“Hôm nay, gần khu nhà cao cấp Lâm Hải phát hiện một xác nữ bị hủy dung, đây là vụ án mạng hủy dung thứ ba hơn một tháng nay…”
Mắt Lâm Tâm Nguyệt rơi vào tin tức trên mạng, sáng sớm hôm nay nhận được tin vụ án mạng hủy dung thứ ba. Hôm nay mở cuộc họp sợ bóng sợ gió một
hồi, Lâm Tâm Nguyệt xem chi tiết ảnh chụp, xoa bóp huyệt thái dương, khó chịu nhắm mắt, cúi đầu dùng tay đỡ trán, thở dài, vùi mặt vào lòng bàn
tay, danh sach hội viên Thẩm Hùng lấy về không có tên Hoàng Hi, lại xuất hiện cái tên Lâm Tâm Nguyệt không thể ngờ được – Lương Vân Nhi.
Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy đại não của cô đần độn rối loạn. Trong khoảng
thời gian này, cô luôn cảm thấy cảm thấy mình rất dễ mệt mỏi. Có lúc cô
nghĩ không cần quan tâm chuyện gì hết, về nhà ngủ một giấc, thế nhưng
nguyên tắc không cho phép cô làm như vậy. Cô rất nhớ cái ôm ấm áp của
ông xã, người nào đó mê zai chìm vào trong say mê của mình.
Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt bị vụ án quấn lấy nên không rảnh chú ý đến
chút hiện tượng nhỏ trên người mình, cũng không nghi ngờ vì sao ông xã
cô muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, Lâm Tâm Nguyệt mơ hồ nghĩ hết
thảy do di chứng của vụ nổ lần trước.
Lâm Tâm Nguyệt đang mê zai nhớ lại tình huống trong cuộc họp, ánh mắt
chần chờ và lo lắng của Mã Quốc Anh cùng Cao Ngạn Bác, vẻ mặt khẩn
trương của ông xã mình, trong lòng cảm thấy ấm áp khiến nàng không nhịn
được mỉm cười.
*** Nhớ lại ***
Phòng họp, Mã Quốc Anh ngồi trên ghế xoay, đối mặt với đồng bạn, vẻ mặt
ngưng trọng mang theo nghiêm túc và anh khí nói: “Hiện tại, mọi người
dân đều biết tới vụ án hủy dung, người dân và giới truyền thông đang
nhìn chằm chằm chúng ta, cấp trên rất xem trọng vụ án này, hi vọng chúng ta mau chóng phá án.”
“Bác sĩ Cổ, nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân là gì?”
“Tôi đã kiểm tra ba thi thể nạn nhân, phát hiện trên người bọn họ đều có vết dao chém loạn xạ, đều là mất máu nhiều mà chết, đồng dạng bị hủy
dung. Vết thương trên người các nạn nhân đều do dao cắt trái cây thông
thường tạo nên.” Cổ Trạch Sâm lật tư liệu trên tay, nói kết quả giải
phẫu cho mọi người nghe.
“Còn bên pháp chứng.”Mã Quốc Anh nhìn về phía nhóm Cao Ngạn Bác, ánh mắt nghiêm túc mang theo chút chờ mong, hi vọng họ có tin tốt.
“Hiện trường cả ba vụ án đều được người khác xử lí mọi dấu vết, hơn nữa, hầu như đồ vật ở hiện trường không có dấu hiệu bị động vào, ngoại trừ
nạn nhân té vào vũng máu, dao gây án trực tiếp cắm thẳng vào người nạn
nhân, trên đó chỉ có dấu vân tay của nạn nhân.” Lâm Tâm Nguyệt lấy mấy
tấm ảnh từ túi văn kiện ra, chia ra để trên bàn họp, nhưng ánh mắt nhìn
chằm chằm vào bức ảnh của cô muốn có bao nhiêu ai oán thì có bấy nhiêu,
người không biết còn tưởng trong bức ảnh là câu chuyện ‘cực kì bi thảm.’ May mà cô còn nhớ cần giải thích rõ: “Nhưng bọn tôi tìm được giấy vụn ở hiện trường nạn nhân thứ hai bị giết ở vườn hoa và nạn nhân thứ ba tìm
thấy ở gần cửa, qua xét nghiệm, xác thực nó cùng một gói kẹo, chúng tôi
nghi ngờ hung thủ vô ý bỏ lại khi quanh quẩn ở gần đó.”
Thế nhưng lại giống loại kẹo cô thích, xem ra cô phải đổi loại khác mới
được, kẹo tặng thầy cũng phải đổi. Nhưng…kẹo này thật sự rất ngon
TT__TT. Lâm Tâm Nguyệt vì chuyện mình và hung thủ thích ăn một loại kẹo
mà buồn bực gãi đầu.
“Không phải các người nói hung thủ là người rất cẩn thận sao, như vậy
sao hắn lại không cẩn thận để lại vật chứng.” Thẩm Hùng nghĩ mãi không
hiểu, một người cẩn thận tại sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như thế,
Thẩm Hùng là người thẳng thắn, khởi xướng nguyên tắc ‘không biết thì
phải hỏi’, à không, là có nghi vấn thì phải lên tiếng, những người khác
cũng cùng bộ dạng mờ mịt, khó hiểu.
