Sương Mù - Nhan Lương Vũ

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa =))))))))))

Chương 12: "Cả thế giới xuất hiện cơn lốc biến dị...."

Sau cuộc họp, bối rối mơ màng qua hai ngày, trừ việc không thể rời khỏi trường học, thỉnh thoảng lại nghe thấy người ở ngành nào biến thành dị nhân, với việc giáo viên điểm danh vô cùng nghiêm khắc, ai nghỉ học là sẽ bị hỏi cho ra lẽ ngay, thì còn lại đều bình thường.

Lúc đầu Lâm Vụ còn không hiểu, chuyện lớn như thế này xảy ra, sao mà trường vẫn bắt phải đi học chứ. Sau đó mới nghĩ lại, vụ lần này không giống với cái vụ sương mù cách đây không lâu lắm, lúc đó đóng cửa trường nghỉ học, ai cũng biết là do thời tiết ác liệt, kiên nhẫn chờ sương mù tan là được rồi, nhưng bây giờ thì, nếu như cuộc sống hằng ngày bị thay đổi, không ai biết tiếp theo sẽ phải gặp cái gì.

Có đôi khi, trật tự cuộc sống hằng ngày là chỗ dựa vững chắc nhất, nó làm cho con người ta khi gặp giông bão, cho dù lo lắng đến đâu cũng không sụp đổ, cho dù sợ hãi cũng không mất bình tĩnh được.

Nhưng mà khi gặp nhau trong sân trường, vẫn cảm giác được cái khoảng cách giữa những người xa lạ, đều vô cùng cảnh giác lẫn nhau, giống như là sợ không cẩn thận một cái thì sẽ gặp "dị nhân".

Tới ngày thứ ba, Nhâm Phi Vũ không chịu nổi nữa, muốn đi "tự thú" với trường. Tuy là cậu ta không thấy gì bất thường, nhưng chuyện này vẫn là gánh nặng trong lòng cậu ta, làm cho cậu ta mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, collagen trên khuôn mặt trẻ trung bắt đầu mất dần đi.

"Vậy đi đi." Ba người Lâm Vụ bọn họ vẫn luôn ủng hộ Nhâm Phi Vũ vô điều kiện. Đại Vũ muốn nằm giường trên, bọn họ sẽ bắt cái thang, Đại Vũ muốn ăn súp, bọn họ sẽ đi hầm gà.

Nhâm Phi Vũ mây đen sương mù: "Nhưng nếu tớ đi, chắc chắn tớ phải nằm viện...."

Lâm Vụ nói: "Cùng lắm thì tụi tớ nằm chung với cậu."

Nhâm Phi Vũ lập tức lắc đầu: "Không được đâu, các cậu đâu có biến dị."

Lý Tuấn Trì nắm cánh tay trái cậu ta lại: "Cậu nằm viện rồi, bọn tớ sao lại xa cách cậu được chứ?"

Hạ Dương ôm cánh tay phải của cậu ta luôn: "Đi thôi anh trai của tôi ơi."

Bốn người oai phong lẫm liệt đi đến văn phòng trường, nói tình huống cho người phụ trách nghe một lần, kiểu như là đêm đó Nhâm Phi Vũ đã té lệch như thế nào, ngã xuống ra sao, còn thiếu điều là diễn lại cảnh té thêm một lần nữa.

Người phụ trách ghi lại toàn bộ quá trình vào sổ ghi chép, lâu lâu còn cắt ngang hỏi thêm mấy câu như là "Có thấy không bình thường lúc nào nữa không?", "Có thể có chỗ nào không khỏe không?" rồi thêm vài vấn đề linh tinh.

Nhâm Phi Vũ đều thành thật trả lời tất cả, đáp rất đầy đủ, còn thêm ba anh em bên cạnh "thêm mắm dặm muối" nữa.

Sau khi báo cáo toàn bộ tình huống, bốn người nín thở ngồi yên tại chỗ chờ xử lí.

