Lập tức có người dùng giọng nói lớn hơn phụ họa: "Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Thiệu đại tiểu thư cao hơn một bậc rồi. Thiệu đại tiểu thư là biểu muội thân thích của Mạnh tiểu thư, kỹ thuật cắm hoa của nàng được Mạnh tiểu thư chỉ điểm, ta đã tận mắt nhìn thấy nàng cắm hoa, kỹ thuật vô cùng cao siêu, người bình thường tuyệt đối không thể nào so sánh."
"Đúng vậy, đúng vậy. Người nào mà không biết Thiệu đại tiểu thư là nhân tài mới xuất hiện trong giới cắm hoa, còn được những nương tử cắm hoa có tài tán dương, tuyệt đối không phải là hư danh, hoàn toàn không phải người bình thường có thể nhìn theo bóng lưng kia."
Xem ra danh tiếng của Thiệu Minh Châu thật không nhỏ!
"Kỹ thuật cắm hoa của Thiệu Minh Châu thật sự không tệ, người bình thường so sánh tất nhiên kém nàng." Trần Bảo Linh cười lạnh, nói: "Nhưng Thanh Y cũng không phải là người bình thường, thử hỏi Hoàng hậu nương nương sẽ ban kéo vàng cho người bình thường hay sao?"
"Trần Bảo Linh, ngươi có từng nghe một câu nói cọp không ở nhà, hầu tử xưng vương hay không?"
Mọi người xoay người, lập tức nhìn thấy Thiệu Minh Châu và Mạnh Tĩnh Ngọc được ba bốn nha hoàn vây xung quanh, giống như chúng tinh phủng nguyệt (sao xung quanh mặt trăng) mà đến.
Nàng y phục trang sức lấp lánh, diễm quang bắn ra bốn phía, cằm ngẩng cao, dáng vẻ nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt.
Trần Bảo Linh hận nhất chính là đức hạnh này của nàng ta, giận dữ nói: "Thiệu Minh Châu, ngươi có ý gì? Ai là hầu tử, ai là cọp? Ngươi nói rõ ràng cho ta!"
"Ai là hầu tử, ai là cọp, cái này còn phải nói rõ hay sao?" Thiệu Minh Châu dương dương tự đắc nói: "Ta tin tưởng trong lòng mọi người đều có phán đoán."
Trần Bảo Linh khinh thường: "Có gan ngươi cứ việc nói thẳng, ấp a ấp úng thì có bản lãnh gì?"
"Được, nói thẳng thì nói thẳng." Thiệu Minh Châu khiêu khích nói: "Nếu không phải bởi vì thân thể của ta không thoải mái, không tham gia tiệc thưởng hoa của trưởng công chúa Thọ Xuân, chỉ dựa vào Kỷ Thanh Y, nàng cũng xứng đáng nhận được kéo vàng của Hoàng hậu nương nương? Nếu đã may mắn lấy được kéo vàng nên khiêm tốn làm người, không ngờ các ngươi cũng không nghĩ là nhục ngược lại còn cảm thấy vinh hạnh, làm ầm ĩ khắp nơi, da mặt cũng không phải là dày bình thường."
Trần Bảo Linh tức đên nỗi phải la hét, muốn nhào qua dạy dỗ Thiệu Minh Châu ngay tại chỗ.
Mạnh Tĩnh Ngọc đột nhiên nói: "Kỹ thuật cắm hoa của Kỷ Tiểu Thư thật sự rất tốt, được Hoàng hậu nương nương ban kéo vàng cũng là danh xứng với thực. Nhưng mà ta cũng giống đại đa số mọi người muốn biết Kỷ Tiểu Thư và Minh Châu, hai người đến tột cùng người nào mới là nhân tài mới xuất hiện trong giới cắm hoa. Đã như vậy, không bằng để ta tổ chức cho hai người tỷ thí một phen. Phân cao thấp, về sau cũng tránh phải vì loại chuyện này mà huyên náo không vui."
"So thì so!" Trần Bảo Linh đối với kỹ thuật cắm hoa của Kỷ Thanh Y có một loại tự tin mù quáng, nàng ngạo nghễ nói: "Thiệu Minh Châu nhất định sẽ thua."
"Nếu là tỷ thí, cũng không thể chỉ so vô ích." Thuộc Minh Châu khích tướng nói: "Người nào thua phải lập tức rời khỏi trường nữ Phương Hoa, tự động buông tha tư cách nhập học! Ngươi dám ứng chiến sao?"
