Sửu Nhi

Chương 18

Chớp mắt đã đến Giáng Sinh, mỗi năm đến ngày này Lam Thần lại ăn nhiều thêm vài phần để giải bớt mối hận trong lòng mình. Hôm nay mừng lễ, Đinh Lập Hiên mời mấy người bạn thân đến biệt thự mở tiệc. Đến tối, trước khi tan ca cũng đã mời Lam Thần đến, Lam Thần vốn không thích những trường hợp như thế này, nhưng không biết tại sao cậu lại muốn đến xem căn biệt thự đó, vì thế đã vui vẻ nhận lời mời. [khi nhỏ ko cho em lên nhà trên vì sợ mất mặt giờ lại mời em nó về nhà chơi - đúng là chuyện cười ra nước mắt mà]

Lúc cùng Đinh Lập Hiên bước vào biệt thự, bên trong sớm đã có mấy người chờ. Thấy Đinh Lập Hiên về tới, bọn họ đều đứng dậy chào hỏi.

“Lam Thần, cậu tự nhiên tìm chỗ ngồi đi, tôi lên thay quần áo rồi xuống liền!”

“Vâng, Đinh tổng!”

Mấy năm không trở về, căn nhà này cũng không có gì thay đổi, cách bày trí vẫn giống như lúc trước. Lam Thần ngồi trên sô pha đơn, người hầu ở gần đó cũng nhanh chóng cung kính dâng trà và xung quanh cậu chính là tiếng cười nói tán gẫu của mấy người khách. Còn nhớ trước đây cậu từng ao ước lớn thật nhanh, vì khi đó cậu nghĩ sau khi lớn lên cậu có thể chơi đùa cùng bọn họ, nhưng đến lúc đó liệu có được không? Lúc nhỏ không hiểu chuyện nên mỗi ngày đều trải qua rất vui vẻ, nhưng đến khi trưởng thành, hiểu thế nào là đẹp, thế nào là xấu, thế nào là giàu, thế nào là nghèo, càng hiểu lại càng không vui!

Quản gia và những người hầu trong Đinh gia đều không thay đổi, vẫn là những người của trước kia, nhưng ai cũng không thể ngờ vị trợ lý xinh đẹp mà Đinh tổng dẫn về hôm nay lại chính là nhị thiếu gia Đinh gia đã mất tích mấy năm nay.

Đinh Lập Hiên đổi một bộ đồ trắng, lúc đi xuống lầu thì thấy Lam Thần cầm tách trà ngẩn người. Phải rồi, hình như cậu ta không thích những nơi náo nhiệt! Đinh Lập Hiên đi đến bên cạnh Lam Thần, cúi người xuống, khoát tay lên sô pha, nói khẽ vào tai Lam Thần: “Có phải ồn ào lắm không? Hay tôi đưa cậu đến phòng sách ngồi nghỉ một lát?”

Lam Thần nhanh chóng khôi phục tinh thần lại, nhẹ giọng đáp, “Được!”

Đinh Lập Hiên mỉm cười, dẫn Lam Thần đi thẳng lên phòng sách ở lầu hai. Lúc này Lam Thần mới phát hiện mỗi đồ vật trong nhà này đều có thể gợi lại những đau khổ trong lòng cậu, những kí ức này rất tàn khốc, khiến người ta không cách nào quên được, xem ra cậu vẫn chưa đủ lão luyện nên chưa thể khống chế được tâm trạng của mình. Lam Thần cắn chặt răng, đi vào phòng sách.

“Muốn uống gì?”

“Cà phê!”                    

“Được, chờ một chút!”

“Vâng!”

Thấy Đinh Lập Hiên đã đi ra ngoài, Lam Thần mới quan sát xung quanh một chút. Hai bên tường đều là giá sách, ở giữa đặt một chiếc bàn làm việc, đối diện là sô pha cao cấp, trước kia dường như cậu chưa bao giờ bước vào căn phòng này! Lam Thần đặt tay lên mép bàn, cầm khung hình lên xem, đó là ảnh chụp một nhà ba người họ! Trong ảnh chụp, ba người cười rất tươi, rất hạnh phúc. Lam Thần hừ lạnh một tiếng, buông khung hình xuống, nhìn xung quanh, lấy một quyển album trên giá ra.

Lam Thần ngồi xuống sô pha lật từng trang xem, trong này có ảnh của Lý Vân, Đinh Vũ Kiệt, Đinh Lập Hiên, còn có cả ảnh của một số người lạ nữa nhưng lại không có ảnh của Đinh Vũ Khuynh. Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ lần chụp ảnh làm giấy chứng minh cùng hộ chiếu ra, Lam Thần cũng chưa từng chụp bất kì tấm ảnh nào.

