Sủng Thê Làm Vinh

Chương 21: Hãm hại

Edit: QR2

Beta: quynhbac1997

Vừa bước vào cửa, Kỷ Thanh Y đã cảm thấy bầu không khí vô cùng ngột ngạt, Thái phu nhân ngồi ngay ngắn tại chủ vị, Cố Nương tử ngồi ở vị trí khách quý, Lê Nguyệt Trừng ngồi dưới Thái phu nhân.

Trên bàn trong phòng khách có để bốn chậu lan, do chính tay nàng nuôi trồng.

Trong nháy mắt lúc nàng bước vào, ba người cùng lúc ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng kèm theo ý tứ đánh giá kỹ càng.

Theo bản năng Kỷ Thanh Y cảm thấy không thoải mái, đây là muốn gì? Tam đường hội thẩm sao? Đặc biệt có cả Lê Nguyệt Trừng ở đây, chuyện này có quan hệ gì với nàng ta?

Mặt Thái phu nhân trầm như nước, giọng nói lạnh như đá: “Ngươi đã biết lỗi chưa?”

Biết lỗi? Nàng đã làm sai chuyện gì?

“Ngoại tổ mẫu, ngày hôm qua thật sự chính tay con tự cắm hoa.” Sống lưng Kỷ Thanh Y thẳng tắp, cũng không sợ bất kì ai: “Con có thể làm lại một lần nữa hoặc là người ra đề một lần nữa, cho người đi theo con, xem kết quả là con tự làm hay không.”

“Chuyện này và chuyện hôm qua không liên quan đến nhau.” Thái phu nhân chỉ vào mấy chậu hoa lan nói: “Rốt cuộc hoa này từ đâu mà ngươi có, ngươi còn không mau khai thật ra?”

Kỷ Thanh Y nghe vậy sững sờ, không chút do dự nói: “Là con đào lên từ sơn cốc phía sau biệt viện ạ.”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói vang dội của nha hoàn: “Thưa Thái phu nhân, thế tử đến.”

Thái phu nhân hỏi Đỗ ma ma: “Ngươi đi hỏi thế tử đến có chuyện gì?”

Đỗ ma ma nhận lệnh ra ngoài, chốc lát đã trở về: “Thế tử nói biểu tiểu thư còn nhỏ, nếu có thật sự làm sai chuyện gì, mong người nể mặt cô thái thái không so đo với nàng.”

Thái phu nhân kiêng kị nhất là không phân biệt trong ngoài, nghe vậy cũng thấy không vui: “Ngươi đi nói cho thế tử biết, đây là chuyện trong nhà, không có liên quan gì đến hắn, hắn không nên nhúng tay vào.”

Đỗ ma ma rời đi.

Thái phu nhân lại nghĩ đến trưởng tôn trước giờ luôn hiểu chuyện, vậy mà lại cầu tình vì Kỷ Thanh Y, lúc nói chuyện với Kỷ Thanh Y lại thêm mấy phần không vui: “Ta hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc ngươi từ đâu mà có được mấy chậu hoa lan này? Là người khác đưa cho ngươi, hay là ngươi nhặt được ở chỗ nào? Chỉ cần ngươi nói thật, ta sẽ không trách ngươi.”

Kỷ Thanh Y lắc đầu, giọng nói so với lúc nãy càng kiên định hơn, vang dội hơn: “Ngoại tổ mẫu, hoa lan này là do tự tay cháu đào được trong núi rồi tự mình nuôi dưỡng.”

“Kỷ biểu tiểu thư, ngươi đào tổng cộng năm bồn phong lan, trừ một bồn bị Ninh Vương thế tử cầm đi, còn dư lại bốn bồn, tất cả đều nở hoa, tất cả còn lại đều là Xuân Lan nổi tiếng.”

Cố nương tử lạnh lùng liếc Kỷ Thanh Y một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt, giống như nhìn lâu sẽ làm bẩn mắt bà ta.

“Đừng nói là ngươi, ngay cả người cao tay trong nghề cược hoa nở cũng không có tỉ lệ chính xác cao như vậy. Nếu người như ngươi cũng có thể đào hoa lan trong sơn cốc ra, vậy những cửa hàng bán hoa kia đều sắp chết đói hết rồi.”

