Trấn Cương hầu Tiết Ngọc đã đến đại doanh, vì sắc trời hơi muộn, tới thời gian gác cổng, phải ở lại đại doanh tá túc một đêm, ngày hôm sau tiến cung triều kiến.
Sinh hoạt trong cung vẫn giống như cũ, sẽ không vì một Tiết Ngọc liền thay đổi, chính là Đằng Thiển Y im ắng lạ lùng, không còn chạy hướng Vân Phượng cung.
Đằng Vân đọc sách một lát, Khương Dụ cúi đầu đi đến, tay cầm một bàn nhỏ, bên trên phủ một tấm vải.
Khương Dụ nói: “Chúc mừng nương nương, Đại vương chiêu ngài thị tẩm, còn ban thưởng tân y.”
Đằng Vân trong lòng nhảy một chút, đặt sách xuống, đưa tay đẩy tấm vải ra, trên bàn nhỏ là một bạc sam bằng tơ tằm.
Đưa tay cầm lấy váy sam mỏng manh, trên mặt Đằng Vân nhìn không ra biểu tình, Khương Dụ trực giác cảm thấy nương nương mất hứng, kỳ thật Tiết vương chưa từng ban thưởng y phục như vậy cho ai, tuy có chút thẹn thùng, nhưng coi như là ân sủng, có lẽ da mặt hoàng hậu quá mỏng.
Khương Dụ kêu Tụ Dao chuẩn bị tắm rửa gì đó, Tụ Dao còn cẩn thận lấy áo choàng lông thú cho Đằng Vân, tránh trên đường đến tẩm cung Tiết vương bị gió thổi lạnh.
Đằng Vân tắm rửa dùng không ít thời gian, còn không cho người hầu hầu hạ, Tụ Dao đợi hơn nửa canh giờ, cuối cùng thật sự đợi không được liền vào xem, vừa thấy thiếu chút nữa bị hù chết, nương nương như vậy chẳng khác nào muốn dìm bản thân chết đuối.
Tóm lại, trong bầu không khí quỷ đỡ nương nương lên phượng liễn, hướng tới tẩm cung.
Tiết Quân Lương ngồi trên thượng tọa, hơi hơi nghiêng thân, khuỷu tay chống lên thành ghế.
Y nghiêng đầu biếng nhác nhìn Đằng Vân đi tới, cười khẽ một tiếng, nói: “Lại đây.”
Tụ Dao và Khương Dụ nghe được Tiết Quân Lương lên tiếng, cùng thức thời lui xuống, không cản trở nhã hứng của Tiết vương.
Đằng Vân một thân bạc sam (váy mỏng), dù khoác áo choàng cũng khá lạnh, hắn cúi đầu chậm rãi đi qua, dừng trước án thư.
Lúc này Tiết Quân Lương mới đứng dậy, vòng qua bàn, đưa tay giữ chặt cổ tay Đằng Vân, kéo hắn tới bên giường, đẩy nhẹ một cái dễ dàng khiến hắn ngã xuống.
Tiết Quân Lương cúi người, một tay đặt bên tai Đằng Vân, tay kia sờ soạng thắt lưng hắn qua lớp áo mỏng manh.
Đằng Vân hoảng sợ, thiếu chút nữa thở ra tiếng, hắn mở to hai mắt trừng Tiết Quân Lương, lại đột nhiên nhắm chặt mắt, ngay cả môi cũng cắn chặt, hai tay nắm thành quyền đặt ở trên giường, bộ dáng vì nghĩa lớn hi sinh.
Tiết Quân Lương thật muốn cười, có phi tử nào được lâm hạnh mà vậy không, giống như sắp chết.
Đã nhiều ngày, hiển nhiên Tiết Quân Lương cũng nghe được tin đồn, quả thật năm đó Tiết Ngọc có qua Phụng quốc, nhưng đã từng gặp hoàng hậu hay chưa y cũng không biết, cũng không rõ có thật nhất kiến chung tình, sau đó phụ hoàng muốn mượn sức Phụng vương nên cầu hôn, nhưng chuyện này không thành.