Người phụ trách đặt bút xuống, đóng quyển sổ lại: "Được rồi, đi về trước đi."

....Hình như không giống với tưởng tượng lắm nhỉ?

"Không phải đi bệnh viện sao ạ?" Lúc trước Nhâm Phi Vũ sợ nhất là chuyện giấu bệnh sợ thầy này, nhưng bây giờ người phụ trách không nhắc tới, cậu ta lại càng lo lắng.

"Không sao. Mới vừa nhận được thông báo mới, bắt đầu từ bây giờ, cơ thể biến dị không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, thì trường học chỉ cần ghi lại rồi báo cáo lên là được." Người phụ trách hai ngày cũng nhức hết cả đầu, chỉ có thể làm theo lệnh từ phía trên, thấy ai có vẻ xuống tinh thần, anh ta liền giúp an ủi, "Trở về chú ý cơ thể biến dị nhé, có gì mới thì nói với tôi."

Bốn người hai mặt nhìn nhau.

Lâm Vụ hỏi: "Thầy Cao, biến dị đến mức nào mới ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày ạ?"

"Chờ một tí," Người phụ trách mở ra quyển sổ chứa thông tin, lật tìm tin tức, bắt đầu đọc chậm rãi, "Tất cả các hành vi gây nguy hại đến an toàn của bản thân, người khác hoặc là cộng đồng, bao gồm những hành vi không khống chế được cảm xúc, hưng cảm bạo lực, phá hủy tài sản, không phối hợp, vân vân...."

Ngay chữ "vân vân" cũng đủ làm cho người nghe sợ mất mật rồi. Nhâm Phi Vũ bên này mà không có Hạ Dương, Lý Tuấn Trì đỡ, thì có lẽ đã bị viễn cảnh tương lai u ám này làm tuyệt vọng ngã xuống rồi.

Giọng nói của Lâm Vụ trở nên căng thẳng: "Thầy ơi, dị nhân có thể làm thế thật ạ? Bình thường thì làm sao phát..."

Người phụ trách: "Bây giờ còn chưa phát hiện ra, chỉ là dự tính tình huống tệ nhất thôi."

Lâm Vụ, Hạ Dương, Lý Tuấn Trì, Nhâm Phi Vũ "...."

Hình như là cái dự tính này hơi bị lố đó mấy người biết không!

Đi một chuyến đến văn phòng trường mà cứ như đi tàu lượn siêu tốc vậy, cũng may là kết quả cuối cùng tuy là không hoàn toàn ổn định lắm nhưng cũng an tâm.

Thở phào nhẹ nhõm, bốn người xoay người rời đi.

Lúc đang đi ra cửa, bỗng nhiên nghe tiếng người phụ trách nghiêm khắc quát: "Đứng lại đó cho tôi!"

Bốn người cứng đờ ra, hoảng sợ quay đầy lại. Đừng nói là mới nhớ ra có vụ gì mới cần bắt lại à?

"Hồi nãy suýt nữa là bị mấy đứa nhóc các cậu đùa giỡn qua mặt rồi," người phụ trách đập bàn "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc ở trên giường thì phải chú ý an toàn, phải chú ý an toàn, vậy mà các cậu làm sao mà có một người té xuống vậy đó!?"

Lâm Vụ: "....."

Lý Tuấn Trì: "....."

Hạ Dương: "...."

Nhâm Phi Vũ: "Không phải ạ, em chỉ muốn lấy lon Coca thôi..."

Thầy Cao: "Lấy lon Coca mà té xuống hả, cậu nói xem ký túc các cậu bị sao thế? Đúng thật là...."

"Không phải tôi nói các cậu rồi à, cả đám cũng đã trưởng thành rồi, có thể tỉnh táo hơn được không hả..."

"Cũng đã mười chín hai mươi tuổi rồi, thầy giáo làm sao mà kè kè phía sau như thời trung học nữa? Không thể nào. Biết các cậu cần tự do, cần không gian, cần một thanh xuân vui vẻ...."