Đinh Lập Hiên bưng hai tách cà phê đến, đặt trên bàn trà nhỏ trước mặt Lam Thần, ngồi xuống bên cạnh cậu, với thân hình cao lớn của y và tư thế ngồi như vậy đương nhiên có thể dễ dàng phủ lấy thân thể Lam Thần.

“Đây là con tôi!” chỉ vào ảnh Đinh Vũ Kiệt, Đinh Lập Hiên nhẹ nhàng nói.

“Con của Đinh tổng thật đẹp!”

Đinh Lập Hiên choàng tay lên vai Lam Thần, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu bé, “Nhưng em lại đẹp hơn rất nhiều!”

Lam Thần quay đầu lại nhìn Đinh Lập Hiên, khóe miệng câu lên, “Đinh tổng quá khen, tôi làm sao có thể so sánh với thiếu gia!”

“Tôi nói thật đó!”

Lam Thần bưng tách cà phê lên uống một ngụm, trong lúc vô ý đã vươn đầu lưỡi lên liếm khóe miệng một chút, động tác mờ ám này khiến người bên cạnh run lên, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mình!

“Đinh tổng có mấy người con?”

“Một người!” [câu nói này ta rất ghét còn ghét hơn khi ông ta đối xử ko tốt với Thần nữa rất muốn hỏi "ông thật sự chỉ có 1 người con sao hả???"    ]

Câu trả lời không chút do dự khiến Lam Thần chấn động, do dù đã sớm biết y sẽ nói như vậy nhưng cậu vẫn không thể khống chế được tinh thần của mình, Lam Thần siết tay lại thật chặt!  

“Lam Thần, làm sao vậy, cảm thấy không khỏe sao?”

“À, không có gì! Có Đinh tổng ngồi cạnh nên có chút khẩn trương thôi!”

Đinh Lập Hiên mỉm cười, một tay không chịu ở yên bắt đầu vuốt ve sau lưng Lam Thần. Lam Thần liếc mắt sang người cạnh bên, thân hình màu cổ đồng tráng kiện, áo sơ mi trắng mở hai nút thắt, có thể nhìn thấy rõ ràng lồng ngực đang phập phồng, nhìn vào gợi cảm như vậy, hấp dẫn như vậy, đáng tiếc……Lam Thần dời tầm mắt sang quyển album trong tay.

Đối với đụng chạm của y, Lam Thần cũng không có cự tuyệt gì. Cậu luôn giữ thái độ đúng mực, ngẫu nhiên cũng sẽ cho y ăn một chút đậu hủ, nhưng nếu y có những hành động quá phận khác Lam Thần lập tức tránh né ngay. Cảm giác này giống như thấy rất gần nhưng lại rất xa, càng khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn! Lam Thần cũng không cự tuyệt những hành động theo đuổi từ phía y, đôi khi cũng sẽ nhận lời đi dùng cơm khi y hẹn, nhưng dĩ nhiên ngoài chuyện này ra cậu không hề đáp lại gì nữa. Trong suy nghĩ của Đinh Lập Hiên Lam Thần giống như một cơn gió khó nắm bắt! Cũng giống như chiếc lông vũ tinh xảo khảy vào trái tim y, cảm giác đó rất kì diệu, có lẽ là ngứa ngáy riết thành nghiện, lại còn cảm thấy có một chút thoải mái!

Ngay khi hô hấp của Đinh Lập Hiên ngày càng dồn dập, cửa phòng sách đột nhiên mở ra. Lý Vân bước vào phòng thấy hai người đang trong tư thế mờ ám, sắc mặt lập tức trầm xuống!

“Khách khứa dưới lầu đều đang đợi anh, anh ở trong này làm gì vậy?”

Đinh Lập Hiên quay đầu lại liếc một cái, “Lát nữa tôi sẽ xuống, cô ra ngoài trước đi!”

Ánh mắt chứa đầy oán hận của Lý Vân liếc qua Lam Thần, xoay người đi ra ngoài. Con đàn bà phiền phức này, không khí vừa rồi đã bị cô phá hỏng hết rồi, Đinh Lập Hiên thở dài một hơi, “Em ngồi đây đi, lát nữa tôi sẽ trở lại!”

“Được!”

Nhìn thấy cửa phòng sách đóng lại, trong lòng Lam Thần cười lạnh một tiếng, lật mấy trang album cuối cùng xem. Xem xong, cậu rút tấm ảnh ba người cùng chụp chung nhét vào trong túi mình. [vòng quay trả thù bắt đầu, ta mặc dù ko ủng hộ truyện trả thù nhau lắm nhưng ta rất ủng hộ tác giả xây dựng truyện cho Thần trả thù nhà họ Đinh nha tuy hơi mâu thuẫn chút xíu vì theo ta đời nghiệt ngã và con người có máu có nước mắt có đau đớn hận ý, trên hết con người ko phải thánh, mà cái gì cũng có thể bỏ qua @#$%>>>!!! / xin lỗi mọi người ta lại xàm    ]

Lúc rời khỏi Đinh gia cũng đã hơn nửa đêm, Đinh Lập Hiên kiên quyết phải cho lái xe đưa Lam Thần về nhà mới an tâm!

