Thiên đối với Trác Thích Mặc thuộc loại thứ hai, không muốn cùng xuất hiện với y, cũng không muốn gặp mặt y, lại càng không muốn liên lụy gì đến y, hiển nhiên đây bất quá chỉ là ý nghĩ đơn phương của hắn.
Khi bác sĩ báo cho hắn biết Tịch Nhạ Hoài đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, Dung Thụy Thiên liền gọi cho Trác Thích Mặc, Trác Thích Mặc hoàn toàn không ngoài ý muốn khi nhận được điện thoại của Dung Thụy Thiên, giống như dự đoán được hắn sớm hay muộn cũng sẽ gọi tới, liền báo nơi gặp mặt cho hắn biết.
Dung Thụy Thiên lái xe của Trì Hạo đến khách sạn Trác Thích Mặc nói, khách sạn cách cao ốc Hoàn Á không xa, hiển nhiên đây cũng là sản nghiệp của y, đến quầy tiếp tân nói cho nữ nhân viên biết mục đích đến của hắn, đối phương dẫn hắn đi vào phòng Trác Thích Mặc đang ở.
Đèn thủy tinh óng ánh chiếu rọi khắp phòng, tựa hồ cả tầng lầu đều là của Trác Thích Mặc, phòng ở bố trí xa xỉ lại hoa lệ, Trác Thích Mặc ngồi trong phòng khách chờ hắn, nữ tiếp tân sau khi đưa hắn đến đây liền thấp giọng rời đi.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không khí, cũng giống như lần gặp mặt trước, Trác Thích Mặc như trước áo mũ chỉnh tề, toàn thân tản mát ra khí chất quý tộc tao nhã, y ý bảo Dung Thụy Thiên ngồi xuống, rồi mới tự mình thay hắn châm một tách trà, rồi mới làm một tư thế “mời”.
Dung Thụy Thiên không uống.
Trác Thích Mặc cũng không miễn cưỡng hắn, bất cứ khi nào y cũng có phong độ thật thân sĩ, vừa thấy liền biết được tu dưỡng rất tốt, nhưng nếu vứt bỏ tầng tầng hoa lệ bên ngoài, bên trong mục ruỗng đủ để khiến cho người ta mao cốt tủng thiên, y nói:” Từ lần gặp mặt trước đến nay, cũng có nửa năm không gặp được em, gần đây em khỏe không?”.
” Anh rõ ràng biết tôi sống thế nào, làm gì còn hỏi tôi ” Dung Thụy Thiên nhanh chóng trả lời, hắn không thích điệu bộ dối trá kia của Trác Thích Mặc, nếu Tịch Nhạ Hoài có dính dáng đến y, như vậy lần trước sau khi phát hiện được hắn thì y đã tính toán chuẩn bị rất nhiều điều, cứ việc có nhiều điều nhìn như không liên quan đến y nhưng y chắc chắn là người đứng sau, chỉ là không hiện ra phía trước mà thôi.
” Em tựa hồ nhìn thấu được anh, nhưng em còn chưa đủ hiểu biết anh, những việc mà anh đã kiên trì thì tuyệt đối sẽ không buông tha ” Trác Thích Mặc nhẹ nhàng cười, biểu tình dịu dàng hơn một chút so với bình thường.
Dung Thụy Thiên vẫn như trước thập phần cảnh giác:” Anh đã nói sẽ không quấy rầy tôi!” lần trước gặp mặt đã nói thật sự rõ ràng, cho nên không nghĩ tới sẽ còn dây dưa không rõ với y, thậm chí còn phải chủ động liên hệ y.
” Chuyện đã hứa với em anh sẽ không đổi ý, thậm chí cũng chưa liên lạc với em, em chớ quên, lần này là em liên lạc với anh, anh bất quá chỉ là đáp ứng yêu cầu của em, chủ động gặp mặt với em một chút mà thôi”.
Dung Thụy Thiên nghiến răng nghiến lợi, hỏi sang chuyện khác:” Anh đã làm cái gì đối với Tịch Nhạ Hoài?!!!” hắn không rõ ràng lắm tình hình kinh tế của Tịch Nhạ Hoài, nhưng hắn biết y không thiếu nợ ai, nhất là Trác Thích Mặc.
