Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 43

Tính tình Thượng nhi lạnh nhạt, không giống những đứa bé khác, rất ít khóc lóc. Lúc trêu đùa hắn, thường thì hắn đều không để ý tới. Lúc này tiểu tử kia ngẩng lên, một đôi mắt to đen nhánh giống như viên đá dưới sông sạch sẽ trong suốt, chiếu đến khuôn mặt của vị thiếu niên trước mắt.

Tiểu tử kia nhìn xem, thì ê ê aa náo loạn lên, dáng vẻ còn có chút hưng phấn. Nhưng tiểu tử kia vẫn không nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh ồn ào.

Chân Bảo Lộ thấy Thượng nhi túm lấy áo bào của Tiết Nhượng, cái chân mập nho nhỏ nhảy lên nhảy lên, bộ dáng thật buồn cười.

Thượng nhi không thích gần gũi nàng, nhưng nàng biết, với người ngoài mà nói, Thượng nhi đối với tỷ tỷ như nàng coi như là đã gần gũi, mỗi ngày nàng đều qua đây chiếu cố hai thằng nhóc này, so với người ngoài đương nhiên hiểu rõ bọn họ hơn, lập tức nhìn hành động của Thượng nhi, liền nắm tay nhỏ béo múp míp của hắn, hỏi: "Thượng nhi muốn Đại Biểu Ca ôm, có phải không?"

Thượng nhi chậm rãi xoay người, nhìn tỷ tỷ tươi cười xinh đẹp bên cạnh mình, dừng một chút, liên tục gật gật đầu.

Chân Bảo Lộ quả thật thấy đệ đệ này rất đáng yêu, rõ ràng là bộ dáng béo ụt ịt mềm mịn, lại cứ phải làm ra dáng vẻ người lớn nghiêm trang.

Tiết Nhượng cũng phản ứng rất nhanh, ngồi xổm người xuống, bế nắm thịt béo bên chân lên. Một đôi mắt to của tiểu tử kia nhìn hắn không dời mắt, có chút kích động, lại có chút vui mừng. Tiết Nhượng nhìn một lúc, mới mở miệng gọi: "Thượng nhi."

"Ưm..."

Thượng nhi hưng phấn lên, "AA A A... ê ê."

Đến khi Tiết Nhượng phải đi, Thượng nhi tựa như rất không nỡ, vất vả lắm mới ôm Thượng nhi trở về được, Chân Bảo Lộ đi đến bên cạnh Tiết Nhượng, ngẩng lên suy nghĩ nhìn hắn, có chút không phục: "Thường ngày Thượng nhi cũng chưa gần gũi ta như vậy, làm sao có thể thích Đại Biểu Ca thế chứ?"

Chân Bảo Lộ rất tò mò, ngoại trừ tò mò, lại có một tí ti không cam lòng ----- nàng tận tâm tận lực yêu quý hai tên tiểu tử kia như vậy, vậy mà Thượng nhi không thân thiết với nàng chút nào, thật là đồ không có lương tâm. Chẳng qua nàng là người kiên nhẫn, nhưng đối với bọn họ, đời trước là nàng mắc nợ họ, nên so với người khác càng kiên nhẫn hơn.

Tiết Nhượng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu nàng.

Chân Bảo Lộ khẽ giương mặt, cong môi nhìn hắn: "Ta đưa Đại Biểu Ca ra ngoài."

Tiết Nhượng nói: "Được."

Thượng nhi nằm sấp trên giường La Hán sững sờ nhìn cửa phòng, mở to mắt nhìn Tiết Nhượng cùng Chân Bảo Lộ rời đi, cuối cùng mới cô đơn rũ mi mắt xuống.

Nghiêm má má bên cạnh Từ thị khẽ cười, nói: "Lục tiểu thư nhà chúng ta và Tiết Đại công tử quan hệ có vẻ rất thân thiết, vị Tiết Đại công tử này nhìn cũng có vẻ là người biết chăm sóc, lão nô chưa từng thấy thiếu niên nào cao như vậy..." Nghiêm má má từng tiếp xúc qua Từ Thừa Lãng, bà còn tưởng rằng Từ Thừa Lãng đã là thiếu niên xuất sắc rồi, không ngờ dung mạo của Tiết Đại công tử lại càng xuất chúng. Chẳng trách gần đây Lục tiểu thư thường đi qua phủ An Quốc Công, có lẽ tất cả tiểu thư công tử của phủ An Quốc Công tính tình cũng tốt như Tiết Đại công tử.