Khuôn mặt Trần Bảo Linh lập tức biến sắc, nhất thời hối hận!
Nàng biết đây là mình bị trúng kế.
Nàng và Thanh Y chưa quen cuộc sống nơi đây nhưng Mạnh Tĩnh Ngọc đã học xong một khóa, chính thức bái sư, hơn nữa nàng còn là cháu gái của Mạnh hoàng hậu, địa vị tôn quý. Có thể nói, trường nữ Phương Hoa chính là thiên hạ của Mạnh Tĩnh Ngọc.
Mục đích của họ hôm nay chính là muốn tiến hành tỷ thí, sau đó mượn cơ hội đuổi Thanh Y ra khỏi trường nữ Phương Hoa.
Phương pháp tốt nhất chính là không chấp nhận khiêu chiến nhưng nếu không chấp nhận, người khác sẽ cho rằng Thanh Y chột dạ, tất nhiên Thiệu Minh Châu sẽ dốc hết sức công kích Thanh Y, đến lúc đó trường nữ Phương Hoa cũng không còn đất cho Thanh Y đặt chân.
Tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Trần Bảo Linh vô cùng ảo não, tại sao nàng lại ngu xuẩn như vậy!
Kỷ Thanh Y tiến lên một bước, kéo Trần Bảo Linh ra phía sau, mỉm cười vuốt cằm nói: "Được, nếu Thiệu đại tiểu thư thành tâm muốn mời, ta há có thể lùi bước, vừa đúng ta cũng muốn thỉnh giáo Thiệu đại tiểu thư một chút."
"Thanh Y!" Trần Bảo Linh khẩn trương: "Muội không thể đồng ý, các nàng không có lòng tốt."
"Không có việc gì." Kỷ Thanh Y trấn an nói: "Tỷ hãy yên tâm đi, muội nhất định sẽ không thua."
Toàn bộ mọi người đều giải tán, chừa lại trong đình viện một khoảng đất trống lớn, để Kỷ Thanh Y và Thiệu Minh Châu tiến hành tỷ thí ngay tại chỗ.
Mạnh Tĩnh Ngọc cất cao giọng nói: "Vậy thì lấy mùa thu làm chủ đề so tài lần này thôi."
Kỷ Thanh Y và Thiệu Minh Châu cũng không có dị nghị gì.
Mạnh Tĩnh Ngọc nhanh chóng sai người bưng mười bình hoa kích thước, hình dáng và chất liệu không giống nhau tới đây để Kỷ Thanh Y và Thi Minh Châu lựa chọn.
Thiệu Minh Châu ngông nghênh nói: "Kỷ Tiểu Thư, để ngươi không cảm thấy ta khi dễ ngươi, chúng ta bắt thăm đi, người nào bắt được thăm có chữ, người đó được lựa chon bình hoa trước."
Một bộ dáng quang minh chính đại tỷ thí với nàng.
Đúng là nực cười!
Cho dù bắt thăm, cũng nhất định là do họ an bài tốt từ trước, bất luận như thế nào Kỷ Thanh Y cũng sẽ không bắt được thăm có chữ.
Kỷ Thanh Y khiêm tốn cười một tiếng, nói: "Không cần bắt thăm, Thiệu tiểu thư lựa chon trước là được rồi."
Lúc nàng nói chuyện không nhanh không chậm, có phong thái danh sĩ (người có tiếng), tỏ vẻ vô cùngtự tin, người xem chung quanh không khỏi âm thầm gật đầu.
Thiệu Minh Châu giận đến cắn răng nghiến lợi, vì không chịu thua cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì nụ cười, chỉ là nụ cười có mấy phần cứng ngắc, càng thể hiện nàng không có nắm chắc.
Cứ như vậy lập tức rơi xuống thế hạ phong.[QR2][diendanlequydon]
Chung quanh đã có người nho nhỏ nói thầm: "Dung mạo và khí độ của Kỷ Tiểu Thư đều không thua Thiệu tiểu thư, cuộc tranh tài này rơi vào nhà nào còn chưa nhất định đâu."
Thiệu Minh Châu lập tức liếc nhìn một cái, chung quanh cũng không phát ra âm thanh nào nữa.
Trần Bảo Linh lập tức giống như gà trống, nhìn chằm chằm Thiệu Minh Châu, Kỷ Thanh Y lại âm thầm mà bật cười, lắc đầu một cái với nàng.