” Anh bất quá là cho Tịch Nhạ Hoài một ít cảnh cáo, ai ngờ y sẽ biến thành kết cục như vậy, còn ra tai nạn xe cộ ” chú ý tới sắc mặt Dung Thụy Thiên thay đổi, Trác Thích Mặc vẫn như trước bình tĩnh nói:” Lúc tìm được em là vào tháng bảy, khi đó em đang cùng đoàn phim ‘Kẻ đuổi bắt’ đi quay ngoại cảnh, em cùng Tịch Nhạ Hoài ôm nhau ngoài hành lang, bị phóng viên anh quen chụp được, anh biết đó là em, nhưng Tân Đồ Hiên lại nói với anh rằng đó không phải em, nhưng mặc kệ em biến thành dạng gì, anh đều có thể liếc mắt một cái liền nhận ra”.
Trác Thích Mặc thanh âm êm tai lại dễ nghe, nhưng Dung Thụy Thiên lại bắt đầu lạnh cả người, rồi hắn nghe được tiếng cười lạnh của ác ma từ một nơi bí mật nào gần đó:” Lúc em ở cùng Tịch Nhạ Hoài khi quay ngoại cảnh, tất cả các hình ảnh đều được camera khách sạn quay lại, các người ở trong phòng hôn môi, ôm nhau, ở trong phòng tắm làm tình, vẫn triền miên đến đêm khuya, nhìn xem một hồi lâu anh càng thêm xác định đó là em. Anh không nói với Tân Đồ Hiên là tìm được em, anh biết cậu ta nhất định sẽ ngăn anh, cho nên anh tìm người chụp em và y, như vậy sau khi trở về từ Mỹ, anh có thể lập tức tìm được em …” Trác Thích Mặc dừng một chút:” Đừng nhìn anh như vậy, em sẽ không hiểu được anh dùng loại tâm tình gì mà xem hết vài thứ kia, anh không thích em và Tịch Nhạ Hoài quen nhau, muốn ngăn cản em, nhưng em lại rõ ràng tỏ vẻ không muốn đi theo hướng anh đặt ra”.
Dung Thụy Thiên khiếp sợ nhìn Trác Thích Mặc, trái tim mềm mại ấy như đang bị một chiếc võng khít chặt hung khăng siết lại, hắn dự cảm sự tình sẽ không đơn giản như thế, quả nhiên, Trác Thích Mặc lại không nhanh không chậm nói ra càng nhiều bí mật.
” Ngay từ đầu anh không dùng ảnh chụp uy hiếp Tịch Nhạ Hoài chia tay với em, bởi vì gần nhất y vẫn còn là nghệ sĩ trong công ty, thứ hai là anh chưa bứt ra được chuyện của Tuyết Lê, Tuyết Lê có một phần văn kiện của anh, vẫn luôn dùng nó uy hiếp anh khiến anh cho cô ta nhiều cơ hội đóng phim. Vì để hủy đi văn kiện kia, anh quyết định lấy một loại phương thức khác tuyên truyền bọn họ, làm cho bọn họ tùy ý chịu sự khống chế của anh. Anh tạo scandal giữa Tuyết Lê và Tịch Nhạ Hoài, cố ý thả ra tin tức cho phóng viên là bọn họ đang quen nhau, nhưng Tịch Nhạ Hoài lại không chịu hợp tác, thậm chí trong lễ ra mắt ‘Kẻ đuổi bắt’ cũng trực tiếp tỏ rõ thái độ, còn khiến cho anh phải thu dọn cục diện rối rắm mà Tuyết Lê làm ra”.
Dung Thụy Thiên nhớ tới buổi lễ ra mắt ‘Kẻ đuổi bắt’ ngày đó, Tuyết Lê trước mặt mọi người thổ lộ với Tịch Nhạ Hoài, sau đó lại bị Tịch Nhạ Hoài cường ngạnh cự tuyệt sạch sẽ, này đó hóa ra là khi vừa mới bắt đầu đã được an bài tốt, vẫn là Trác Thích Mặc thao túng.