Cả buổi ngồi bên bàn máy tính, Hiểu Minh cảm thấy cơ thể mỏi cực độ. Hắn đang đứng ở ban công hóng gió thì vừa hay gặp cảnh thú vị đập vào mắt.
Ai kia?
Hiểu Minh nheo nheo mắt nhìn. Thấy rõ đối phương, khóe miệng hắn không tự chủ được, kín đáo cong lên.
Hải Dương...
Khánh An...
***
Giờ ra chơi ồn ào, từng tốp học sinh tụ lại với nhau. Trong lớp 12A, chỉ riêng góc của Hiểu Minh là sôi nổi nhất. Giờ này, hắn đang bát quái về mấy lời đồn thổi ma mị ở trường. Kết lại vấn đề, hắn đập bàn:
- Chốt, tối nay có đứa nào muốn đến trường thám hiểm không? Kiểu thử thách lòng gan dạ ấy!!!
Cả đám nam sinh bày ra đủ mọi biểu cảm. Nam sinh ấy mà, mấy chuyện bé thế này ai sợ, chỉ là có nhiều lí do quá nên... không ai đi.
- Mai kiểm tra Văn! Ôn bài đi bạn trẻ!!!- Đây là lí do được nhiều người lôi ra nhất.
- Mai làm sao mà kiểm tra được...
Giọng nữ sinh chen vào. Giọng nói tuy nhỏ nhưng lại thu hút được sự chú ý của đám còn lại. Sao có thể không chú ý được, là giọng hoa khôi.
- Ủa, Khánh An sao biết hay thế?
- Thật hả? Vừa nãy thấy cậu đi với cô Văn, cô nói với cậu à?
Khánh An nở nhẹ nhàng nở nụ cười, cô cười híp mắt:
- Có thể coi là vậy...
Đám xung quanh chưa kịp hỏi thêm thì Hiểu Minh xen vào:
- Vậy tối nay hoa khôi có đi không?
- Không! - Cô không muốn gặp phiền phức...
Có vẻ như biết trước kết quả Khánh An sẽ trả lời vậy, Hiểu Minh cũng không cố rủ thêm như những người khác. Bỏ cô sang một bên, hắn lại đi ba hoa tiếp, có thể rủ thêm các em lớp dưới mà.
Tiếng trống vào lớp đúng giờ vang lên, đám học trò nhanh chóng ổn định lại chỗ ngồi. Giáo viên ở trên bục giảng rồi, Hiểu Minh chẳng thèm chú ý mà vẫn mải lôi kéo Hải Dương đi cùng mình. Hắn lải nhải bên tai anh suốt cả buổi sáng hôm ấy, cực chẳng đã anh đành đồng ý.
Hiểu Minh lẩm nhẩm trong miệng, tính cả Hải Dương thì tối nay mới có bốn người, chắc cũng được nhỉ?
Trong lúc Hiểu Minh tính toán, điện thoại "tinh" một tiếng, có tin nhắn đến. Tin nhắn từ Khánh An:
[ Tối nay tôi tham gia với nhé! Mấy giờ thế??? ]
[Khoảng 9 giờ, cổng trường]
[Được]
Nhận được tin nhắn từ người bạn này, Hiểu Minh lấy làm khó hiểu. Rõ ràng sáng nay Khánh An đã từ chối mà, lí do gì khiến cô thay đổi suy nghĩ?
***
Tương truyền rằng, đêm trăng tròn đầu tiên của tháng, tại trường cấp III thị trấn A sẽ xuất hiện một số hiện tượng kì lạ tại tòa nhà E.
Toà nhà E bỏ hoang bị khuất sau một rặng cây thông dài ở rìa ngoài cùng trường. Đây là tòa nhà đầu tiên được xây khi thành lập nên chẳng lấy gì làm lạ về sự cũ nát của nó. Tòa nhà lẽ ra đã chìm vào quên lãng nếu không có những sự việc kì dị xoay quanh.
Vết kéo lê đột ngột xuất hiện trên mặt sàn đầy bụi...
Tiếng bước chân đi đi lại lại ở hành lang...
Từng vệt máu tươi nhỏ giọt kéo dài từ cửa sắt vào tận sâu hành lang bên trong rồi biến mất...
Điều đáng nói, tòa nhà này còn bị nhà trường cấm học sinh lại gần, thế thì, tại sao lại xuất hiện những hiện tượng trên? Phải chăng là do thế lực tâm linh nào đó?
Tất cả đều thêu dệt lên màn sương huyền bí xung quanh tòa nhà E. Màn sương khiêu khích sự can đảm của những kẻ gan dạ...
Thật trùng hợp, đêm nay là đêm trăng tròn đầu tiên của tháng...
***
Hiếm hôm nào thời tiết đẹp như tối nay, trời cao, ít mây, có thể thấy rõ ánh trăng sáng rõ trên đỉnh đầu. Trăng lên cao dần, soi rõ nhóm người đứng trước tòa nhà E.
Nhóm năm người: Hiểu Minh, Hiểu Ân, Đào Tuấn, Khánh An, Hải Dương, ngước nhìn tòa nhà hai tầng trước mắt, đây là địa điểm tìm hiểu tối nay.
Tòa nhà hai tầng đứng sững dưới ánh trăng bạc, hắt chiếc bóng cao lớn xuống nền đất. Ánh trăng bao phủ lên tòa nhà càng làm rõ những mảng bong tróc của bức tường. Tòa nhà tồi tàn...
- Giờ làm sao để vào? - Khánh An lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Hiểu Minh cười toe toét đắc ý lắc lắc chùm chìa khóa trong tay:
- Đương nhiên là tôi đã chuẩn bị trước rồi!