Thời điểm hoa lan chưa nở, chính là một cây cỏ. Có rất nhiều chậu lan vĩnh viễn không nở hoa, cũng có nhiều chậu lan nở ra trở nên nổi tiếng.

Cho nên mới sinh ra nghề kinh doanh cược hoa.

Cái gọi là cược hoa chính là có những người nhất định tiêu tiền mua những chậu hoa phong lan không có sức hút, nếu như hoa lan nở ra, là danh phẩm, vậy thì có thể tăng giá trị, bán ra giá cao, kiếm được một số tiền lớn.

Nếu như hoa lan vĩnh viễn không nở hoa, vậy sẽ phải bồi thường tiền.

Nói trắng ra, đạo lí cũng giống như đánh bạc.

Cố nương tử rõ ràng không tin lời nói của Kỷ Thanh Y.

Giọng nói bà ta tràn đầy giễu cợt khiến Kỷ Thanh Y không nhịn được mà cười lạnh: “Cố nưong tử, ý bà là sao? Có lời gì muốn nói bà không thể nói rõ ràng hơn được sao?”

Cố nương tử không ngờ nàng lại đột nhiên phản bác, trong lòng càng thêm xác định Kỷ Thanh Y đang chột dạ.

Bà ta hừ lạnh khinh thường: “Căn bản hoa lan này không phải do ngươi trồng, mà là do ngươi trộm.”

Kỷ Thanh Y nghe vậy đột nhiên biến sắc, giọng nàng nâng cao: “Cố nương tử, bà không thích ta, không muốn thu ta làm đồ đệ thì cứ nói thẳng. Đầu tiên là  hôm trước, bà ra đề làm khó ta, sau đó hôm nay lại không có căn cứ vu oan cho ta, đến cuối cùng là bà có ý gì?”

Nàng cũng vô cùng tức giận, không ngờ Cố nương tử lại là người không thể nói lý, lúc trước chấn vấn nàng gian lận thi cử, bây giờ lại vu oan nàng trộm hoa.

Nàng biết Cố nương tử nhìn nàng không vừa mắt, thật không ngờ Cố nương tử lại nghĩ nàng xấu xa tệ hại đến không chịu nổi như thế. Coi như bà không thích nàng cũng không thể suy đoán vô căn cứ như thế, đây là khinh người quá đáng.

Cố nương tử quang mình chính đại nghiêm nghị nói: “Ta từ thuở nhỏ đã kế thừa lời dạy bảo, đọc thuộc thi thư, làm người trong sạch, xử sự công bằng, mặc dù không dám nói mình là nữ trung quân tử cao thượng bao nhiêu, nhưng chuyện gây khó khăn hay vu oan giá họa cho người khác ta cung khinh thường làm.”

“Cũng bởi bà không tin tưởng ta có khả năng phân biệt hoa lan, cho nên nói những chậu hoa lan này là do ta trộm, như thế không phải là vu oan hay sao?” Kỷ Thanh Y ngay cả một chút tôn trọng với bà ta cũng không còn, giọng nói cũng không khiêm nhường như vừa nãy: “Cố nương tử, bà là người thanh liêm, gia đạo sa sút, không giàu có lắm, đây là điều mọi người đều biết, ta cũng không thể coi đó là nguyên do để hoài nghi ngọc bội bà đang đeo trên người là đồ ăn cắp được đúng không?”

“Ngươi thật vô lễ!” Cố nương tử giận tím mặt.

Bà đã sớm đoán được Kỷ Thanh Y có thể như vậy, làm sai cũng không biết đường hối cải, còn vô lễ như vậy, chống đối sư phụ. Thật đúng là giang sơn dễ đổi, bùn nhão vĩnh viễn cũng chỉ là bùn nhão*.

< *Câu này tương tự câu tục ngữ “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.>

“Thanh Y, làm sao muội có thể nói chuyện với sư phụ như vậy? Còn không mau nhận sai với sư phụ.” Lê Nguyệt Trừng đứng lên, dịu dàng khuyên nhủ: “Cô tổ mẫu và sư phụ đều không phải hà khắc với muội, chỉ cần muội thừa nhận sai lầm, hối cải làm người, đảm bảo về sau không cầm đồ của người khác, tỷ tin tưởng mọi người sẽ tha thứ cho muội.”

