Một tiếng phụ thân non nớt thiếu chút nữa làm Thượng Vũ đế cả kinh từ trên giường nhảy dựng lên.
Cố Ngạn cũng bị dọa không ít, bối rối nói vọng ra ngoài cửa: “Bảo bảo?”
“Phụ Thân, Cố Cố không vào được.” Cố Cố đẩy cửa phòng Cố Ngạn, đẩy không ra.
Cũng may đã khóa cửa, Cố Ngạn vỗ vỗ Thượng Vũ đế bên cạnh, ra vẻ trấn định hô: “Phụ thân có chút việc, bảo bảo đến chỗ Lưu thúc thúc đợi phụ thân được không?”
“Vâng…” Cố Cố ngược lại rất nghe lời Cố Ngạn, “Vậy con đi trước.”
Nghe tiếng bước chân của tiểu hài tử dần xa, Cố Ngạn mới bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy bên tay một trận đau đớn: “Ah.”
Cố Ngạn nhìn dấu răng trên tay, nghi ngờ hỏi: “Bệ hạ làm gì vậy?”
Thượng Vũ đế muốn cắn y một cái nữa, cuối cùng không đủ nhẫn tâm, thở hổn hển nói: “Bảo bảo… Bảo bảo… Gọi thuận miệng quá ha, cũng không phải con của ngươi sinh.”
Kéo được lòng người trở về rồi, Thượng Vũ đế lập tức phóng túng, ý nghĩ xấu xa cũng không cố kỵ mà nói ra.
Cố Ngạn cười cười, lảng sang chuyện khác: “Đợi chút nữa ta đến bàn bạc với tiểu Ninh cùng Xuân Xuân.”
Hai mắt Thượng Vũ đế sáng ngời: “Thật sự? Ngươi thật sự quyết định trở về cùng trẫm?”
“Ừm.” Cố Ngạn gật đầu.
Thượng Vũ đế chợt nhớ tới chuyện vài ngày trước, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
“Bệ hạ?”
“Thầy bói tiên sinh kia nói…” Thượng Vũ đế muốn nói lại thôi.
Cố Ngạn bật cười: “Trò đùa của Cố Cố đấy, bệ hạ đừng để tâm.”
“Cái gì? Việc đó sao có thể đùa giỡn! Nó nếu không phải con nuôi của ngươi, trẫm…”
Cố Ngạn xoa xoa đầu của hắn, hùa theo hắn: “Nếu là thật cũng không đáng sợ, bệ hạ sẽ bảo vệ chúng ta đấy.”
Thượng Vũ đế sửng sốt, lời này hắn thích nghe, nghiêm mặt lầm bầm: “Đúng thế, trẫm là hoàng đế.”
Thượng Vũ đế nói xong, ôm eo Cố Ngạn, thì thào nói: “Trẫm thật sự không muốn ngươi dẫn theo nó…”
Cố Ngạn vốn định nói một câu trấn an, Thượng Vũ đế đã chặn lời y, giọng nói vẫn trầm thấp nặng nề: “Nhưng trẫm không thể ích kỷ như vậy được, sau này ngươi muốn làm cái gì, trẫm đều hết sức ủng hộ ngươi.”
Cố Ngạn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, không nói gì nữa.
===
Bên kia.
“Nhóc con ngươi lén lén lút lút làm cái gì đó?”
“Suỵt!” Cố Cố dùng ngón trỏ đè miệng lại, ra hiệu Lưu Xuân Lai chớ có lên tiếng.
Lưu Xuân Lai khó hiểu mà nhìn qua tiểu gia hỏa, khẽ hỏi: “Ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải phụ thân ngươi lại đang làm gì hay không? Đúng lúc lão tử muốn đi tìm hắn.”
“Không thể đi!” Cố Cố kéo Lưu Xuân Lai lại.
Lưu Xuân Lai thật sự không hiểu: “??”
“Gì nữa?”
Cố Cố đụng đụng hai ngón tay vào nhau: “Phụ thân có việc, cùng Hoàng thúc thúc nhao nhao, không cho Cố Cố đi vào…”
“Nhao nhao?” Lưu Xuân Lai nghe như sét đánh ngang tai, “Bọn họ đang ba ba ba?!”
Cố Cố ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Ba ba ba là cái gì?”
Sắc mặt của Lưu Xuân Lai từ màu tím chuyển thành tái nhợt, hùng hùng hổ hổ đứng dậy muốn đi.
“Lưu thúc thúc ngươi đi đâu vậy?”
“Ngươi chớ có đi cùng, tiểu hài tử không được nhìn!”
Trong lòng Cố Cố càng thấy hiếu kỳ, nhanh chân chạy theo Lưu Xuân Lai.
Lưu Xuân Lai mới đi được vài bước, đã đụng phải Cố Ngạn, lập tức thu hồi vẻ mặt giận dữ, lộ ra nụ cười gượng gạo.
Nếu như bình thường Cố Ngạn nhất định sẽ không nhìn ra nụ cười của Lưu Xuân Lai có bao nhiêu cứng nhắc, nhưng hiện tại trong lòng y đang có chuyện, mỗi một chi tiết nhỏ đều nhìn thấy rõ ràng.
Trên thực tế là Cố Ngạn có chút không thể đối diện với Lưu Xuân Lai. Cho dù y chưa bao giờ tiếp nhận tình cảm của hắn, nhưng từ ngày đầu tiên trở lại Nam Nhân trấn cho đến nay đã nhận được quá nhiều sự giúp đỡ của người này. Thành thân khi đó bọn họ chỉ là bằng hữu bình thường, nhưng mấy tháng nay sớm đã sinh ra tình nghĩa sâu sắc.
