Sương Mù - Nhan Lương Vũ

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



(Bánh rán lỗ tai/ Bánh cam)

Edit: Hoàng cánh cụt

Beta: Khôi Vĩ

Chương 1: "Leng keng" nửa ngày thì không phải là một tin WeChat, mà là một đống tin WeChat

Chương 1

Hiện tại đang là mùa hè, ngày và đêm luân chuyển, sương mù đang mờ mờ ảo ảo phía chân trời, mây tựa hồ như đang tràn vào, che lấp một phần ánh sáng làm nó trở nên nhạt nhòa, mông lung. Cho đến khi bình minh lên, tia nắng ban mai xuyên thấu các tầng mây, sương mù kia mới chịu tan đi.

Ở thành phố phía Bắc rất ít sương mù, đặc biệt là vào mùa hè.

Đáng tiếc Lâm Vụ không thưởng thức được cảnh đẹp hiếm có như vậy —— lúc cậu bị đánh thức là 7 giờ sáng. Tuy rằng đối với cậu mà nói đây chỉ là những buổi sáng bình thường, nhưng lúc nãy 5 giờ sáng sớm hừng đông, ngoài cửa sổ những tia ánh nắng đã sớm nhảy nhót thành một bức màn sáng chói.

Người đánh thức cậu là vị đồng học mới vừa báo danh líu ríu ở dưới lầu, trên hành lang có tiếng lọc cọc va chạm khi kéo va li của các bạn khác, đúng 7 giờ sáng loa phát thanh toàn trường nhiệt tình phát bài "Liên khúc sáng sớm", cùng với tiếng báo thức "Leng keng" liên tục của điện thoại mà mọi người đặt ngay gối đầu.

Hôm nay là ngày 31/8, ngày chính thức khai giảng.

Lâm Vụ không hề vội vã rời giường, mà là nằm trên nệm còn buồn ngủ ngáp một cái, tay sờ soạng mò lấy cái điện thoại.

"Leng keng" nửa ngày thì không phải là một tin WeChat, mà là một đống tin WeChat, có để trạng thái miễn quấy rầy thì cũng không thể chịu nổi một đám @ quấy rầy này*

(@ để tag người khác trên WeChat)

NHÓM CHAT NGÀNH MÔI TRƯỜNG

Thầy Lý: Ai phụ trách đón người mới thì chú ý một chút, lúc hướng dẫn nhóm đàn em mới vào trường thì phải giới thiệu trường học, học viện, chia sẻ cuộc sống khi học đại học, cố hết sức truyền bá năng lượng đi nhé. Ai có gì phản đối thì vui lòng đến văn phòng tìm thầy Trần nhé @tất cả mọi người

Thầy Trần: [gió xuân vui vẻ tươi cười.jpg]

NHÓM CHAT HỆ CÔNG TRÌNH MÔI TRƯỜNG

Phụ đạo của thầy Cao: Tối nay điểm danh, trước 5 giờ chiều nay tập hợp ở tòa nhà chuyên ngành môi trường @tất cả mọi người

Lưu Mộ mọi người đều ngưỡng mộ: Chắc là đi dẫn đường cho em gái nào đấy, nói chuyện một lúc xong thì tcct* à.

(*viết tắt cho "tình cảm chân thành" để phù hợp với nội dung bản gốc bên dưới)

Thượng Hải Đào đi ăn đi ăn: Tôi chỉ chú ý tới ảnh mà lão Trần vừa gửi. ( ꈍᴗꈍ)

Thượng Hải Đào đi ăn đi ăn: [gió xuân vui vẻ tươi cười.jpg]

Bàng Đông Đông bay nhảy thẳng xuống: Xã hội phát triển nhanh quá, lão Trần bị nhúng chàm cmnr [thở dài]

Trâu Khải táo bạo như sấm: Mấy người đcm viết tắt nữa đi, tôi block hết! (ノ`Д")ノ彡┻━┻

Đặng Trà Trà tôi là lớp trưởng: Đcm cũng là từ viết tắt @Trâu Khải táo bạo như sấm

Trâu Khải táo bạo như sấm: .......

Lâm Vụ đọc một lúc không hiểu gì cả, tỉnh giấc hẳn ra, định lấy tài khoản "Lâm Vụ hoa gặp hoa nở" lên nói chuyện, thì tin nhắn từ diễn đàn thứ tư lại tới.