Từ thị ôm Vinh nhi trong lòng, cũng nhíu mày suy nghĩ.

Chỉ là nghĩ tới việc ngày đó Vương thị làm với Quỳnh nhi, trong lòng cũng có chút thông cảm cùng vị Đại công tử của phủ An Quốc Công này. Vương thị, làm sao có thể khoan dung được với nhi tử của vợ trước để lại?

.

Chân Bảo Lộ đưa Tiết Nhượng ra cửa, liền quay cề U U Hiên. Tiết Nhượng nhìn theo bóng lưng của tiểu cô nương, thấy nàng nâng váy, bộ dáng hồn nhiên chân chất. Hắn lấy khăn tay từ trong ngực ra xem.

Nhìn một chút, một cây kim một sợi chỉ bên trên tựa như cũng trở nên nổi bật dễ thương.

Gương mặt thiếu niên ôn hòa, phảng phất giống như trúc xanh thẳng đứng tắm mình trong ngày xuân ấm áp.

Bên góc rẽ một con ngựa đi tới, nam tử lịch sự cao lớn cưỡi trên ngựa, nhìn Tiết Nhượng, rồi nhẹ nhàng ho một tiếng.

Tiết Nhượng nhanh chóng phản ứng lại, xoay người nhìn Tống Chấp, cũng xoay mình lên ngựa.

Lúc nãy Chân Bảo Quỳnh tan học, xe ngựa xảy ra sự cố ngoài ý muốn, khi ấy hai người đều ở đó. Nhưng suy cho cùng quan hệ của Tống Chấp và phủ Tề Quốc Công không bằng Tiết Nhượng, nhìn Tiết Nhượng đưa Chân Bảo Quỳnh về phủ, hiển nhiên Tống Chấp cũng không tiện nói gì. Bất quá rốt cuộc Tống Chấp cũng không cam lòng, trong lòng hơi ngứa ngáy, mặt dày mày dạn đi theo tới.

Chỉ có điều -----

Dù là da mặt có dày đi nữa, Tống Chấp cũng không tiện đi theo vào phủ, liền đợi ở bên ngoài, nghĩ xem khi nào Tiết Nhượng đi ra.

Không ngờ lại đợi lâu như vậy.

Trong lòng Tống Chấp không thoải mái. Lại càng cho rằng Tiết Nhượng cũng giống hắn, yêu thích Tứ tiểu thư của phủ Tề Quốc Công. Chỉ là ngày ấy tại phủ An Quốc Công, hắn có cử chỉ thân mật với tiểu cô nương này, cho tới bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy như đang nằm mơ. Sau đó mỗi khi nhớ tới bộ dáng tiểu cô nương mảnh mai cố nén ủy khuất, ý nghĩ muốn cưới nàng trong lòng hắn càng kiên định hơn. Hắn từng chứng kiến bản lĩnh của Tiết Nhượng, lại sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, vừa lúc phát sinh chuyện tình ngày ấy, liền thuận lý thành chương làm tổ mẫu đến đề nghị kết thông gia.

Trong lòng Tống Chấp không yên, nhưng đối với cảm giác thất bại vẫn có chút lòng tin, thì nghe được phủ Tề Quốc Công vẫn chưa đáp ứng, cần thời gian suy nghĩ, mới sinh ra cảm giác thất bại.

Chỉ là tin tức tới cửa cầu thân không thể giấu diếm, người bạn thân này của hắn hiển nhiên cũng biết được.

Trong lòng Tống Chấp thật sự không hề áy náy. Chuyện nam nữ như vậy, chưa bao giờ tồn tại vấn đề nhường hay không nhường. Tiết Nhượng và tiểu cô nương là biểu huynh muội, cận thủy lâu đài*, nếu hắn không nghĩ cách nhanh chân đến trước, vậy ngày sau không nghi ngờ sẽ phải nhìn hảo huynh đệ của mình và cô nương trong lòng mình ân ái. Như vậy thật không được. Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh đó, trong lòng Tống Chấp cực kỳ hoảng sợ.

* cận thủy lâu đài: ý câu này nói lâu đài gần bờ nước thì được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường chỉ việc ở gần sẽ được ưu tiên.

Giọng điệu Tống Chấp nhàn nhạt mở miệng hỏi: "Chân Tứ cô nương có khỏe không?"