Tiết Quân Lương không tin mấy lời đồn nhảm, nhưng đột nhiên sinh ra ý niệm trêu chọc Đằng Vân, cho nên cố ý sai người tặng y phục, quả nhiên không ngoài sở liệu, đối phương vô cùng xấu hổ, phản ứng cũng cực kỳ thú vị.
Chính là Tiết Quân Lương không ngờ, hoàng hậu của y mặc như vậy, thực sự khiến người kinh diễm, nhất là biểu tình ẩn nhẫn, làm y có chút kích động.
Tiết Quân Lương vẫn chưa thôi trêu chọc, y phát hiện Đằng Vân thập phần mẫn cảm, thắt lưng tinh tế run nhè nhẹ dưới tay y, từ mím môi đã biến thành cắn môi, Tiết Quân Lương suy nghĩ, có phải không cắn sẽ phát ra tiếng thở dốc êm tai?
Y cúi đầu, khẽ hôn lên môi Đằng Vân một cái, không ngoài dự kiến, đối phương đột nhiên mở to mắt, tràn ngập hoảng sợ, thậm chí là khuất nhục, điều này khiến Tiết Quân Lương chuẩn bị không kịp.
Tiết Quân Lương đưa tay ôm lấy hắn, đặt phía trong giường, chính mình cũng cởi ngoại sam, nằm xuống bên cạnh Đằng Vân, nhìn sắc mặt trắng bệch của Đằng Vân, cười nói: “Ta không có giết ngươi, sao sợ thành như vậy?”
Đằng Vân mở to mắt, lại không nhìn Tiết Quân Lương, nửa ngày mới nói: “Bệ hạ nói qua sẽ không miễn cưỡng.”
“A…”
Tiết Quân Lương trầm ngâm một chút, tựa hồ là đang ngẫm nghĩ, cười nói: “Ta thật đúng là quên, nếu ta quên, Vân nhi liền nhắc nhở ta.”
Đằng Vân chán ghét nhíu mi, hắn và trường chủ Phụng quốc trùng tên, chỉ khác họ mà thôi, lúc nhỏ phụ hoàng đã từng gọi hắn như vậy.
Hiện tại nghe Tiết Quân Lương gọi, thậm chí có một chút cảm xúc, mà loại cảm xúc này đến từ tử địch của hắn, đương nhiên sẽ chán ghét.
Tiết Quân Lương đắp chăn cho cả hai, nói: “Ái phi cứ nghiêm túc như vậy, thật sự khiến người khác muốn trêu chọc ngươi.”
Cảm giác được thân thể Đằng Vân cứng ngắc lúc bị mình ôm, Tiết Quân Lương buông ra, nằm thẳng nhìn màn trướng, ngữ khí có chút bí hiểm, nói: “Ngươi không thích ta, ta cũng không muốn cưỡng cầu, ngươi là thê tử kết tóc của ta, vậy ngươi có thể nói người trong lòng ngươi là ai… Chẳng lẽ là Trấn Cương hầu.”
Trong lòng Đằng Vân lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm, quả nhiên đã tới, Tiết Quân Lương trời sinh đa nghi, dù biểu hiện của y có nhân hậu bao nhiêu, y vẫn là một đế vương, đa nghi là bệnh chung.
Đằng Vân nói: “Nô tì không biết Trấn Cương hầu.”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, cũng không quản Đằng Vân, cười nói: “Ái phi thực thông minh, biết đáp án gì là người thích nghe nhất.”
“Đó cũng là nói thật.”
“Được rồi,” Tiết Quân Lương xoay người, đối mặt với Đằng Vân, trên mặt đầy ý cười, hạ giọng nói: “Thiệt giả không cần bàn, khi nào ái phi thật tình thích cô?”