NHÓM CHAT CHỦ NHÀ THƯ SƠN #2

Phong hỏa liên miên: Chăn ai dưới lầu đây? @Tất cả mọi người

Phong hỏa liên miên: [ảnh chụp]

Phong hỏa liên miên: Mau đem về đi phơi đi, còn không nhận về thì tịch thu làm màn cửa nhé.

"Khu Thư Sơn" là ký túc xá nam của trường được nhà nước đặt tên, bên nữ gọi là "Khu Học Hải", cho nên "Thư Sơn #2" là khu ký túc nam thứ 2.

Tuy là các học sinh nam chỉ ở ký túc 4 năm thôi, nhưng vẫn rất có chí hướng mà đổi tên diễn đàn thành "Nhóm chat chủ nhà", thật có cảm giác của một gia chủ nha.

"Sao đấy, mới sáng sớm đã cầm điện thoại xem rồi" Cửa phòng ký túc 333 mở ra, một trong những bạn cùng phòng của Lâm Vụ - Hạ Dương đang kéo vali từ Thiên Tân đi vào.

Cái nắng của kì nghỉ hè chẳng để lại dấu vết gì cho bạn học Hạ cả, từ mặt đến tay chân chỗ nào cũng trắng như thường, nếu có khác thì là học kì 1 thì tóc màu đen, còn bây giờ thì nhuộm nâu, làm cho ngũ quan đã vốn đẹp của cậu ta càng tinh xảo hơn.

"Trở về thật sớm a" Lâm Vụ bật dậy trên giường "Tớ còn tưởng cậu chiều mới về kịp".

Nhà Hạ Dương ở Thiên Tân, hôm qua đã về đến Thẩm Dương, nhưng ở đó cậu ta còn có họ hàng, người họ hàng này đối xử với cậu ta rất tốt, cho nên Hạ Dương trước khi về trường thì ở lại đó, ăn một bữa, ở một đêm, rồi mới đến trường.

"Ông đây nhớ mấy người" Hạ Dương vào phòng liền ngồi xổm xuống mở hành lí ra, đầu tiên lấy ra mấy cái túi bự không biết chứa đặc sản gì để lên bàn, một bên tay lấy đồ ra, một bên thao thao bất tuyệt

"Hôm qua tớ lên tàu điện mà không biết có phải là do máy lạnh thành tinh không nữa, đông lạnh đầu tớ ong ong choáng váng, tớ nói với nhân viên trên tàu 3 lần, tớ nói "chị gái ơi, chị có thể làm cho xe ấm lên không, đây là khoang xe chứ không phải cái tủ lạnh đâu". Cậu đoán xem, chị gái ấy cũng không có cách nào, nói là điều hòa trên xe rất thất thường, làm tớ phải lấy màn cửa sổ xe đắp lên người mới có thể sống sót."

Hạ Dương có thật sự vì lạnh mà đầu kêu ong ong hay không thì Lâm Vụ không biết, dù sao thì bây giờ đầu cậu cũng ong ong choáng váng vì mấy lời cằn nhằn của Hạ Dương.

Bạn học Hạ Dương có một đặc điểm là, nếu bạn ấy im miệng thì sẽ trở thành mỹ nam, nhìn từ xa chính là mỹ cảnh, còn bạn ấy mà mở miệng, thì sẽ trở thành Quách Đức Cương*, vừa nói vừa tức giận vừa hay Làm cho một thân khí chất thuần thục của bạn ấy tan biến liền.

(một diễn viên hài bên TQ)

Cuối cùng đợi Hạ Dương lấy lại hơi sau một cơn cằn nhằn, Lâm Vụ mới nói: "Tớ bực ghê, người ta nói trong phòng chỉ cần một người Đông Bắc, thì cả cái phòng đều sẽ là người Đông Bắc, phòng tụi mình ba người Đông Bắc, sao lại lòi ra một người khẩu âm quái lạ như cậu?"

Hạ Dương ngẩng đầu, quăng một cái mị nhãn đầy chuyên nghiệp về phía Lâm Vụ: "Chi răng rứa, không phục hả?"

(Bản gốc tác giả cũng dùng tiếng địa phương nên mình cũng ghi tiếng địa phương cho phù hợp)

Lâm Vụ: ".... Cậu là đồ tồi"

"Tớ với cậu mà nói chuyện một lúc nhất định sẽ thành chủ đề khẩu âm này, tớ buồn ghê đó, chẳng lẽ các cậu muốn tớ rời đi hay sao?" Hạ Dương đứng dậy, ôm một nửa đống đồ ăn vặt, tất cả đều là đặc sản Thiên Tân, vứt một số lên hai cái giường khác, tự mình lấy mấy bao vứt lên người Lâm Vụ, "Mà theo tớ thấy, từ khẩu âm Thiên Tân đổi thành khẩu âm Đông Bắc không có ý nghĩa lắm, ví dụ nhé: "Chị gái đi chi vội ni"* hay là "Em gái em làm gì đấy"*, cậu tự mà nghĩ xem, khí chất có khác nhau không?"