Trưa hôm sau, Lý Vân vào công ty, liếc Lam Thần một cái, “Chào bà Đinh, hiện giờ Đinh tổng không có ở đây!”

Lý Vân không nói gì, đẩy cửa ra, quả nhiên bên trong không có ai, đóng cửa lại, nhìn Lam Thần hừ lạnh một tiếng, xoay người vào thang máy. Lam Thần nhún vai bất đắc dĩ, xem ra bà ta đã đoán được quan hệ giữa hai người!

Sau này Lý Vân cũng thường xuyên đến công ty đi tới đi lui hơn, mà dạo này Lam Thần cũng có cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, xem ra Lý Vân đã sai tới giám thị cậu. Những lúc như thế, Đinh Lập Hiên cũng chịu không ít phiền phức.

Ả đàn bà này đúng là đáng ghét, ả rất vướng víu, xem ra phải giải quyết người này trước mới được! Tối đó, Lam Thần đến một quán bar, đó là một quán bar nhỏ và khá hẻo lánh, người bên trong cũng không nhiều lắm. Trước kia Lam Thần rất hay đến nơi này, nên cậu biết ở đây có một số phục vụ nam chuyên đảm nhận những công việc đặc thù!

Bước vào quán bar, Lam Thần đi đến một góc khuất ngồi xuống, quan sát những người tới lui bên ngoài. Cho đến khi thấy một thanh niên có diện mạo đặc biệt anh tuấn mới vừa lòng nở nụ cười, nhẹ nhàng làm động tác chào với y, thanh niên kia nhìn thấy lập tức bưng ly rượu đi tới.

Y ngồi xuống cạnh Lam Thần, cụng vào ly Lam Thần một cái, “Tôi tên Hải, không biết nên xưng hô với cậu thế nào?”

“Chỉ cần trả đủ tiền, bất kể là nam hay nữ anh đều chấp nhận phải không?”

“Đúng vậy!”

“Tốt lắm, có thể đưa một người phụ nữ lên giường và chụp lại vài tấm ảnh hay không?”

Hải nhướn mày, do dự một chút, “Đương nhiên là có thể, nhưng có hơi phiền phức!”

“Nói đi, anh muốn bao nhiêu?”

“Năm mươi ngàn!”

“Khoảng bao lâu thì được?”

“Một tháng!”

Lam Thần lấy tấm ảnh của Lý Vân trong túi ra đưa cho Hải, Hải cầm lấy nhìn một chút, vừa lòng gật gật đầu, “Người phụ nữ này cũng không tồi!” [ta rất muốn bít vợ bé thì chung thủy tới đâu   ]

“Ngày mai ả sẽ đến thẩm mỹ viện Kelly, chỉ cần anh nghĩ cách làm quen được với ả, tôi sẽ đưa trước cho anh mười ngàn tiền cọc, sau khi nhận được ảnh chụp tôi sẽ giao nốt bốn mươi ngàn còn lại!”

“Cũng được, nhưng tôi phải liên lạc với cậu thế nào?”

“Cho tôi số di động của anh, tôi sẽ chủ động liên lạc!”

“Được!”

Lam Thần lấy số điện thoại của y rồi ra khỏi quán bar. Hôm sau là ngày nghỉ, Lam Thần thay một bộ đồ đi dạo, đội mũ, đeo kính râm ra cửa gọi một chiếc taxi chạy đến trước cửa thẩm mỹ viện Kelly. Quả nhiên không đến một giờ sau, cậu thấy Lý Vân bước xuống xe, dặn dò tài xế mấy tiếng rồi đi vào thẩm mỹ viện.

Lam Thần đợi ở cửa gần hai giờ mới thấy Lý Vân trở ra, đi thẳng đến siêu thị! Cậu xuống xe bám theo Lý Vân, cho đến khi ả đi vòng vo mấy giờ, mua một đống đồ đạc linh tinh mới chịu trở về. Vừa ra tới cửa, ả đụng vào ngực một nam nhân cao lớn, giày cao gót lệch sang một bên. Lam Thần ở xa thấy Lý Vân vừa định nổi giận nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người nam kia hơi sửng sốt một chút, nhanh chóng làm ra bộ mặt dịu dàng, người nam đó vừa đỡ Lý Vân vừa xách mớ đồ, xem ra rất là phong độ! Lam Thần cười, quả nhiên cậu không chọn sai người, người tên Hải này đúng là rất có kinh nghiệm, mới đó mà đã có thể quyến rũ được ả!