Đằng Vân thấy y đột nhiên áp lại, có chút kinh hoảng, ép mình trấn định xuống, đối phương cũng không động thủ động cước, nhưng thanh âm ái muội trầm thấp, cố ý thở ra bên tai hắn.
Đằng Vân cười một tiếng, nói: “Bệ hạ cũng không thấy được thật tâm thích của nô tì, cần gì cưỡng cầu chứ.”
Tiết Quân Lương sửng sốt một chút, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ xát vết sẹo bên tai Đằng Vân, vảy kết rơi xuống, da non lộ ra, so với bên ngoài phấn nộn hơn.
Y vừa vuốt ve vừa nói: “Ngươi thật thông minh, không ngờ bị ngươi vặn lại… Ái phi cũng là người lớn lên trong cung, chẳng lẽ ngươi tin tưởng cái gọi là thật tâm sao? Chỉ là trò cười hoang đường mà thôi.”
Đằng Vân nghe, nhịn không được cảm thán một câu, “Ta cũng không tin.”
Tiết Quân Lương cười một tiếng, đột nhiên bắt lấy tay Đằng Vân, đưa xuống hạ thân của mình.
Đằng Vân mãnh liệt run rẩy, thanh âm cũng phát run, kinh ngạc nói: “Ngươi…”
Đối phương phản ứng rất bình tĩnh, “Trong đêm tối, mỹ nhân ở bên, không có phản ứng chẳng phải không bình thường.”
Y dứt lời dừng một chút, không có ý buông Đằng Vân ra, xoay người, giống như muốn ôm đối phương vào lòng, thanh âm có chút trầm thấp, cười nói: “Đây đều là ái phi trêu chọc, ta không muốn cưỡng cầu ngươi, nên ngươi phái giúp ta?”
Đại doanh ngoài kinh thành, dù trời đã khuya, vẫn đốt đuốc sáng rực, tướng sĩ tuần tra không dám lơ là.
Một người từ trong phòng đi ra, hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi tản bộ, không có mục đích gì, tuy tướng sĩ nhìn thấy, nhưng không dám ngăn cản.
Người nọ một thân trường bào xanh nhạt, khuôn mặt có vài phần thanh tú, thoạt nhìn rất giống văn nhân, vóc người không quá cao, tuy không yếu ớt, nhưng cũng không thực cường tráng.
Hắn chậm rãi đi đến trường luyện binh, nơi này vào ban ngày hẳn là một địa phương đồ sộ, bốn phía đặt bốn chậu than, không có đốt đuốc, tối hơn những nơi khác.
Hắn đứng chính giữa bóng đêm, không biết đang nghĩ gì, một lát lại nâng bước lên trước, phía đông trường luyện binh đặt một mộc thai, trên đó cắm đại kỳ mang chữ “Tiết”.
Nam nhân leo lên mộc thai, xoay người lẳng lặng nhìn xa xa, mộc thai rất cao, có thể nhìn khá xa, nhưng ngoài đại doanh là một mảnh tối đen, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì.
“Trấn Cương hầu thật sự có nhã hứng.”
Nam nhân không bị thanh âm bất thình lình vang lên dọa đến, quay đầu lại nhìn Tiết Hậu Dương: “Là Nhị ca a.”
Tiết Hậu Dương nói: “Nghe nói bữa tối ngươi không động đũa, đại doanh không có rượu và thức ăn ngon chiêu đãi ngươi, ngày mai vào cung, bệ hạ chuẩn bị tiệc tẩy trần cho ngươi.”
“Không không, ” Tiết Ngọc lắc lắc tay, ngữ khí thực khiêm tốn, nói: “Không phải không hợp khẩu vị, chính là… Chính là tiểu đệ một lòng hướng phật, ăn chay nhiều năm.”
Tiết Hậu Dương gật gật đầu, “Ta bảo người đổi món ăn chay cho ngươi.”
“Làm phiền .”
