Ngày nghỉ vừa kết thúc được ít lâu nhanh chóng chuyển sang giai đoạn thi thử đầu tiên. Điều này khiến học sinh cuối cấp như Hải Dương không còn đâu tâm trí quan tâm tới vụ án.
Thời gian gần đây Hải Dương đã hình thành lên thói quen mới. Mỗi sáng anh sẽ cùng Khánh An đi học. Không chỉ anh mà ngay cả bản thân cô đều tỏ ra rất thích thú về điều này.
Sáng thứ năm, gần 6 giờ 30 phút, như mọi khi, Hải Dương có mặt ở nhà Khánh An, chờ cô cùng đi học.
Có lần Khánh An đã nói cô làm việc ở ngôi đền vì kinh tế, có điều, mỗi khi đứng trước nhà cô, Hải Dương không cho là như vậy. Ngôi nhà cổ to lớn nằm án ngữ giữa sườn núi mù sương. Bao quanh căn nhà là hàng cây cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ với những bụi hồng nhung xen kẽ. Từng cánh hồng nhung đẫm sương sớm, tựa nàng tiểu thư kiêu sa, e thẹn nhưng vẫn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời dịu nhẹ.
Hải Dương đứng chờ bên một khóm hoa, kiên nhẫn nhìn kim đồng hồ chạy. Anh vừa nhìn đồng hồ, vừa thầm thì:
- 3... 2... 1...
Kim giây vừa điểm đến giờ, Khánh An chạy ra từ trong căn nhà lớn, vui vẻ vỗ vai Hải Dương. Mặt đối mặt làm anh nhìn rõ cô hơn. Gò má ửng đỏ do chạy nhanh, nụ cười rạng rỡ luôn thường trực trên môi, chỉ thế thôi nhưng đã đủ làm lòng anh sáng bừng.
Hai người vừa đi đường vừa trò chuyện. Cuộc trò chuyện vui vẻ làm Hải Dương quên đi những cơn ác mộng dai dẳng, đeo bám, hành hạ anh.
Ác mộng...
Anh rơi vào trầm ngâm. Dạo này, những cơn ác mộng của anh thường xuất hiện thêm các chi tiết lạ. Có gì đó rất khác so với điều mà anh đã đón nhận. Nó làm anh có cảm tưởng như bản thân đã quên, đã bỏ lỡ, đã nhầm lẫn điều gì đó. Sự cố gắng tìm về kí ức khiến đầu anh như muốn nổ tung. Thứ duy nhất còn sót lại trong trí nhớ anh về tuổi thơ của mình chỉ có vòng tay hiền từ của bà và cái đêm kinh hoàng ấy. Ngoài điều đó ra, anh hoàn toàn không thể nhớ nổi bất cứ thứ gì khác liên quan đến bố mẹ mình.
Trống rỗng.
Sai lệnh ở đâu?
Câu hỏi kì lạ chợt nảy ra từ nơi nào đó sâu thẳm trong đầu anh.
Anh ngơ ngác.
Sai lệch? Sai lệch gì chứ?
Trước khi Hải Dương kịp nghĩ ra điều gì, một cái búng nhẹ lên trán đã kéo anh về thực tại. Khánh An nở nụ cười tươi tắn:
- Cậu làm sao mà cứ ngẩn ngơ thế?
- Vài chuyện cũ ấy mà...
- Hửm? – Cô đưa đôi mắt tràn đầy sự tò mò về phía anh.
- Không có gì đâu!!! – Anh cười xòa, dịu dàng xoa đầu cô.
Dưới nắng ban mai, nam sinh ý cười đong đầy mắt sóng bước cạnh nữ sinh nhỏ nhắn nhưng tràn đầy năng lượng thu hút sự chú ý của không ít người qua lại. Nam sinh hơn nữ sinh một cái đầu, mỗi khi nói chuyện đều phải hơi cúi xuống tạo thành cảnh tượng đẹp đẽ khiến người khác phải ghen tị. Họ bên nhau hòa hợp như những mảnh ghép vừa vặn. Tươi đẹp, mảnh ghép của thanh xuân.
Có thể cùng cậu đi, cùng cậu học, cùng cậu chơi, hạnh phúc của tôi đơn giản là cậu.
***
Căn phòng không bật đèn. Ánh sáng xanh từ màn hình ti vi hắt lên đồ vật trong phòng, lờ mờ khắc họa gương mặt mệt mỏi của người đàn ông ngồi ở sofa đối diện ti vi. Giờ là 9 giờ tối, kênh truyền hình cả nước đang phát bản tin thời sự nói về hai vụ án liên tiếp xảy ra gần đây tại Thị trấn A.
Hòa cùng giọng nữ phát thanh viên trong trẻo chỉ có tiếng thở dài buồn rầu của người đàn ông. Đội trưởng Hoàng Bảo uống ực một hơi hết nửa lon bia, ấy vậy cái buồn trong ông cũng không vơi đi được là mấy. Ông vò mái đầu sớm đã thành tổ quạ của mình.