Tiết Nhượng quét mắt nhìn hắn, sao không biết được trong lòng hắn đang suy nghĩ gì. Tiết Nhượng nắm chặt dây cương, nói: "Quỳnh biểu muội rất tốt. Ngươi có lòng rồi."

Tống Chấp tiến lên, cưỡi ngữa song song cùng hắn, nói: "Chân Tứ cô nương là người ta ái mộ, tổ mẫu của ta đã tới xin cưới, nếu thuận lợi cầu thân, ngày sau sẽ là vị hôn thê của ta, hẳn nên quan tâm nhiều hơn mới đúng." Lúc nói lời này, hắn thoáng đánh giá biểu tình của Tiết Nhượng, thấy sắc mặt của hắn không hề thay đổi, nhất thời lại cảm thấy kỳ quái. Tống Chấp cho rằng tâm tư người nầy giấu thật sâu, vừa thở dài vừa thấy may mắn. Thở dài vì rõ ràng Tiết Nhượng thâm tình cũng không nói ra miệng, còn may mắn là tính tình Tiết Nhượng như vậy, nếu không sao đến phiên Tống Chấp hắn?

Tiết Nhượng nói: "Vậy thì trước chúc ngươi sớm ngày như nguyện, cưới được Quỳnh biểu muội."

Trái lại Tiết Nhượng nói ra lời này rất bình thường.

Nhưng gương mặt tuấn tú của Tống Chấp có chút mờ mịt. Cho dù có che giấu sâu hơn, cũng sẽ không dễ dàng nói ra lời chúc phúc như vậy. Để tay lên ngực tự hỏi, nếu người trong lòng của Chân Tứ cô nương là Tiết Nhượng, ngày sau Tiết Nhượng ôm được mỹ nhân về, hắn cũng rất khó nói ra lời chúc phúc thiệt tình, dù sao đó là cô nương trong lòng hắn.

Nhưng Tiết Nhượng...

Tống Chấp mở to hai mắt. Hắn cũng không phải hồ đồ, nhìn dáng vẻ này của Tiết Nhượng, liền biết mình đã hiểu lầm ----- căn bản là Tiết Nhượng không thích Chân Tứ cô nương.

Tống Chấp thoáng há mồm, hơi kinh ngạc, lại có chút giận hờn. Đã như vậy, vì sao Tiết Nhượng không nói rõ ràng, làm hại hắn cho là cả hai đều thích cùng một cô nương. Nếu không như vậy, hắn cũng sẽ không sốt ruột tới cửa cầu thân, hôm nay cũng sẽ không mặt dày nghĩ muốn đưa tiểu cô nương về nhà, cuối cùng bị người ta cự tuyệt, lại vẫn bám theo qua đây. Bộ dáng vừa nóng vội vừa ân cần của hắn, rơi vào trong mắt Chân Tứ cô nương, có phải cảm thấy khôi hài lại buồn cười hay không.

Mà Tiết Nhượng có bao nhiêu thông minh, tâm tư có bao nhiêu kín đáo, hắn rõ ràng nhất. Hiển nhiên đã biết hết, nhưng lại không giải thích một câu với hắn.

Tống Chấp xấu hổ giận dữ nói: "Được lắm, thì ra ngươi đứng ở một bên xem ta diễn trò."

Hôm nay tâm tình Tiết Nhượng rất tốt, thiếu niên vốn là tuổi không lớn, suốt ngày để ra bộ dáng như một ông cụ, lúc này mặt mày tươi cười, trái lại tỏ ra dáng vẻ mà cái tuổi này nên có.

Tuy Tống Chấp oán giận, nhưng trong lòng xem như thở dài nhẹ nhõm, dù sao hắn xem Tiết Nhượng là bằng hữu tốt nhất, thật sự không muốn hai người cùng thích một cô nương.

Trong lòng Tống Chấp lập tức vui sướng, nói với Tiết Nhượng: "Đi, trời còn sớm như vậy, chúng ta đi uống rượu đi."

Tiết Nhượng cười nhạt một tiếng, lại nhớ đến tiểu tử béo ụt ịt kia hôm nay, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt thoáng âm trầm. Lại nghe Tống Chấp gọi hắn đi uống rượu, mới chợt hoàn hồn, vuốt cằm nói: "Được."

.