Đêm nay có lợi là yên ổn vượt qua, Tiết Ngọc làm người khiêm tốn, không hề kiêu căng, khiến Tiết Hậu Dương khó có thể tin chính là, hắn chỉ dẫn theo một ngàn người vào kinh, còn mang theo một thực khách, nói là sư gia, kêu Lang Tĩnh.
Bất quá Tiết Hậu Dương nhìn ra được, sư gia này chắc chắn là một kẻ lão luyện, bình thường không nói cũng không có biểu tình gì, tựa hồ chỉ nghe lời Tiết Ngọc.
Sáng hôm sau, được Tiết Hậu Dương hộ tống, Tiết Ngọc dàn xếp một ngàn tinh binh tại đại doanh, dẫn theo Lang Tĩnh tiến cung.
Tiết Quân Lương tâm tình rất tốt, thấy Đằng Vân còn giả chết, quay lưng về phía mình, cơ hồ vùi cả người vào chăn.
Khương Dụ lại đây hầu hạ Tiết vương rửa mặt thay quần áo, Tiết Quân Lương cố ý nói: “Hôm qua nương nương mệt nhọc, không vội đánh thức, nghỉ ngơi nhiều một lát.”
Khương Dụ lên tiếng trả lời, động tác càng nhẹ, sợ đánh thức Hoàng hậu nương nương.
Mà Đằng Vân lúc này đã sớm tỉnh, nghe Tiết Quân Lương nói, thiếu chút nữa cắn lưỡi, ngày hôm qua bị ép giúp Tiết Quân Lương phát tiết một lần, hắn cả đêm không ngủ, cảm thấy lòng bàn tay phát sốt.
Đằng Vân giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, về phương diện tình cảm, một là không tin, hai là không ai khiến hắn tin tưởng, chớ nói chi thay người thư giải, có thể nói thiết tướng quân này không sợ đầu rơi máu chảy, chỉ sợ Tiết Hậu Dương chơi xấu…
Tiết Quân Lương vào triều gặp qua Tiết Ngọc, khách sáo một phen, có vẻ tình huynh đệ thâm, sau đó muốn mở tiệc tẩy trần cho Tiết Ngọc, thỉnh chúng thần tham gia cái gọi là gia yến.
Tụ Dao hầu hạ Đằng Vân thức giấc, xếp gọn y phục Tiết vương ban cho, đặt vào trong tủ, nháy mắt cười nói: “Lần sau nương nương còn mặc a.”
Gần trưa, Tiết Quân Lương sai Khương Dụ đến thỉnh hoàng hậu dự tiệc, loại yến hội này, hoàng hậu và Thái tử đều phải lộ mặt, sao có thể thiếu Đằng Vân.
Khương Dụ dẫn Đằng Vân đến yến tiệc tại hoa viên, lúc đi qua hành lang gấp khúc, vừa vặn gặp Trấn Cương hầu.
Đi theo Tiết Ngọc chỉ có Lang Tĩnh, sau khi nhìn thấy Đằng Vân, tựa hồ sửng sốt một chút, lập tức nói: “Thần đệ thỉnh an hoàng tẩu.”
Đằng Vân không nhận ra hắn, nhưng nghe hắn nói như thế, cũng hiểu được, đây là người chưa vào kinh đã khiến dư luận xôn xao – Trấn Cương hầu.
Thỉnh an xong, Đằng Vân cũng không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, liền đi lên trước, nhưng lúc này lại bị Tiết Ngọc gọi lại, Đằng Vân còn tưởng có chuyện gì, không ngờ người nọ không nói lời nào, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt thái dương Đằng Vân, đó là vết sẹo lưu lại từ vụ ám sát.
Khương Dụ vừa thấy có chút hoảng sợ, định nhắc nhở Hầu gia chú ngôn hành (lời nói và việc làm), liền nhìn đến phía kia của hành lang gấp khúc, có một nhóm người tựa hồ đã đi tới, dẫn đầu là người vận long bào đen, đầu đội mũ ngọc.