(Beta: Giống như người miền Trung hỏi "mi đi mô rứa?", miền Bắc "ơ mày đi đâu thế?" còn miền Nam "mày đi đâu vậy?")

Lâm Vụ vững vàng đón lấy một túi bánh quai chèo và một bịch bánh rán lỗ tai: "Tớ sai rồi."

Ở trong một cái phòng ký túc mà có 3 Đông Bắc 1 Thiên Tân, nói đến phương diện khí chất, thì cậu cũng lo lắng đấy.

"Lý Tuấn Trì đâu rồi?" Phân chia đồ ăn xong, Hạ Dương mới để ý thấy bên giường Lý Tuấn Trì có hành lí để đó, mà người thì không thấy đâu.

Lâm Vụ nói: "Đi làm rồi"

Hạ Dương liếc mắt nhìn đồng hồ một cái: "Giờ mới bảy giờ sáng"

Lâm Vụ nói: "Nó thay một đàn anh năm bốn đi ra ga tàu đón một em gái rồi"

Lý Tuấn Trì là người làm việc ngoài giờ nhiều nhất trong phòng ký túc 333... à không, của toàn trường chứ. Sau học kì 1 năm nhất, cậu ta đã thích ứng với tất cả hoàn cảnh rồi, học kì tiếp theo đã bắt đầu lo chạy các việc vặt trong trường. Chỉ cần thiếu người, không trái pháp luật thì chuyện gì cũng thầu. Còn từng thay thế người khác ba tháng liên tục đưa đồ ăn sáng cho nữ thần, thế nên ở trong trường cũng khá nổi tiếng.

"Thuê người đón bạn gái giùm à?" Vừa nghe nội dung làm việc, Hạ Dương đã bực mình " mẫu đàn ông như vậy mà cũng tìm được bạn gái à?"

Lâm Vụ: "Không phải bạn gái."

Hạ Dương: "Vậy còn được, vừa có thể kiếm tiền vừa quen được mấy em gái."

Lâm Vụ: "Là em ruột, cho nên anh năm trên cho thêm một trăm, ra lệnh cho Lý Tuấn Trì cấm được hỏi mấy cái phương thức liên lạc cá nhân nào, bao gồm có ngành học, lớp mấy, weibo, wechat, QQ, tài khoản game."

Hạ Dương: "..."

Lâm Vụ, Hạ Dương tới rồi, Lý Tuấn Trì thì đang làm việc, phòng ký túc 333 còn thiếu mỗi Nhâm Phi Vũ ở Cáp Nhĩ Tân.

"Cậu ấy có nói khi nào đến không?" Rửa mặt một cái, Hạ Dương thay một cái áo T-Shirt trắng, nhìn có vẻ sáng sủa.

"Ngày hôm qua có nói sáng nay sẽ lên cao tốc, bây giờ chắc là lên tàu rồi" Lâm Vụ cầm điện thoại xem lại tin nhắn trong nhóm chat 4 người "Từ Cáp Nhĩ Tân đến Thẩm Dương cũng mất hai tiếng, chắc là giữa trưa sẽ..."

Thông báo tin nhắn nhảy nột cái, một tin nhắn mới hiện lên.

Thật là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền điểm danh.

Hãy tặng tôi một con cá Koi đi: Cáp Nhĩ Tân mưa to rồi, cao tốc dừng rồi [khóc][khóc][khóc] @Lâm Vụ @AAA Lý Tuấn Trì @Hạ Dương.

Lâm Vụ và Hạ Dương liếc nhau một cái.

Người trước buông tay: "Chả ngạc nhiên tí nào"

Người sau nhún vai: "Đương nhiên rồi"

Từ năm nhất đến bây giờ, đường về quê và về trường của Nhâm Phi Vũ không suôn sẻ cho mấy. Nghỉ đông thì tuyết lớn, nghỉ hè thì mưa lớn, giống như vé xe của cậu ta là một loại bùa chú, chuẩn như tà môn.

Đây chính là một phần của thể chất âm vô cực của Nhâm Phi Vũ, ở trong trường còn phát huy tốt hơn, khiến cho người khác còn không nỡ nhớ lại.