Phủ Trung Dũng Hầu tựa như rất coi trọng hôn sự này, nửa tháng sau, Tống lão thái thái lại tới cửa cầu thân. Lúc này lại càng khoe khoang bản lĩnh của cháu trai nhà mình giỏi thế nào.

Dung mạo Tống Chấp xuất chúng, tài hoa hơn người, cho dù Chân lão thái thái có muốn bắt bẻ, cũng tìm không ra cái gì sai. Tuy nói không phải Trường Tử dòng chính, nhưng chung quy vẫn là con vợ cả, đã nhiều ngày qua Chân lão thái thái cũng có nghe được ---- Tống Nhị công tử so với huynh trưởng của hắn còn xuất sắc hơn nhiều, nghe nói cũng là cháu trai mà Tống lão thái thái sủng ái nhất.

Việc hôn sự của Chân Bảo Quỳnh, Từ thị cũng rất để tâm, lại nghe nói Tống lão thái thái đối với con cháu rất gần gũi, đặc biệt là cháu dâu, vô cùng yêu thương. Đã như vậy, sau khi Chân Bảo Quỳnh gả đi, cũng sẽ không chịu nhiều ủy khuất.

Chân lão thái thái và Từ thị đều hài lòng, Chân Như Tùng lại kiểm tra học vấn của Tống Chấp một lần. Thường ngày Tống Chấp bình tĩnh ổn trọng, hôm nay thấy nhạc phụ tương lai, hiểu rằng có ôm được vợ về hay không, phải xem biểu hiện lúc này rồi. Mặc dù có chút khẩn trương, lại biểu hiện cực kì xuất sắc.

Ngày hôm đó đúng lúc là ngày nghỉ lễ của Chân Bảo Lộ, vừa lúc trường nữ học cũng nghỉ, Chân Bảo Lộ liền lôi kéo tỷ tỷ trốn sau bình phong, nhìn phụ thân kiểm tra Tống Chấp.

Nàng quan sát gương mặt thanh tú xinh xắn của tỷ tỷ. Khi phụ thân ra đề khó, tỷ tỷ nàng sẽ lo lắng nắm chặt khăn tay, lông mày nhất thời nhíu lại, đến khi Tống Chấp đáp đúng, tỷ tỷ liền giãn mày, khóe miệng cũng tràn đầy ý cười.

Sau khi kiểm tra xong, Chân Như Tùng tính vào bên trong thương lượng cùng thê tử, nhìn hai đứa con gái đều ở đây, thì hỏi con gái nhỏ: "Con dẫn tỷ tỷ tới đây hả?" Trưởng nữ luôn giữ bổn phận lại dịu ngoan, đối với chuyện chung thân đại sự, bất quá cũng chỉ một mình ngồi trong phòng thấp thỏm mà thôi. Lúc này chạy tới mong ngóng, nhất định là chủ ý của con gái nhỏ.

Chân Bảo Lộ sao không biết phụ thân nhà mình, thấy bộ dáng của ông rõ ràng là rất hài lòng Tống Chấp, vẫn cứ một mực tỏ ra kiêu ngạo.

Chân Bảo Lộ ngẩng lên nghĩ nghĩ nói: "Là Tiểu Lộ mang tỷ tỷ tới. Phụ thân, người thấy Tống Nhị công tử như thế nào? Có thể làm tỷ phu của Tiểu Lộ chứ?"

Ông chưa gật đầu, trái lại nàng đã mở miệng kêu một tiếng tỷ phu rồi. Chân Như Tùng cười cười, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của trường nữ đỏ bừng, nhân tiện nói: "Ta còn muốn thương lượng một chút với nương của con."

Chân Bảo Quỳnh hơi hơi nhíu mi, có chút lo lắng.

Chân Bảo Lộ cũng che chở cho tỷ phu tương lai, nhìn phụ thân phải đi về phòng, liền vội vàng từ từ đi theo, bất mãn lẩm bẩm: "Tiểu Lộ thấy, Nhị công tử rất tốt nha, mới vừa rồi phụ thân hỏi vấn đề, đều đáp được hết."

Bước chân Chân Như Tùng chậm lại, nói: "Cũng không phải khảo thi Trạng Nguyên, học vấn như vậy cũng không phải quan trọng nhất."

Nhưng Chân Bảo Lộ không thuận theo, nếu học vấn không quan trọng, vậy tại sao còn phải kiểm tra? Nàng giơ tay kéo ống tay áo của Chân Như Tùng, làm nũng nói: "Phụ thân đáp ứng đi nha."

