Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 50

Tông Tầm Hương về nhà cũng cha, nàng ngồi trên ghế lặng lẽ nhìn ông. Tông Hạc cũng hoàn toàn mất đi cơn giận dữ vừa rồi, khi nghe con gái mình quyết định vào khe Mê Hoa, ông tỏ vẻ không biết làm sao. Rất lâu, hai cha con không nói gì với nhau.

“Sao cha/con lại làm vậy?”

Hai cha con đồng thời lên tiếng.

“Ta đã làm gì?”

Tông Hạc không biết nàng đang nói cái gì.

“Chuyện hạ độc tông chủ.”

Tông Hạc sửng sốt, nàng cũng biết chuyện này sao.

“Tại sao? Cha.”

Tông Hạc cúi đầu im lặng. Tông Tầm Hương tiến tới nắm lấy tay ông, quỳ xuống trước mặt ông: “Lát nữa con đã phải vào khe Mê Hoa, chuyện con nên làm cũng đã làm hết rồi, không còn gì nuối tiếc nữa. Con chỉ muốn biết sự thật. Cha, cha biết vì sao con lại không nói với tông chủ chuyện này. Chuyện này chưa có ai biết, nhưng con muốn cha nói cho con, vì sao cha lại làm như vậy?”

Nghe nàng nói như vậy, Tông Hạc cũng cảm thấy xót xa, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tầm Hương, nói: “Cha không cố ý đánh con, nhưng cha sắp điên rồi, đừng trách cha.”

Hai mắt Tông Tầm Hương nóng lên: “Con không trách cha, là con đã làm chuyện vô liêm sỉ, làm chuyện đáng xấu hổ như vậy. Cha, vì sao cha lại hạ độc?”

“Haiz”

Tông Hạc thấy nàng kiên trì hỏi, thở dài nói: “Năm đó, cha ở bên ngoài suýt chút nữa bị người ta hãm hại, may mắn được trưởng tộc nam cốc cứu giúp, chắc con cũng biết chuyện này.”

“Cho nên để giúp hắn đoạt vị, cha lại đi hạ độc?”

Tông Tầm Hương đã sớm đoán được chút chuyện.

“Tầm Hương, đừng trách cha, ân tình này quá lớn, cha nhất định phải báo đáp, cha cũng không muốn hại người, cho nên mới dùng cách cho tro bích la vào, chỉ muốn khiến sức khỏe người suy yếu, đợi đến tế điển, chọn tông chủ khác, cha sẽ tìm cơ hội, tìm cách nói cho người biết. Chẳng qua cha không nghĩ đến sẽ kéo con vào chuyện này.”

Mấy năm nay ông hạ độc nhưng trong lòng cũng rất bất an, hy vọng nam cốc có thể nhanh chóng lên chức, như vậy ông có thể sớm nói chuyện trúng độc cho Tông Tiềm Nguyệt biết, khi ông nghe được tin con gái mình làm chuyện kia, nhưng lại bị Tông Xuyên Bình mượn chuyện đó để lợi dụng. Ông muốn nói chuyện đàng hoàng, nhanh chóng kết thúc chuyện này. Nhưng khi ông chạy đến thì thấy có khá nhiều người nhìn, chỉ cảm thấy xấu hổ mất mặt, đầu nóng lên nên ra tay, ai ngờ con gái mình lại nhúng tay vào toàn bộ chuyện này.

“Khi đó ta còn tưởng rằng là cha, cảm thấy đau lòng, làm sao còn có mặt mũi gặp tông chủ, lại sợ bị người khác biết, sẽ gây bất lợi với cha.”

“Hoa Nhi, sao con lại ngốc như vậy, tại sao lại muốn lấy cái danh con gái của Hoa Thần này? Nếu con xảy ra chuyện gì, cha sẽ ra sao?”

Nói xong, ông không kìm được nước mắt.

“Con thích chàng, cha.”

Nàng tựa đầu lên đùi cha, quỳ trên mặt đất, chân thành nói ra suy nghĩ của mình: “Con rất thích chàng. Nhưng chàng là tông chủ, con vĩnh viễn không xứng với chàng. Con cứ nghĩ như bình thường là tốt rồi, con có thể cách chàng không xa, có thể thấy chàng là tốt rồi. Nhưng con không nghĩ đến cha lại hạ độc chàng, đến tư cách nhìn chàng con cũng không có.”

“Hoa Nhi, chúng ta là người ngoại tộc, là người hầu, đối với nhân vật như tông chủ vốn là không có kết quả, con đừng nghĩ nhiều, chờ chuyện này qua, cha tìm một nhà tốt cho con.”