Không có mấy ai sẽ không cầu không oán không hối mà đối xử tốt với người khác, điều Lưu Xuân Lai muốn Cố Ngạn không thể cho nổi, ngay cả hứa hẹn cũng sẽ nuốt lời.
Nghĩ như vậy, trong lòng Cố Ngạn tràn đầy áy náy.
“Xuân Xuân.” Cố Ngạn rốt cuộc mở miệng trước, “Ta mới vừa cùng tiểu Ninh thương lượng một chuyện, chuyện kia, ta muốn đến nói cho ngươi một tiếng.”
“Chuyện, chuyện gì?” Tim của Lưu Xuân Lai sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cố Ngạn miễn cưỡng cười cười, thấy Cố Cố từ phía sau chạy tới, đem nó ôm lên.
“Bảo bảo, phụ thân sẽ đi đến một chỗ rất xa rất xa cùng với Hoàng thúc thúc.”
Cố Cố dựa đầu vào hõm vai của Cố Ngạn: “Phụ thân đi đâu Cố Cố đi theo đó.”
“Bảo bảo thật ngoan, phụ thân có mấy câu muốn nói với Lưu thúc thúc.”
“Vâng!”
Lưu Xuân Lai nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, giống như bị tuyên bố tử hình, bóp chết mọi hi vọng của hắn. Thân hình cường tráng không chịu được mà bắt đầu run rẩy, cũng không biết là thương tâm hay là tức giận.
Cố Ngạn buông tiểu gia hỏa xuống, nhìn thẳng vào mặt đã không còn chút máu của Lưu Xuân Lai.
“Xuân Xuân, thực xin lỗi.”
“Lão, lão tử sớm đã biết rõ sẽ như thế này!” Lưu Xuân Lai bỗng dưng hét to, “Lão tử biết rõ tên cẩu hoàng đế đó đến rồi ngươi sẽ đi theo! Đã biết rõ! Ngươi đừng cười! Lão tử không muốn thấy ngươi cười chút nào!”
Cố Ngạn cũng không muốn cười, nghe hắn nói nên thu lại nụ cười, trong mắt lại thập phần kiên quyết.
Lưu Xuân Lai đột nhiên đút tay vào trong áo, ra sức lục lọi, sau đó lấy ra một cục bột đã khô cứng: “Hôm trước ngươi làm màn thầu cho lão tử, lão tử không nỡ ăn…”
Mũi Cố Ngạn bỗng dưng chua xót, nhưng không nhận lại cái màn thầu kia, đè nén khổ sở xuống, khẽ nói: “Xuân Xuân, ta hỏi ngươi, nếu như sau này ngươi còn xem ta là bằng hữu, ta cam đoan, nhất định sẽ thường xuyên tới thăm bọn ngươi. Nếu như ngươi không bao giờ muốn nhìn thấy ta nữa, Cố Ngạn ta từ nay về sau tuyệt đối không bước vào Nam Nhân trấn nửa bước.”
Lưu Xuân Lai kinh ngạc mà nhìn y, đột nhiên cảm thấy lời nói của Cố Ngạn hắn nghe mà có chút không hiểu thấu. Bột mì trắng kia bị hắn bóp nát, nhào nặn trong lòng bàn tay, bề ngoài đã bị khô cứng nên lúc chà xát có chút đau nhói.
Thượng Vũ đế đứng ở trong góc nhìn người trong lòng cùng tình địch đối thoại, trông thấy Lưu Xuân Lai khổ sở cùng Cố Ngạn ôn hòa mà tàn nhẫn. Hắn cảm thấy giật mình bởi vì vị trí quan trọng của hắn ở trong lòng Cố Ngạn, y phải xa cách bằng hữu, buông bỏ cuộc sống mà y yêu thích. Đến giờ khắc này, Cố Ngạn vì hắn mà chấp nhận từ bỏ cuộc sống thật vất vả lắm mới được an ổn, muốn cho hắn không yêu người này, làm sao có thể.
===
Cố Cố đi theo Cố Ngạn đã lên xe ngựa trước, rất là vui vẻ mà chạy đến trước mặt Lưu Xuân Lai, kêu hắn khom xuống, nắm lấy cổ của Lưu Xuân Lai, hôn ‘bẹp’ một tiếng rõ to lên mặt của hắn.
Nước mắt của Lưu Xuân Lai lập tức trào ra: “Nhóc con không có lương tâm, phải nhớ Lưu thúc thúc của ngươi đấy.”
Cố Cố dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt của hắn, cười tủm tỉm nói: “Xuân Xuân, ngươi không được nhớ thương phụ thân của ta quá~ để sau này lớn lên ta sẽ về lấy ngươi~”
“Tiểu tử vô liêm sỉ ngươi nói cái gì đó! Đừng có mà khi dễ lão tử!” Lưu Xuân Lai đem nước mắt thu trở về.
Cố Cố cười đến đáng yêu, nghiêng đầu hôn lên bên má còn lại của Lưu Xuân Lai rồi mới buông tay ra: “Xuân Xuân gặp lại sau.”
Lưu Xuân Lai lệ rơi đầy mặt.
Cố Ngạn cùng Cố Cố vừa đi, cũng mang theo trái tim của hắn rời xa ngàn dặm. Hắn thần kinh thô không biết biểu đạt, nhưng tất cả tâm tư đều đặt lên đôi phụ tử này. Cho tới bây giờ hắn cũng không oán trách người khác, chỉ là đứng nguyên tại chỗ nhìn cỗ xe ngựa dần dần biến khỏi tầm mắt, tiếng bước chân bên tai cũng dần dần rời xa.*Lời của tác giả: Cố Cố với Lưu Xuân Lai tuyệt đối không có gian tình!
*Ngũ Ngũ: Nhưng mà tui muốn có gian tình aaa! Edit chương này mà xót cho Xuân Xuân dã man.