Mạnh Tĩnh Ngọc đối với Kỷ Thanh Y cũng lau mắt mà nhìn.
Vốn tưởng rằng nàng có thể giao hảo với Trần Bảo Linh, coi như không phải tính tình nóng vội cũng không khá hơn chút nào, không ngờ tính tình lại như vậy không nhanh không chậm, vô cùng đúng mực.
Nghĩ đến lần trước ở phủ trưởng công chúa Thọ Xuân, ánh mắt Từ Lệnh Kiểm không ngừng nhìn nàng, lại còn vì tác phẩm cắm hoa của nàng mà tranh giành với Từ Lệnh Sâm, nàng không khỏi cảm thấy lo sợ không yên.
Nếu không phải thái tử không thức thời, không muốn tiếp nhận tấm lòng của cô cô, cô cô cũng sẽ không có ý định muốn gả nàng cho Từ Lệnh Kiểm.
Ngay lúc nàng mới vừa được đón đến bên cạnh cô cô nàng cũng biết, nàng nhất định phải làm hoàng hậu.
Vốn nghĩ rằng cho dù không phải thái tử chắc cũng là Từ Lệnh Sâm, không ngờ thậm chí cô cô ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức bác bỏ Từ Lệnh Sâm.
Nhưng Từ Lệnh Kiểm rõ ràng nhớ thương Kỷ Thanh Y.
Phải thừa nhận rằng dáng dấp của Kỷ Thanh Y quá đẹp, phải thừa nhận rằng kỹ thuật cắm hoa của Kỷ Thanh Y thật sự rất tốt, ngày trước nàng vững như bàn thạch thế nhưng cũng có chút luống cuống.
Mạnh Tĩnh Ngọc hít một hơi thật sâu để cho mình tỉnh táo lại.
Xinh đẹp thì thế nào, kỹ thuật cắm hoa giỏi thì như thế nào, cũng chỉ là công cụ để liên hôn cho gia tộc mà thôi.
Nàng trời sinh có mệnh hoàng hậu, những người này cũng không đáng để nàng coi trọng.
Nhưng mà nàng cũng không ngại mượn tay Thiệu Minh Châu đuổi Kỷ Thanh Y ra khỏi trường nữ Phương Hoa.
Mặc dù Kỷ Thanh Y ti tiện không thương tổn được đến nàng nhưng nếu như có một con ruồi vo ve trước mắt cũng sẽ làm cho nàng cảm thấy ghê tởm, vậy thì đập chết là tốt nhất.
Mạnh Tĩnh Ngọc khẽ mỉm cười, nghĩ tới lát nữa mặc kệ tài nghệ của Kỷ Thanh Y như thế nào cũng đều bị đuổi đi, tâm tình trong nháy mắt thấy khá hơn.
Thiệu Minh Châu chọn một cái bình đồng xanh.
Mạnh Tĩnh Ngọc lập tức âm thầm gật đầu.
Bình đồng xanh thanh thúy đến tận cùng điểm xuyết bằng những chấm màu đỏ li ti, là đồng cổ mà phụ thân cất giữ cho nàng, từ sau khi nàng học tập cắm hoa, trong nhà vẫn thu tập nhiều loại công cụ cắm hoa.
Lại nhìn sang Kỷ Thanh Y, nàng lập tức mỉm cười.
Kỷ Thanh Y lại chọn một cái bình thủy tinh.
Bình thủy tinh này đáy to miệng nhỏ, đế to giống như bàn tay của nam tử trưởng thành, miệng bình lại chỉ có thể nhét vừa quả đấm của đứa trẻ ba bốn tuổi, hình dáng tương tự một loại nhạc khí có tên là huân.
Đừng nói là Mạnh Tĩnh Ngọc, mọi người vây xem cũng cười theo.
Thủy tinh là cống phẩm của hải ngoại, chỉ có hoàng gia mới có thể ngự dụng, cho nên người bình thường không được tiếp xúc với nó, càng không thể nào dùng nó làm dụng cụ cắm hoa. Cho dù phủ Bình Dương Hầu là Hầu phủ tam phẩm, trong nhà dụng cụ bằng thủy tinh cũng có hạn, tại sao Kỷ Thanh Y có thể chọn bình thủy tinh?
Bình đồng xanh của Thiệu Minh Châu lại không giống vậy, nhìn một cái cũng biết là cổ đồng có niên đại xa xưa.