Chân Như Tùng cũng rất hài lòng Tống Chấp, trưởng nữ là nguyên phối thê tử để lại, đứa nhỏ không có mẹ ruột, về chuyện chung thân, đương nhiên ông không muốn nàng ủy khuất. Nguyên tưởng rằng chọn chọn lựa lựa sợ là không dễ dàng định ra việc hôn sự như vậy, không ngờ Tống Nhị công tử lại rất xuất chúng.

Chân Như Tùng khom lưng, cánh tay dài rắn chắc hữu lực, bế con gái nhỏ lên, nhìn thẳng nàng, nói: "Xem con kìa, làm mai cho tỷ tỷ nữa, con gấp cái gì?"

Đương nhiên nàng sốt ruột rồi.

Hai tay Chân Bảo Lộ vòng qua cổ phụ thân, phấn nộn nghiêm trang, mở miệng nói: "Nếu phụ thân không đáp ứng, Tiểu Lộ sẽ mất đi một tỷ phu tốt như Tống Nhị công tử."

Chân Như Tùng cười, điểm nhẹ chóp mũi của con gái, nói: "Tiểu quỷ ranh ma."

Chân Bảo Lộ hôn lên mặt phụ thân, nói: "Phụ thân đáp ứng nha."

Chân Như Tùng bất đắc dĩ, kỳ thật trong lòng đã sớm đáp ứng, nói: "Quyết định vậy đi, phụ thân đáp ứng con có được chưa?"

Chân Bảo Lộ cũng nhìn ra được, phụ thân nàng rất vừa ý Tống Chấp. Hiện nay nhìn phụ thân gật đầu, trong lòng Chân Bảo Lộ cũng kiên định hơn. Đời trước không có phụ mẫu, tỷ tỷ nàng gả cho Tống Chấp, người bên ngoài đều nói tỷ tỷ của nàng trèo cao, nhưng cuộc đời này, chính là Tống gia cầu cưới tỷ tỷ của nàng.

Việc hôn sự của Chân Bảo Quỳnh và Tống Chấp cứ như vậy được định xuống.

Người hai nhà đều rất hài lòng. Chỉ là hiện tại tuổi Chân Bảo Quỳnh còn nhỏ, muốn thành thân còn cần đợi thêm hai năm nữa. Bên Tống gia trái lại có hơi sốt ruột, nhưng trước đó đã nói, chờ được, hiện tại chỉ có thể chờ thôi. Dù sao Tống Chấp cũng mới mười sáu, mười tám, mười chín tuổi thành thân cũng không ngại.

Tống Chấp là thiếu niên vô cùng xuất chúng trong Hoàng Thành, nguyên tưởng rằng việc hôn sự không sớm định ra như vậy, không ngờ lại là Tứ tiểu thư của phủ Tề Quốc Công. Tuy người ngoài không phục, nhưng cũng từng nghe qua tên tuổi của Chân Tứ cô nương, Chân Tứ cô nương tài mạo song toàn, xuất thân hiển quý, cùng Tống Nhị công tử quả là xứng đôi vừa lứa, ông trời tác hợp, bởi vậy, người ngoài cũng chỉ có thể hâm mộ.

Những cô nương cùng học ở trường nữ học, vốn là hâm mộ tài học của Chân Bảo Quỳnh, giờ còn sớm định ra hôn sự, đối phương không ngờ lại là Tống Nhị công tử có nhân duyên tốt trong Hoàng Thành, người hâm mộ càng nhiều hơn. Chân Bảo Quỳnh da mặt mỏng, mỗi lần bị trêu ghẹo mặt đều đỏ bừng lên, có mấy lần tan học ra về, cũng không biết có phải đúng dịp hay không, vừa lúc sẽ gặp phải Tống Chấp cũng vừa tan học, như vậy, càng có nhiều người trêu chọc. Chân Bảo Quỳnh làm sao mặt dày như Tống Chấp, vội vội vàng vàng lên xe ngựa, đến khi tâm tình bình phục lại, mới dám vén mành xe lên nhìn một cái. Nếu nhìn thấy ánh mắt cười nhẹ nhàng của Tống Chấp, Chân Bảo Quỳnh cuống quít buông mành xe xuống, rồi sau đó đỏ mặt ngây ngô cười.

Chân Bảo Quỳnh đính thân, bên nhị phòng cũng kín đáo phê bình.

