Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục Thiếu

Chương 21: Buông Xuống



Mặc dù cô không thích chị họ, nhưng mà nghe thấy bạn thân mắng chị họ là tiện nhân, trong lòng vẫn không thoải mái.

"Làm sao, chẳng lẽ tớ nói sai hả, cô ta không phải tiện nhân à? Đến bây giờ cậu còn bảo vệ cô ta.

Cô ta từ nhỏ đến lớn ăn hiếp cậu không ít, phàm là tất cả mọi thứ cậu coi trọng thì toàn bộ đều muốn giành lấy, cái bọc sách hồi tiểu học của cậu, cái váy mới mua của cậu, sợi dây chuyền trên cổ cậu, nếu bà ngoại cậu để lại cho cậu, cậu khóc tìm ông ngoại cậu, có thể đòi về được không? Đồ thì thôi đi, mua lại là được, nhưng ngay cả đàn ông cũng muốn cướp, đàn ông trên thiên hạ này chết hết rồi? Người cậu thích là tốt nhất? Cô ta rõ ràng chính là bị coi thường, thiếu đàn ông đến mức chạy tới hộp đêm vui vẻ, không phải cô ta tự phong là hoa khôi của thành phố S sao? Không phải đàn ông trong xếp hàng dài mặc cô ta lựa chọn sao? Cướp của cậu làm gì?"Vừa nhắc tới Hạ Tử Vi, Tô Nhiễm lập tức nổi giận trong bụng, Cảnh Vô Song không phải người dễ bị ăn hiếp, nhưng mà đụng phải Hạ Tử Vi thì rất nhẫn nhịn, vừa nghĩ tới những năm nay cô chịu đựng, Tô Nhiễm lập tức không nhịn được muốn bùng nổ núi lửa.


"Nhiễm Nhiễm, mỗi lần nhắc tới chị ta cậu luôn như vậy, người không biết còn tưởng rằng người bị chị ta ăn hiếp là cậu đó?"Tô Nhiễm hào khí vỗ vai Vô Song, "Cậu là cục cưng của tớ, ăn hiếp cậu và ăn hiếp tớ có gì khác nhau?"Thấy bạn thân bảo vệ, trong lòng Vô Song ấm áp, đều nói đời người có một tri kỷ là đủ rồi, đời này cô có một tri kỷ như Tô Nhiễm đã là không có gì tiếc nuối nữa.

"Biết cậu thương tớ, cậu không phải là không biết, tớ đâu dễ ăn hiếp đúng không? Tớ không so đo, là bởi vì cho tới bây giờ chị ta không dùng thủ đoạn ti bỉ mà luôn quang minh chính đại, cho nên tớ thua, tớ nhận.

Nếu so về thủ đoạn, Nhiễm Nhiễm, cậu biết mà, tớ không thua ai.

Đánh nhau càng không cần phải nói, tớ mà ra tay, mấy chị ta mới là đối thủ của tớ?"Tô Nhiễm cười hì hì một cái, "Tớ chỉ không nhìn nổi cậu ở bên cạnh cô ta luôn bị ăn hiếp mà thôi.

""Chị họ Hạ, tớ họ Cảnh, tớ ở nhà chị ta, chẳng lẽ tớ không biết xấu hổ ngày ngày ầm ĩ, gà chó không yên để cho ông ngoại khó xử hay sao? Ngẩng đầu không thấy thấp, khoe mẽ thì có ích gì? Ông ngoại thương tớ là thật, trong lòng chị ta tức giận.


" Vô Song không phải không thừa nhận, cô chỉ là không muốn khiến ông ngoại khó xử mà thôi, bây giờ cô được ông ngoại thương như vậy, chị họ luôn ghen tỵ với cô.

"Nhưng không thể cướp đàn ông của cậu cũng không nói tiếng nào được.

" Đối với chuyện này, Tô Nhiễm vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhất là mới vừa thấy cái tên đàn ông phụ bạc đó, trước kia không kịp giúp Vô Song xem qua, không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt, lại là dưới tình huống này.

"Nhiễm Nhiễm, tớ từng hận chị ta, nhưng mà hôm nay tớ đã suy nghĩ rõ ràng, người đàn ông đó vốn không phải của tớ, chúng ta không đề cập nữa được không? Hơn nữa, anh ta cũng không tốt như vậy.

"Hay nói phụ nữ hai mươi lăm tuổi mới biết mình muốn cái gì, kiểu đàn ông cũng khác trước, cô nghĩ bản thân cô cũng sẽ là như vậy.


"Cậu dám nói cậu không nhớ anh ta? Những năm này cậu căn bản chưa từng quên anh ta.

"Cảnh Vô Song kéo cánh tay của Tô Nhiễm, lặng lẽ đi về phía trước, "Trước hôm nay tớ cũng cho là mình chưa buông xuống, tớ không dám nói hoàn toàn không có cảm giác, dẫu sao đó cũng là quá khứ của tớ, một mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời tớ, như thế nào đi nữa tớ cũng không trở về năm hai mươi tuổi một lần nữa.

Con người chính là một loại động vật kỳ quái như vậy, dường như bỗng nhiên trong nháy mắt, tớ đã nghĩ thông suốt, không khó chịu, thật đó.

".