Lâm Vụ: [phong ba bão táp, ông đây cảm thông.jpg]

AAA Lý Tuấn Trì: Người anh em, đây cũng không phải lần đầu tiên, cậu nên tập 1àm quen đi.

Hạ Dương: Tin tớ đi, bây giờ cậu cứ cầu nguyện "Mưa rơi tiếp đi", tớ đảm bảo là mưa to sẽ dừng liền.

Ngay cả Lý Tuấn Trì đang làm việc cũng trả lời tin nhắn, tình anh em phòng ký túc xá 333 lúc nào cũng cảm động như thế đấy.

Nhâm Phi Vũ đương nhiên cũng đón lấy những tình cảm này.

Hãy tặng tôi một con cá Koi đi: Ừa, mọi người đừng có lo cho tớ.

Hãy tặng tôi một con cá Koi đi: [tôi khóc một tháng rồi sẽ không sao.jpg]

An ủi Nhâm Phi Vũ xong, Lâm Vụ mới nhảy xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó mở bịch bánh quai chèo làm đồ ăn sáng luôn, chuẩn bị ngồi trò chuyện với Hạ Dương, mỗi lần Hạ Dương từ sau kì nghỉ trở về từ Thiên Tân luôn có rất nhiều đồ đem tặng bạn, trừ đồ ăn ra, thì còn có thể nặn "Tượng đất sét Thiên Tân" ra tặng bạn.

Kết quả là vừa mới chớp mắt, Hạ Dương khi nãy mới vừa thay áo bây giờ đã nằm ngủ, dưới cánh quạt từ từ chuyển động của ký túc xá, ngủ như mấy đứa nhỏ ở ngoài tiệm net.

Chắc là điều hòa ở nhà vị họ hàng của bạn học Hạ cũng chẳng tốt hơn mấy so với trên tàu, thế nên sau hai ngày bị đông lạnh, bạn học Hạ cuối cùng cũng về với về cái quạt mộc mạc tri kỉ ở ký túc xá mà ngủ.

Ngày mai mới bắt đầu đi học, hôm nay thật sự chẳng có gì để làm, Lâm Vụ vừa ăn bánh quai chèo vừa lướt điện thoại, lướt đến mức không còn tin gì mới để đọc, tự nhiên lại click vào một cái app "Phòng ốc sơ sài Thư Sơn".

Này là mấy năm trước có đại thần ở khu Thư Sơn chuyên ngành viết code lập trình tạo ra, là một diễn đàn ẩn danh, để cho mọi người chửi rủa, sau này càng ngày càng nhiều người đăng ký vào, đại thần thì cũng tốt nghiệp, nên chuyển app vào máy tính của học viện để hoạt động, hiện tại thì cái này coi như là bản bán chính thức của app phiên bản di động, cơ mà vẫn là hình thức ẩn danh không bị ai quản lý.

Trong diễn đàn có 2 phần rõ ràng, ngắn gọn —— học tập trời đất/bát quái tình cảm.

Phần trước mỗi khi đến thi cuối kỳ hoặc là thi lên thạc sĩ thì náo nhiệt không thôi, còn phần sau thì 365 ngày đều hot đến sinh động muôn màu muôn vẻ.

Không còn cách nào khác, tin tức nói đến học tập thì chỉ phần phụ mà thôi, lướt lên trên thì có tình cảm tốt đẹp đến trăm năm, lướt xuống dưới thì có mấy tên cặn bã đáng ăn đạp, trong đó còn có mấy tin tức mật của nội gián, nào là phong thủy của trường, nào là phòng nào có chị gái đầm đỏ, phòng nào lại có oan hồn vất vưởng, mỗi ngày đều được spam mấy tin không giống nhau, thật sự đọc rất lôi cuốn.

Nhưng hôm nay chủ đề hot nhất, không phải là tình cảm yêu đương, cũng không phải là yêu ma bát quái, mà là tấm hình phong cảnh.

Chủ đề: Sáng hôm nay thật đẹp quá

Người gửi: Nhiệt tình yêu thương thần chạy Samantha

Nội dung: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]...

Giờ đăng bài, kéo xuống là một loạt các hình ảnh lớn độ nét cực cao.

Ánh mặt trời lấp ló, sương mù còn chưa tan đi, ánh sáng mặt trời còn chưa rõ, tia nắng cũng từ từ lóe ra, lộ ra một khung trời đầy sương mù và lấp lóe ánh sáng, rất kì dị.