Ngột ngạt.
Người đội trưởng thở dài. Bên trên tuy đã sớm điều động thêm người xuống nhưng bế tắc vẫn hoàn bế tắc.
Vụ án đầu tiên, nghi phạm Trương Dũng vẫn một mực im lặng, gã kiên quyết không khai cây bút máy ở đâu. Điều tra theo hướng nạn nhân, cũng chỉ thấy duy nhất mâu thuẫn với gã là gay gắt nhất. Ngoài ra, ko còn điểm bất thường khác.
Vụ án thứ hai, dễ dàng phán đoán được hung thủ là một tên biến thái. Hiện trường đầu tiên là nhà nạn nhân – nơi đã được lau dọn kĩ càng nhưng vẫn còn sót lại nhiều bằng chứng. Theo lời hàng xóm, quan hệ hai vợ chồng nhà báo vốn không tốt, thường xuyên xảy ra cãi vã, người vợ vướng nghi vấn đang ngoại tình. Đêm nạn nhân tử vong, hai người đã cãi nhau một trận to. Mọi bằng chứng đều chỉ ra cái chết của nạn nhân có liên quan đến vợ ông ta, bà Phạm Mai. Không thể liên lạc. Không thể tra dấu tích di chuyển. Nghi phạm bốc hơi khỏi thế giới như một làn sương. Có khi nào bà ta bỏ trốn cùng tình nhân không?
Công tắc điện được bật lên làm sáng bừng cả căn phòng tối tăm. Ánh sáng mạnh đột ngột khiến đội trưởng phải nheo mắt lại trong chốc lát. Đến khi mắt ông thích ứng được rồi, quay sang đã thấy thầy giáo trẻ đang nhàn nhã dựa vào thành sofa uống bia ngay bên cạnh. Trước gương mặt căng thẳng của anh mình, thầy hỏi han:
- Sắc mặt anh không tốt lắm, có tâm sự phải không?
- Ừm, nhưng đâu thể tùy tiện nói lung tung được – Ông lại thở dài – Anh có một bụng đầy tâm sự đây.
- Nghe buồn thật...
- Việc anh nhờ chú đến đâu rồi?
- Đám trẻ vẫn bình thường, em nghĩ anh đang đi sai hướng.
- Anh cũng thấy vậy! – Nói đoạn, ông ngừng lại. Ông nhớ tới đám trẻ gặp lần thứ hai ở bờ sông. Nghĩ tới những gương mặt đó, ông thắc mắc sao trước kia lại nghi ngờ đám trẻ ấy được???
Giữa hai người có một khoảng lặng ngăn cách. Trong phòng, duy chỉ có tiếng nam phát thanh viên trầm đục vẫn nói đều đều. Thầy giáo lên tiếng phá vỡ đi sự im lặng:
- Không biết có giúp ích gì cho anh không... Ở đám tang cô giáo Ánh, nghe nói chồng cô ấy không tham gia. Anh ta đang đi công tác - Thầy cảm thán – Ai đời vợ mất mà mình còn ung dung công tác được! Thấy bảo quan hệ nhà đấy không tốt. Nhưng em thấy lạ anh ạ, anh ta thường đón vợ sau khi tan học mà. Kinh tế không tồi...
Đội trưởng Hoàng Bảo đột nhiên cười lớn, vỗ vỗ vai cậu em:
- Hoàng Nam này, anh thấy chú đi hóng chuyện còn giỏi hơn đi dạy học đấy. Sao, có định chuyển nghề không???
- Anh cứ đùa em!!!
- Nào, giờ vào chuyện chính. Chú hãy kể anh nghe xem, chú còn biết thêm được gì nữa!!!
Đêm ấy, hai người trò chuyện suốt tới sáng. Từ thầy giáo Hoàng Nam, đội trưởng Hoàng Bảo biết thêm được không ít thông tin hữu ích.
***
Tiếng huýt sáo vang lên tại bờ sông đối diện hiện trường vụ án phân thây. Y ngồi xếp bằng bên bờ, thõa mãn nhìn dòng nước êm ả chảy. Y nghĩ tới nạn nhân của mình, gã nhà báo và mụ giáo viên đáng ghét.
Khốn nạn. Y đâu muốn làm gì bọn chúng. Ai bảo không biết lượng sức mình, cứ xen vào chuyện của y...
Một đám ngu ngốc.
Khóe miệng y nhếch lên lộ ra một nụ cười man dợ. Nào, nào, để y xem, từ giờ cho tới lúc “đó”, còn bao nhiêu kẻ mất não đâm đầu vào nữa!!!
Thật là kích thích à nha!!!
***
Trên đường đi chợ về, Khánh An va phải một người phụ nữ. Đến khi nhìn mặt người đó, cô thoáng sững lại.
Đây... không phải là bà Phạm Mai mà mọi người trong Thị trấn hay nói đến sao?