“Cái này rất đơn giản, khi một người đã tập thành thói quen, có rất
nhiều chuyện không thể tự chủ được, ví dụ như một người tập thói quen
uống nước trước khi đi ngủ, thời gian vừa đến liền tự đi tìm nước uống,
còn một người khi tập thành thói quen ăn kẹo, khi hắn nhàm chán, miệng
sẽ thèm ăn, sẽ vô thức cầm lấy kẹo ăn, bởi vì… cái này đã trở thành một
bộ phận trong đời sống sinh hoạt của hắn, cho nên mặc kệ người đó có cẩn thận đến đâu cũng sẽ không để ý.” Lâm Tâm Nguyệt phân tích.
“Có lấy được dấu vân tay hay DNA gì không?” Mã Quốc Anh nhàn nhạt nói, nhưng lời nói rất cấp bách.
“Thật tiếc, khi chúng tôi tìm thấy giấy vụn, nó đã bị ô nhiễm, không thể lấy DNA và dấu vân tay được.” Cao Ngạn Bác xòe hai tay, tiếc nuối lắc
đầu.
“Vận may của gã hung thủ này đúng là tốt quá nhỉ.” Mạc Chính Khang châm chọc cảm khái.
“Vậy phải xem vận may của hung thủ tốt hơn hay là chúng ta tốt hơn.” Mã
Quốc Anh hé môi, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt kiên định lại tự tin, khiến cho Dương Dật Thăng nhìn đến ngây người.
“Đúng vậy. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, hung thủ không thể may mắn nhiều lần được.” Cao Ngạn Bác đồng ý.
“Ba vụ án mạng đều giống nhau, đều bị hủy dung, hung thủ có thể là kẻ
biến thái không.” Lăng Tâm Di cầm bút, nhớ tới mấy vụ án cưỡng gian rồi
giết, con ngươi co rút, kinh ngạc kêu lên, kết quả bị cả tổ trọng án
khinh bỉ, cho dù tâm lý biến thái thì có cái gì phải kinh ngạc, mặc kệ
hắn biến thái cỡ nào thì cũng phải vô tù ngồi chổm hổm đếm lịch thôi.
“Cách ra tay của hung thủ không giống nhau, nhưng diện mạo của ba nạn
nhân không có điểm tương đồng, bọn họ một là thành phần tri thức cao
cấp, một thiên kim nhà giàu, một nhân viên phục vụ của quán rượu, hoàn
toàn không có quan hệ gì với nhau, vì sao hung thủ chọn bọn họ?” Thẩm
Hùng sờ sờ cằm, nhíu mày nhìn tư liệu của ba người bị hại, phân tích đều đều, Thẩm Hùng ngồi vào ghế tổ trưởng đương nhiên cũng có chút năng
lực, hơn nữa còn là quân tiên phong, Thẩm Hung thu hồi dáng vẻ khổ não,
đắc ý: “Nhưng, chúng tôi tìm được một điểm giống nhau.”
Thẩm Hùng vừa dứt lời, Mã Quốc Anh liền dùng mắt lạnh bắn anh, người
trong tổ trọng án ho khụ khụ, nháy mắt ra dấu, đá chân, Thẩm Hùng bị Mã
Quốc Anh thưởng cho luồng khí lạnh Siberia, run run lên, lập tức tỉnh
táo, cười gượng với Lâm Tâm Nguyệt.
Mã Quốc Anh nhìn chăm chú vào Lâm Tâm Nguyệt, trong đáy mắt mang theo
chút lo lắng, nhưng rất nhanh liền bị che dấu sau lớp mặt nạ lạnh lùng,
vậy mà vẫn bị Dương Dật Thăng bắt gặp, híp mắt, khó hiểu liếc qua cô và
Lâm Tâm Nguyệt.
“Các ngươi tìm được manh mối gì à.” Cao Ngạn Bác và Lâm Tâm Nguyệt đều không hiểu hành động kỳ quái của bọn họ.
Bọn Thẩm Hùng muốn nói lại thôi, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ánh mắt
thường liếc qua Lâm Tâm Nguyệt, mắt chứa vô vàn lo lắng, bầu không khí
này, ánh mắt này không những khiến Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy quái lạ, nhóm Cao Ngạn Bác cũng ù ù cạc cạc, tầm mắt của Cổ Trạch Sâm không rời khỏi
bà xã mình dù chỉ nửa giây, anh sợ Mã Quốc Anh sẽ nói ra lời gì đó đả
kích vợ mình.
Mã Quốc Anh hít sâu một hơi, đem lời nói ra: “Theo tôi biết được, ba nạn nhân trước đêm bị sát hại đều có tiếp xúc Tổng giám đốc tập đoàn Lâm
thị - Lâm Nhã Nguyệt.”
Mã Quốc Anh nói xong, mọi người trong phòng họp đều im lặng, bầu không
khí vốn câm như hến liền lạnh băng trong phút chốc, bầu không khí nặng
nề khiến người ta không khỏi cảm thấy ngột ngạt.
Cao Ngạn Bác và Dương Dật Thăng nhíu mày, kinh ngạc nhìn Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt lo lắng vô cùng. Cổ Trạch Sâm thì càng khỏi phải nói, anh hận
không thể lập tức đứng lên, đi tới ôm Lâm Tâm Nguyệt vào lòng, trong
bụng vô cùng hối hận không ngồi bên cạnh cô, có chút oán giận Mã Quốc
Anh quá thẳng thắn.