Sau nửa tiếng đồng hồ, bốn người cứ như vậy đứng ở văn phòng trường, nghe răn dạy tận tình.

Mười lăm phút đầu tiên là thầy Cao, mười lăm phút sau thầy Trần vừa đi họp xong quay lại, vì thể đổi ca làm việc tiếp.

Các thầy ở văn phòng làm việc liên quan tới mấy tình huống biến dị thì chỉ có thể cầm bảng thông báo nói chuyện thôi, nhưng một khi tiến vào lĩnh vực quen thuộc thì những tinh hoa văn học của họ tuôn trào, cứ như là Bao Công vậy.

Đến lúc rời đi, bốn người đều nghĩ rằng về kí túc xá sẽ phá giường hết nằm đất ngủ cho khỏe.

Lúc trở lại ký túc, hồn của bọn họ mới quay lại.

Lý Tuấn Trì: "Lạ ghê, hôm qua có đứa ngành khác bị đưa đến bệnh viện, sao hôm nay không có?"

Hạ Dương: "Có thông báo mới mà."

Lý Tuấn Trì: "Nhưng mà mới qua đại hội có ba ngày thôi, sửa thông báo cũng hơi bị nhanh đó?"

"Chắc là mỗi ngày đều có vụ mới ấy." Lâm Vụ suy tư, "Tớ nghĩ rằng, chỉ có khi mà tiến sâu tìm hiểu, thì mới có thể điều chỉnh như vậy được."

Quả nhiên, tới buổi tối, trên tin tức lại chiếu trực tiếp hội nghị thông báo.

"Tất cả các tỉnh thành đều xuất hiện dị nhân, không có một ai cơ thể khỏe mạnh trở nên xấu đi hoặc là có hành vi không khống chế được cả, dị nhân lúc đầu có "cảm xúc không khống chế được" chính là do khủng hoảng tâm lý tự mình tạo nên, sau khi khai thông, vẫn có thể tự mình khống chế hành vi của mình, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hằng ngày..."

"Nhưng mà biến dị cũng không có biến mất..."

"Trong quá trình kiểm tra các dị nhân, chúng tôi phát hiện rằng, tất cả các dị nhân đều xuất hiện "gen kích hoạt", đây là nguyên nhân trực tiếp làm cho biến dị...."

"Nhưng nguyên nhân tạo thành "gen kích hoạt", hiện tại vẫn chưa rõ lắm...."

Sau khi thông báo xong, chính là phần phóng viên hỏi chuyên gia trả lời.

Phóng viên: "Ngài vừa mới nhắc tới "gen kích hoạt", ngài có thể giải thích kĩ thêm một tí được không?"

Chuyên gia: "Cơ thể chúng ta có rất nhiều đoạn gen ngắn, tuy là có tồn tại, nhưng bình thường thì gen sẽ không hoạt động, nói cách khác thì, tin tức ở trên đoạn gen ngắn đó sẽ không biểu hiện trên cơ thể chúng ta. "Gen kích hoạt" chính là đoạn gen ngắn bị đóng cửa đó, nhưng bằng một cách nào đó lại hoạt động, khiến cho chúng ta xuất hiện dị nhân."

Phóng viên: "Vì sao những trường hợp bị biến dị, trừ việc mức độ khác nhau, mà tới cả kiểu cũng khác nhau? Có người là hệ hô hấp, có người là thần kinh vận động....."

Chuyên gia: "Chuyện này thật ra vẫn đang nghiên cứu, nhưng mà dị nhân cũng không chỉ có một vị trí nhất định biến hóa thôi, nhưng chẳng qua có một chỗ biểu hiện rõ rệt nhất, làm che mất các nơi khác."

Phóng viên: "Cơ thể biến dị như thế có lây bệnh không?"

Chuyên gia: "Bây giờ cũng chưa xác định được dị nhân có lây bệnh không."