Ông phủ đầu con gái trước, dịu dàng khuyên bảo, lại nghĩ đến con gái không còn hoàn bích, chuyện này người trong cốc đều biết, vì vậy ông lại nghĩ: “Nếu không, cha dẫn con ra khỏi cốc, chúng ta làm lại từ đầu, chung sống qua ngày.”

Tông Tầm Hương im lặng một lúc, lau nước mắt và khẽ mỉm cười: “Được, cha! Chờ con ra khỏi khe Mê Hoa, chúng ta sẽ rời đi.”

Tông Hạc nghĩ đến chuyện nàng phải vào khe Mê Hoa, lại nghĩ đến khả năng nàng sẽ không thể quay lại nữa nên không kìm được nước mắt.

“Cha, con không thể làm gì khác cho chàng, nhưng cơ nghiệp gia tộc, vị trí tông chủ, con phải thay chàng làm chút chuyện. Con muốn mượn chuyện này để thay cha chuộc tội, nếu sau này, phát hiện cha có liên quan đến chuyện hạ độc thì chuyện này sẽ thương lượng được, cha thể tha thứ. Có thể con quá ngu ngốc, không nghĩ được cách nào khác, chỉ có thể ép buộc chàng làm vậy.”

Nói rồi nàng lại rơi lệ: “Con có lỗi với chàng, con làm vậy nhất định sẽ bị chàng xem thường. Con còn để chàng bị mất mặt trước nhiều người trong tộc như vậy. Cha, con thật sự rất thích chàng.”

Nàng nói đến đây thì khóc lớn.

“Con gái ngốc của ta.”

Hai cha con cùng khóc, Tông Hạc càng khóc càng đau lòng: “Con đi khe Mê Hoa, lỡ có mệnh hệ gì thì cha phải làm sao đây?”

“Cha, cha tin tưởng con một lần đi, con có thể làm được.”

Tông Tầm Hương nói đến chuyện chính thì cũng lên tinh thần: “Cha ở nhà thu dọn đồ đạc đi, hai ngày nữa con trở về, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

————–Dòng phân cách——————

Lăng Việt Sơn tránh đám đông và lặng lẽ chạy đến Tùng lâu, nghe Tông Tiềm Nguyệt kể lại chuyện xảy ra, hắn rất kinh ngạc: “Tầm Hương cô nương thật can đảm.”

“Nàng không phải can đảm, mà là liều lĩnh. Ta đã sắp xếp mọi thứ. Nếu nàng bàn bạc với ta sớm hơn thì đã không tự đẩy mình vào tình thế nguy hiểm như vậy.”

“Nàng thương lượng với ngươi thì ngươi sẽ đồng ý sao?”

Lăng Việt Sơn quan sát hắn từ trên xuống dưới, đúng là nhìn không ra.

Khuôn mặt tuấn tú Tông Tiềm Nguyệt đỏ bừng: “Chuyện này liên quan gì đến việc đồng ý hay không, tất nhiên ta sẽ không đẩy nàng vào nguy hiểm.”

“Ồ.”

Cho dù câu trả lời là đồng ý hay không thì cũng không hiểu.. Lăng Việt Sơn lại hỏi: “Vậy ngươi tìm ta đến để làm gì?”

“Ta đi chuẩn bị xe ngựa cho ngươi, hôm nay, ngươi cùng Thủy cô nương phải rời đi, ta phái hai người thân tính đích thân đưa ngươi đi ra ngoài. Các ngươi lặng lẽ đi ra sau núi, hôm nay ta và người trong tộc sẽ đưa Hoa Nhi đến khe Mê Hoa, chắc sáng mai sẽ đến, ta sẽ dặn nàng đừng đi quá sâu, sau khi vào cứ chờ ở đó, đợi người trong cốc rời đi, các ngươi sẽ đưa nàng ra ngoài. Khi đến tế điển Hoa Thần, ta sẽ sắp xếp thần tích xuất hiện.”

Tông Tiềm Nguyệt đã nghĩ xong mọi chuyện.

“Sau đó thì sao?”

“Vài ngày nữa, ta sắp xếp xong hôn lễ thì sẽ đón nàng trở về.”

“Ngươi giải thích thế nào về chuyện con gái của Hoa Thần không thể trở về trong tế điển, mà mấy ngày sau mới xuất hiện?”

Lăng Việt Sơn khá tò mò về điểm này.

“Hoa Thần rất vui khi thấy con gái của Hoa Thần đến thăm, vì vậy hắn đã để nàng tu luyện trong đó vài ngày. Vào ngày tế điển, thần tích xuất hiện, mấy ngày sau con gái của Hoa Thần trở lại thế tục, theo ý của Hoa Thần, gả cho nguuời đứng đầu Tông Thị.”