- Cậu lấy từ phòng bảo vệ từ bao giờ thế??? - Đào Tuấn cảm thấy tò mò, vừa nãy cậu đâu có thấy Hiểu Minh lẻn vào phòng bảo vệ đâu.
- Cái gì cũng phải có bí mật!!! - Hiểu Minh nháy mắt.
Đào Tuấn lắc lắc đầu, bỏ đi, trọng điểm là vào trong thám hiểm. Cậu cùng lớp với đám Hiểu Minh, có sự đam mê với mấy truyện kì dị nên khi nghe hắn rủ rê, cậu lập tức đồng ý.
...
Nhóm người nối đuôi nhau đi vào trong tòa nhà đổ nát. Ánh đèn pin nhẹ nhàng lướt qua mọi ngóc ngách của hành lang. Đi được một đoạn, Hải Dương cảm thấy hơi khó chịu trong người, anh nói nhỏ với Hiểu Minh ý muốn tới nhà vệ sinh.
***
Sau khi Hải Dương từ nhà vệ sinh quay trở ra thì nhóm bạn đã đi từ trước. Đúng ra mà nói, ko phải tất cả đã đi, ít ra vẫn còn Khánh An ở đó.
Hải Dương nhanh chóng nhập lại với Khánh An. Hai người một trước một sau bước đi trên hành lang dài tĩnh mịch. Có cơn gió lạnh lùa vào kẽ hở trên bức tường mục nát, quét qua hành lang, rét buốt. Anh khẽ rùng mình, len lén liếc nhìn cô đang đi đằng sau. Cô điềm nhiên đi sau anh, gương mặt bình tĩnh, không có vẻ gì là sợ hãi...
Bất chợt, Hải Dương thấy cổ mình trở lên khô khốc, cố đẩy sự bồn chồn khó hiểu trong lòng mình xuống, anh bắt chuyện với cô:
- Sao cậu không đi luôn cùng đám Hiểu Minh?
- Tôi chờ cậu! - Cô trả lời - Để phòng nhỡ đâu có gì xảy ra...
- Ý cậu là gì?
- Bỏ đi...
Hai người lại chìm vào im lặng, cả hành lang dài vắng chỉ có duy nhất tiếng bước chân của họ vang vọng.
Không biết đám Hiểu Minh đã đi đâu, hai người đi quanh hết cả hai tầng tòa nhà nhưng vẫn không thấy.
Đang đi, đến trước một ô cửa sổ nhìn được ra tòa nhà B, Hải Dương bỗng dừng lại. Khánh An nãy giờ đi sau lưng, anh đột ngột dừng lại làm cô đâm sầm vào lưng anh.
Loạng choạng đứng thẳng lại, Khánh An xoa xoa mũi, hỏi:
- Cậu làm gì thế?
- Tự nhiên có căn phòng sáng ở tòa nhà đối diện...
Khánh An vừa quay sang thì chuông điện thoại cô reo lên. Cô nhận máy, là đám Hiểu Minh:
- Không hay rồi, hai người có thấy căn phòng bật điện ở tòa nhà B không, chạy sang đây nhanh lên!!!
***
Căn phòng duy nhất bật điện ở tòa B vừa hay lại là thư viện, sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có án mạng xảy ra ở đây.
Nạn nhân là giáo viên dạy Văn, tên Nguyễn Thị Ánh, sinh năm 1984.
Đến khi Khánh An và Hải Dương chạy đến, cả hiện trường ngập trong máu me.
Nạn nhân nằm giữa vũng máu lớn trên sàn, cả người đầy những vết thương, kết quả của một cuộc ẩu đả xảy ra trước đó. Căn cứ vào dấu vết trên thi thể nạn nhân, cộng với cây bút máy bị tõe ngòi nằm lăn lóc bên cạnh, không khó để phán đoán sơ bộ hung khí là gì. Cây bút đâm thẳng vào cổ, nạn nhân mất máu nhiều mà chết.
- Giờ phải... làm gì... đây? - Hiểu Ân lắp bắp. Là một mạng người đó. Bọn họ rõ ràng chỉ tò mò khi thấy thư viện sáng đèn nên mới đi đến, nào ngờ...
- Ai? Ai ở đó? - Đào Tuấn vừa chạy ra cửa vừa quát ầm lên, cậu rõ ràng thấy có bóng đen lấp ló ở đó.
Cả nhóm cảnh giác nhìn ra, nơi cánh cửa giờ đã trống không, khẽ nuốt khan.
***
Khánh An lắc đầu, cô đã nói thấy trước rồi mà, tối nay sẽ rất phiền phức. Cô nhìn thi thể nạn nhân nằm trên sàn, lại nhớ tới cô giáo vẫn còn vui vẻ sáng nay nhờ học sinh phụ giúp...
Chết lúc 10 giờ, ngày 14 tháng 12 năm 2020, tại thư viện trường, bị đâm bằng bút máy...
Nhớ lại những gì mình thấy trước đó khi tiếp xúc với người giáo viên này, Khánh An rơi vào trầm tư...
***
Gã bảo vệ chạy thục mạng ra khỏi tòa nhà B.
Chuyện gì thế này, gã và cô ta chỉ cãi vã chút thôi, sao khi trở lại thì thành thế này?
Còn cây bút máy bên cạnh cô ta, không được rồi, trên đó có dấu vân tay của gã.
Gã phải tìm cách tiêu hủy nó trước khi cảnh sát tới...
Gã không muốn dính tới phiền phức của cô ta thêm lần nào nữa.
Người phụ nữ đó, đến chết cũng không buông tha cho gã.