Khí cụ bằng đồng chôn tồn tại càng lậu, tiếp nhận thổ khí (hơi đất) càng nhiều, dùng để làm vườn, sắc hoa rực rỡ giống như nở ở trên cành, tốc độ hoa nở cũng chậm rãi hơn, thậm chí sau khi hoa rụng còn có thể kết trái ngay trong bình, có thể nói là kim ốc của cắm hoa.
Chỉ dựa vào phương diện chọn dụng cụ cắm hoa, Kỷ Thanh Y đã rớt phía sau Thiệu Minh Châu một đoạn thật xa rồi.
Xem ra Kỷ Thanh Y nhận được kéo vàng của hoàng hậu thật sự là mèo mú vớ cá rán rồi, mọi người đều ôm tâm trạng xem kịch vui.
Kỷ Thanh Y và Thiệu Minh Châu đi nhà ấm trồng hoa chọn hoa, Trần Bảo Linh đi theo phía sau nàng, vẻ mặt đưa đám: "Thanh Y, làm thế nào đây? Đều tại tỷ quá vọng động rồi, chọc cho muội phiền toái lớn như vậy, Thiệu Minh Châu rõ ràng muốn đuổi ngươi ra khỏi đây."
"Đúng nha." Kỷ Thanh Y sâu kín thở dài một cái: "Đều tại tỷ, chọc cho muội phiền toái lớn như vậy."
Trần Bảo Linh Nhất nghe vậy cũng muốn khóc lên: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Kỷ Thanh Y nhân cơ hội dạy dỗ nàng: "Tỷ có biết khôn,g chúng ta đều đại diện cho phủ Bình Dương Hầu, hai chúng ta nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, chỉ cần một người trong chúng ta đó vấn đề, một người khác cũng khó mà đặt chân ở chỗ này, ngay sau đó danh tiếng của phủ Bình Dương Hầu cũng sẽ bị tổn hại.Chuyện ngày hôm nay chính là một bài học, rõ ràng là Thiệu Minh Châu đào hố để cho tỷ nhảy, kết quả tỷ thật đúng là đã nhảy xuống."
Trần Bảo Linh cúi gằm mặt: "Thanh Y, tỷ hiểu rõ sai lầm rồi."
"Vậy sau này tỷ còn dám vọng động tùy hứng như vậy nữa không?"
"Không dám." Trần Bảo Linh nước mắt ròng ròng nói: "Tỷ thật sự biết sai rồi nhưng mà bây giờ nói gì cũng đã trễ rồi, Mạnh Tĩnh Ngọc nhất định sẽ xử muội thua cuộc."
Kỷ Thanh Y cười nói: "Vậy cũng không nhất định!"
"Muội đã có chủ tính?" Trần Bảo Linh ngạc nhiên nói.
"Đúng, mấu chốt của vấn đề đang nằm trên người của tỷ."
"Tỷ?" Trần Bảo Linh không tin nói: "Tỷ có thể làm cái gì?"
Kỷ Thanh Y nói: "Đợi lát nữa lúc muội cắm hoa, tỷ đi tìm Phụng Thượng phu nhân, tỷ hãy nói với bà ta tỷ thí cắm hoa với người khác, mời bà tới đây chủ trì công đạo, nà nhất định sẽ tới."
"A.. A nha." Trần Bảo Linh mừng rỡ: "Tỷ thế nào lại quên mất, lúc trước muội đi đến phủ của Phụng Thượng phu nhân, giúp bà chữa bệnh cho hoa lan, bà thật vui mừng, còn tặng cho muội rất nhiều lễ vật đấy."
"Đúng." Kỷ Thanh Y nói: "Tỷ mau đi đi, nhớ đừng để cho Phụng Thượng phu nhân tới quá sớm, phải xuất hiện ở thời điểm mấu chốt. Lần này chúng ta phải đánh cho Mạnh Tĩnh Ngọc và Thiệu Minh Châu một đòn trở tay không kịp, về sau họ sẽ không dám tùy tiện khi dễ ta nữa."[QR2][diendanlequydon]
"Thanh Y, muội thật đúng là thông minh, để muội ở đây, về sau tỷ cũng sẽ không buồn nữa." Trong lòng Trần Bảo Linh vui mừng, thần phục giơ ngón tay cái lên, ôm kỷ Thanh Y hôn một cái rồi xoay người đi tìm Phụng Thượng phu nhân.