Chân Nhị gia vừa trở về đã bị Trình thị oán trách nói: "Chương nhi của chúng ta còn chưa đính thân, sao Quỳnh nhi có thể vòng qua Chương nhi đính thân trước đây."

Chân Bảo Quỳnh là Tứ tiểu thư của phủ Tề Quốc Công, ngoài Nhị tiểu thư Chân Bảo Thanh là con thứ ra, bên trên còn có Chân Bảo Quân và Chân Bảo Chương. Chân Bảo Quân đã sớm định ra hôn sự, nhưng việc hôn sự của Tam tiểu thư Chân Bảo Chương vẫn chưa định ra.

Gia đình giàu có, xưa nay xem trọng thứ tự trưởng ấu. Vốn là Trình thị đã không phục khi lão thái thái đối với Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ so với hai đứa con gái của bà tốt hơn, lúc này rõ ràng bất công như vậy, tự nhiên là càng không phục.

Chân Nhị gia Chân Như Bách, dung mạo có sáu bảy phần giống với huynh trưởng Chân Như Tùng, nhìn cũng rất trầm ổn, nhưng tính tình hoàn toàn khác với huynh trưởng. Ông giơ tay lên cho Trình thị hầu hạ ông thay quần áo, nhìn thê tử oán trách, cái miệng đỏ sẫm lải nhải liên tục, thì cúi người hôn xuống.

Trình thị đỏ mặt, nhưng cũng đã quen với tính tình như thế của Chân Nhị gia, gắt giọng: "Nhị gia."

Trình thị không được lão thái thái ưa thích, đó là bởi vì luôn không yên phận còn tùy tiện lỗ mảng, mặc dù không xinh đẹp vô song bằng đại tẩu Từ thị, nhưng bên trong có một loại ý vị hấp dẫn nam nhân. Lúc trước Chân Nhị gia thấy Trình thị như vậy, mới không đếm xỉa đến phản đối của lão thái thái, kiên trì muốn cưới bà. Hiện nay phu thê bọn họ, trôi qua cũng rất ân ái.

Chân Nhị gia mỉm cười nói: "Mẫu thân của ta thiên vị cũng không phải ngày một ngày hai, nhìn xem đi, từ lúc hai cháu trai sinh ra, có phải Hành nhi của chúng ta đã bị lạnh nhạt không ít hay không."

Còn không phải sao, nói đến việc này, Trình thị càng oán hận.

Ngày xưa trong phủ Tề Quốc Công, đại phòng không có con trai, Trình thị không chịu thua kém, sinh ra trưởng tôn Chân Cảnh Hành. Lão thái thái sủng cháu trai đó nhất. Thế nhưng năm nay Từ thị sinh ra song thai, đại phòng lập tức có hai đứa con trai, lão thái thái đúng là đem hai cháu trai nhỏ trở thành tròng mắt mà yêu thương, đối với Từ thị cũng thân như mẹ con, càng ngày càng xa cách Trình thị.

Mà Từ thị lại cùng Tam đệ muội Tiết thị qua lại thân thiết, nên nhân duyên của Trình thị ở trong phủ Tề Quốc Công, xem như kém đến đáng thương.

Chân Nhị gia nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thê tử, biết thường ngày bà bị ủy khuất, trong lòng ông cũng biết rõ ràng rành mạch. Đâu phải ông không cảm giác được? Từ nhỏ lão thái thái đã coi nặng Trưởng Tử, đau lòng con út, ông là lão Nhị, vĩnh viễn ở vị trí lúng túng ngưỡng ngùng. Chân Nhị gia không muốn nhìn thấy thê nhi (vợ con) ủy khuất, lập tức vỗ về gương mặt của thê tử nói: "Nàng yên tâm, sẽ có một ngày, Chân Như Bách ta cho nàng một cuộc sống trải qua thoải mái."

Đây chính là an ủi lớn nhất của Trình thị. Trình thị mỉm cười nói: "Thiếp thân tin gia."

.

Đảo mắt đã đến cuối năm. Một năm này, bởi vì ba vị tiểu thư của phủ Tề Quốc Công đều vào trường nữ học, mà Chân Bảo Quân và Chân Bảo Quỳnh đều đã đính thân, trôi qua cực kỳ náo nhiệt. Chân Bảo Lộ cũng lớn hơn một tuổi, tiểu cô nương mười tuổi so với khi còn bé thì cao gầy hơn, đứng cùng một chỗ với Chân Bảo Quỳnh, cũng phảng phất có bộ dáng của một thiếu nữ.