Phóng viên: "Sự bùng nổ như thế tất nhiên phải có nguyên nhân đúng không."

Chuyên gia: "Tôi vừa mới nói xong, nguyên nhân làm "gen kích hoạt" hoạt động cần phải nghiên cứu thêm nữa."

Phóng viên: "Bị biến dị sẽ kéo dài đến bao lâu?"

Chuyên gia: "Gen đã được kích hoạt, nó sẽ để lại dấu vết cho người chúng ta."

Phóng viên: "Nói cách khác là không thể "tự lành" được à?"

Chuyên gia: "Cho đến bây giờ thì khả năng cực kì thấp."

Phóng viên: "Có vắc xin nào chưa?"

Chuyên gia: "Bọn tôi đã thử một vài "phương án ức chế", nhưng đều không có hiệu quả. Vấn đề về gen là một lĩnh vực vô cùng phức tạp, bọn tôi vẫn cần thêm thời gian."

Phóng viên: "Vừa nãy ngài vừa thông báo rằng, tất cả dị nhân sau khi khai thông thì có thể tự không chế hành vi của mình, không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày đúng không?"

Chuyên gia: "Một vài dị nhân thậm chí không cần khai thông, vẫn có thể tiếp tục sống bình thường...."

Trực tiếp còn chưa hết, Nhâm Phi Vũ đã vô cùng kích động đứng lên: "Nghe thấy gì không hả, tớ sẽ không bị ngu không bị điên cũng không ai cả, chỉ là gen hoạt động thôi mà, tớ vẫn sống bình thường được...."

Sau vài ngày sợ hãi áp lực, cuối cùng cũng có thể thở phào. Nhâm Phi Vũ trong lòng không khống chế được, vui sướng phát điên như vừa sống sót sau một tai nạn, trong lời nói còn có tiếng nức nở nữa.

"Nghe rồi nghe rồi." Ba người đi qua, xúm tới Nhâm Phi Vũ, vui mừng khóc lóc ôm nhau gắt gao.

Nhâm Phi Vũ sợ sệt, bọn họ cũng thế thôi.

Bọn họ còn chưa được hai mươi tuổi, còn chưa đủ kiên cường đến thế.

Lâm Vụ hơi ngửa đầu ra sau hít sâu, sau đó nói: "Cậu không chỉ có thể sống bình thường đâu, còn có thể học bài bình thường đi học bình thường đi thi bình thường."

"Tốt ghê," Nhâm Phi Vũ hít hít mũi, nói lời trong lòng, "Tớ bây giờ mới phát hiện, tớ yêu học hành quá đi...."

Lâm Vụ càng muốn ôm cậu ta chặt hơn: "Quý trọng thời gian này đi."

Lý Tuấn Trì, Hạ Dương: "Bởi vì bầu không khí yêu thương sến rện này sắp biến mất rồi."

Hai tuần lễ tiếp theo, nhiều nghiên cứu và tin tức tiếp tục đưa tin, sự việc "biến dị tập thể" này trở nên ngày càng rõ ràng

"Cả thế giới xuất hiện cơn lốc biến dị...."

"Nhiều nhà khoa học các quốc gia phát hiện, bộ đoạn gen ngắn làm cho cơ thể biến dị chính là bộ gen cổ xưa nhất từ thời đại nguyên thủy, khi mà con người vẫn chưa xuất hiện, các đoạn gen ngắn này đã tồn tại phổ biến trên người các động vật...."

"Các biến dị trên cơ thể con người đều là đặc tính thuộc về các loại động vật, các chuyên gia cho rằng việc này có liên quan đến đoạn gen kích hoạt ngắn...."

===

Lời tác giả: Ba cái khoa học cả chương này chém đấy (và editor cũng thế...)

Sẵn thông báo luôn tích phân của truyện đã đạt tới 3,618,530,816 và bà Nhan vẫn đang viết tiếp ở chương 80~ nhưng mà edit chừng nào đến thì hong biết...