“Tỷ đừng nói nữa.” Kỷ Thanh Y không khách khí ngắt lời nàng ta: “Vốn dĩ ta không cầm đồ của người khác. Không có ai bị mất đồ, không có chứng cứ, cũng chỉ bởi vì Cố nương tử không tin tưởng khả năng phân biệt hoa lan của ta, lại đặt điều nói xấu ta trộm cắp, ta không phục.”

“Ngoại tổ mẫu, thật sự con không ăn trộm, xin người hãy tin tưởng con.”

Lúc này Thái phu nhân cũng đã bình tĩnh lại, bà biết Cố nương tử có thành kiến với Kỷ Thanh Y, vốn dĩ bà hiểu rõ Cố nương tử, bà cảm thấy bà ta cũng sẽ không làm chuyện vu khống hãm hại như vậy.

Nhưng Kỷ Thanh Y không sợ hãi lúc nào, vẻ mặt thản nhiên, cũng không giống như giả vờ.

Thái phu nhân cân nhắc một lúc rồi nói: “Cố nương tử, ngươi thấy sao?”

Cố nương tử cảm thấy khó tin và thất vọng, bà không ngờ trong lúc mấu chốt này, Thái phu nhân vẫn tin tưởng Kỷ Thanh Y.

“Thái phu nhân, nếu ta dám đến trước mặt người nói chuyện này thì nhất định là có chứng cứ.” Cố nương tử nói: “Người mất đồ đang chờ ở cửa số hai, làm phiền Đỗ ma ma kêu một tiểu nha hoàn di gọi người tới.”

…..

Sự tình phải nói đến buổi sáng ngày hôm nay, Lê Nguyệt Trừng và Cố nương tử đến của hàng hoa để mua hoa.

Cố nương tử làm việc kĩ lưỡng, kĩ năng chọn hoa cũng rất tốt, bà ta đến cửa hàng hoa vừa chọn hoa vừa chỉ dạy Lê Nguyệt Trừng.

“A.” Đột nhiên Lê Nguyệt Trừng hỏi ông chủ cửa hàng hoa: “Sao hôm nay hoa lan lại ít đi vậy, có ai nhanh chân đến mua trước rồi sao?”

“Nếu thật là có người mua cũng tốt.” Mặt mày lão bản cửa hàng hoa ủ ê, nói: “Là bị người khác trộm mất. Tháng trước là đại thọ của nhạc phụ, ta đưa nương tử về nhà mẹ đẻ, hôm đó trở về, ta phát hiện mất năm bồn hoa lan. Bốn bồn Xuân Lan, một bồn Kiến Lan, tất cả đều là danh phẩm. Ta bỏ ra gía cao mới mua được phân gốc của nhà người ta, chăm sóc thật lâu, mắt thấy thời gian hoa nở không còn xa, có thể bán giá cao, lại bị người ta trộm mất. Haiz, năm nay đúng là năm hạn bất lợi mà!”

“Coi như là phá tài tiêu tai đi, thật may cũng chỉ mất năm bồn hoa lan, những thứ hoa khác không bị mất.” Lê Nguyệt Trừng vừa nói lại đột nhiên ngừng lại: “Là bốn bồn Xuân Lan và một chậu Kiến Lan sao?”

Ông chủ nói: “Đúng vậy. Tổng cộng có năm chậu, không chỉ có Hán Cung Thu Nguyệt, Phi Thiên Tiên Tử còn có Ngọc Hồ Điệp, tất cả là đều là tâm huyết của ta!”

Ánh mắt Lê Nguyệt Trừng đảo qua, sắc mặt càng thêm khó coi.

Cố nương tử đang muốn hỏi Lê Nguyệt Trừng có phải khó chịu ở đâu không, đột nhiên phát hiện chậu hoa mà Kỉ Thanh Y đưa cho mình chính là Ngọc Hồ Điệp, trong lòng chợt hồi hộp.

Bà ta không nói gì, chỉ đảo mắt nhìn một vòng xung quanh căn phòng, thấy chậu hoa trong phòng đều là chậu đất thô nhất… Cùng một kiểu với chậu hoa Ngọc Hồ Điệp mà Kỉ Thanh Y đưa tới, trong lòng chợt hiểu rõ.