Chân Bảo Lộ mặc y phục gấm sa tanh màu đỏ son thêu chỉ vàng, dắt theo hai đệ đệ béo mập, mỗi bên một đứa.

Nói ra cũng là kỳ quái, Thượng nhi xưa nay không thích gần gũi người khác, rốt cục bắt đầu thân cận với nàng, tuy nhiên không bằng nửa phần dính người của Vinh nhi, nhưng trong lòng Chân Bảo Lộ vẫn rất thỏa mãn.

Buổi tối đón giao thừa, Chân Bảo Lộ dẫn hai đệ đệ đi ở trong sân, ngẩng đầu xem pháo hoa.

Vinh nhi rất nhát gan, có lúc thấy đẹp, hai tay nhỏ sẽ vỗ bốp bốp, có lúc bị âm thanh của pháo đốt làm sợ tới mức oa oa khóc lớn. Chân Bảo Lộ bất đắc dĩ, đành phải lấy hai tay che lỗ tai của Vinh nhi lại, Thượng nhi thì trái lại, không hổ là ca ca, tính tình quả thật không giống, im lặng không khóc không làm khó.

Chân Bảo Lộ bịt tai Vinh nhi, nghiêng đầu nhìn Thượng nhi cười nói: "Có đẹp không? Khi nào Thượng nhi lớn hơn một chút, tỷ tỷ mang bọn ngươi chơi đốt pháo hoa."

Cả người Thượng nhi đều bị bao bọc trong áo gấm màu xanh ngọc, trên đầu cũng đội mũ quả dưa bằng lông mềm như nhung, trong cổ áo mềm mại he ra một gương mặt nhỏ nhắn béo tròn, ngay cả cằm cũng không nhìn thấy.

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn gương mặt cười dịu dàng của Nhị tỷ nhà mình, khó có được nể tình gật gật đầu: "Ừm."

Tiểu gia hỏa này...

Trong lòng Chân Bảo Lộ oán giận, bản thân nàng luôn được người ta dỗ dành, chưa bao giờ phải ăn nói khép nép dỗ dành người khác đâu, lúc hắn quả thật phách lối nha. Bất quá điều này làm cho Chân Bảo Lộ hiểu rõ, đời trước tỷ tỷ cũng dỗ nàng như vậy.

Chân Như Tùng lẳng lặng đứng ở hành lang dài bên kia, nhìn ba tiểu gia hỏa cách đó không xa, ánh mắt nhuộm đầy ý cười sủng nịch, sau đó mới chậm rãi đi tới.

Chân Bảo Lộ vội vàng vui vẻ gọi: "Phụ thân."

Hai tiểu tử kia trong tay, cũng đều đồng thời mở miệng kêu: "Phụ thân." Giọng nói non nớt, mới học gọi phụ thân không lâu.

Chân Như Tùng chợt khom lưng, xoa bóp gương mặt của hai tiểu tử kia, rồi sau đó nói với Chân Bảo Lộ: "Lạnh không?"

Chân Bảo Lộ lắc đầu, mặt mày cong cong nói: "Tiểu Lộ không lạnh." Lại nói, "Phụ thân đốt pháo hoa cho ta, Thượng nhi và Vinh nhi xem đi."

Xưa nay Chân Như Tùng sủng ái bọn nhỏ, lập tức đáp ứng. Thấy ông dẫm xuống nền tuyết đọng thật dày đi tới, ở trong sân đốt pháo hoa cho bọn họ xem. Châm lửa pháo hoa, phụ thân của nàng liền quay lại, bàn tay to dày rộng, che lại lỗ tai của nàng và Thượng nhi.

Chân Bảo Lộ cũng che lỗ tai của Vinh nhi trong lòng, bốn người ngữa đầu lên, nhìn pháo hoa sáng rực trên trời.

Chân Bảo Lộ chậm rãi nghiêng đầu nghĩ, phụ thân nhà mình thật tuấn lãng.

Đời trước, đây là năm cuối cùng phụ thân và nàng trôi qua cùng nhau.

Hốc mắt Chân Bảo Lộ ẩm ướt, rồi lại cười lên, tiếp tục ngẩng đầu nhìn.

Mùa xuân năm nay, nếu phụ thân của nàng có thể tránh được một kiếp này, như thế đời này, cả nhà bọn họ sẽ bình bình an an.