Cầm hoa ra khỏi cửa hàng, Cố nương tử liền nghiêm nghị hỏi Lê Nguyệt Trừng: “Nguyệt Trừng, có phải con biết người trộm hoa là ai không?”

Lê Nguyệt Trừng dường như cũng thấp thỏm, lo lắng: “Sư phụ, một tháng trước lúc Thanh Y vừa trở lại từ biệt viện, mang theo vừa đúng năm chậu hoa lan. Nàng tặng hai chậu cho cô tổ mẫu đúng là Hán Cung Thu Nguyệt và Phi Thiên tiên tử…”

Đột nhiên Lê Nguyệt Trừng vội vàng nói: “Con tin tưởng chuyện này chỉ là trùng hợp. Sư phụ, mặc dù Thanh Y bướng bỉnh nhưng tuyệt đối không phải là kẻ trộm.”

Khóe miệng Cố nương tử mấp máy: “Nhưng nàng ta còn đưa cho ta một chậu Ngọc Hồ Điệp.”

Lê Nguyệt Trừng vô cùng kinh ngạc, không dám tin nói: “Sư phụ, chắc người nghĩ sai rồi, Thanh Y, muội ấy không phải là người như thế đâu.”

Cố nương tử tức giận nói: “Nếu như con còn coi ta là sư phụ, thì không cần nói đỡ cho nàng ta. Nếu nàng ta không phải là đồ đệ của ta thì thôi, đã là đệ tử của ta rồi, ta tuyệt đối không thờ ơ được.”

Lê Nguyệt Trừng giật mình: “Sư phụ, người định đi về bẩm báo lại cho Thái phu nhân sao? Vậy thanh danh của Thanh Y thì sẽ ra sao? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, sau này làm sao Thanh Y có thể làm người?”

“Nếu nàng ta có tự trọng, quan tâm đến thanh danh của mình, nhất định sẽ không làm ra chuyện bại hoại đạo đức thế này.” Cố nương tử cả giận nói: “Người như thế, nhất định phải cho nàng ta một bài học, nếu không sau này có cái gì mà nàng ta không dám làm nữa.”

Ý Cố nương tử đã quyết, liền nói với ông chủ: “Ngươi theo ta đến phủ Bình Dương Hầu, ngươi mất hoa bị tổn thất, ta thay ngươi tìm về.”

Buổi tối hôm trước, ông chủ đã được ca ca của Lê Nguyệt Trừng là Lê Nguyệt Vinh dặn dò, đương nhiên liên tục đồng ý.

Lúc này khi ông chủ đi đến, Kỉ Thanh Y chợt nhíu mày.

Nàng không nghĩ đến lại thật sự có người bị mất của, cũng không nghĩ đến người mất của lại là ông chủ của cửa hàng hoa chuyên cung cấp hoa cho phủ Bình Dương Hầu.

Chuyện làm nàng ngạc nhiên hơn vẫn còn ở phía sau, ông chủ không chỉ nói đúng số lượng chậu hoa nàng có, thậm chí cả loại hoa cũng nói rõ ràng.

Nếu không phải nàng biết rõ chân tướng, nàng khẳng định cũng hoài nghi chính mình là kẻ trộm.

Tại sao lại như vây?

Cố nương tử trời sinh tính tình cao ngạo, cũng sẽ không vì mấy bồn hoa mà nghi ngờ mình, cũng sẽ không chủ động bày bẫy vu khống hãm hại người khác.

Không đúng, ngay từ đầu nàng đã sai lầm rồi.

Đây không phải là do Cố nương tử không ưa nàng nên bắn tên không đích* mà là có người đào hố, trăm phương nghìn kế đối phó với nàng.

<* Bắn tên không đích: lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế.>

Trừ Lê Nguyệt Trừng sẽ không còn ai khác, chỉ có nàng ta mới có thể tâm tâm niệm niệm muốn đẩy mình vào chỗ chết.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lê Nguyệt Trừng.

Trong mắt Lê Nguyệt Trừng là sự hả hê không hề che giấu, rốt cuộc ngươi cũng hiểu rõ, không tính quá ngu nhưng tiếc là đã quá muộn.