Lăng Việt Sơn xoa cằm, chuyện này cũng hợp lý, nhưng mà: “Chuyện thần tích, ngươi định làm gì?”

Tông Tiềm Nguyệt thì thầm vào tai hắn vài câu, Lăng Việt Sơn nhướng mày: “Sao ngươi biết chuyện đó?”

“Ngươi cho rằng các ngươi vào Tông thị, thì ta không biết gì hết sao?” cái gì cũng sẽ không biết sao?”

Tông Tiềm Nguyệt điềm tĩnh nói.

“Chuyện này cũng quá kỹ rồi, chỉ có vài tiểu tiết, về sau cũng không cách nào tra ra manh mối.”

Lăng Việt Sơn âm thầm kinh ngạc, xem ra Tông Cửu còn đáng sợ hơn so tưởng tượng của hắn.

“Chỉ cần có lòng, cái gì cũng có thể tra được.”

“Vậy Tầm Hương cô nương sẽ đồng ý nghe theo sắp xếp của ngươi sao?”

Lăng Việt Sơn luôn cảm thấy nhất định có trò hay để xem.

“Đâu còn tùy nàng có đồng ý hay không?”

Tông Tiềm Nguyệt nghĩ đến chuyện đó vẫn cảm thấy tức giận, hắn lớn như vậy nhưng chưa bao giờ mất mặt như vậy, đều là tại nàng. “Tóm lại ta sẽ không để nàng vào khe Mê Hoa, chuyện này ta sẽ tự mình đi xử lý.”

Ngay khi hắn đang nói chuyện, một người hầu đã đi vào và thì thầm vài lời vào tai Tông Tiềm Nguyệt. Sau khi nghe xong, Tông Tiềm Nguyệt nhắm mắt lại và im lặng một lúc, khi hắn mở mắt ra, thì ánh mắt lạnh lùng, hắn nhỏ tiếng dặn dò: “Tránh những người xung quanh, dẫn nàng đến Thẩm Viên.”

Lăng Việt Sơn hiểu rõ, khẽ cười nói: “Vậy ta đi về trước, cũng không quấy rầy việc nhà ngươi, ta sẽ chuẩn bị, giúp ngươi đi đón người.”

“Đa tạ!”

————–Dòng phân cách——————

Tông Tiềm Nguyệt đã sắp xếp rất nhiều việc ở Tùng lâu, khi hắn trở lại Thẩm Viên, Tông Tầm Hương đã đợi sẵn. Thấy hắn quay lại, nàng vội cúi đầu tránh ánh mắt của hắn. Thấy nàng như vậy, Tông Tiềm Nguyệt lại cảm thấy khó chịu.

Hắn muốn hỏi xem nàng định làm gì, nhưng nghĩ lại, hắn quyết định ra tay trước, vì vậy hắn trực tiếp nói ra kế hoạch sắp xếp đưa nàng rời đi, nhưng hắn giữ lại phần thành thân, chỉ nói sơ qua sau đó sẽ đón nàng về. Tông Tầm Hương ngạc nhiên ngước nhìn hắn. Hắn hừ trong lòng, bây giờ nàng chịu nhìn ta rồi sao.

“Không, ta không thể đi.”

Tông Tầm Hương từ chối thẳng thừng và làm theo kế hoạch của mình. “Nếu như ngày tế điển ta không xuất hiện, Đại Tiên và tộc trưởng nam cốc chủ nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu như có náo loạn như vậy, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.”

“Ngươi tiến vào khe Mê Hoa, còn có thể trở lại sao? Không giống như bị bọn họ bắt ép. Ta có thể sắp xếp đưa nàng đi, thì ta tự có một kế hoạch hoàn mỹ.”

“Ta có thể ra khỏi khe Mê Hoa, ngươi tin tưởng ta đi.”

“Cho tới giờ chưa ai có thể từ đó ra ngoài, huống chi ngươi chỉ có một ngày.”

Trong lòng hắn nghĩ ta không muốn để nàng mạo hiểm như vậy, nhưng miệng lại nói: “Nếu để ngươi chết trong đó còn kéo theo hậu quả không thể thu dọn được, không bằng nghe theo sắp xếp của ta, mấy ngày sau ngươi quay lại, còn có thể nói đã hoàn thành việc tu luyện trong khe Mê Hoa.”

“Ta nhất định không làm lỡ đại sự của tông chủ. Ta nhất định có thể ra ngoài, từ sau núi trở về có thể hơi xa, nhưng xuyên qua khe Mê Hoa, chỉ cần ta chạy nhanh chút thì miễn cưỡng một ngày cũng đủ rồi.”

Lời nói Tông Thị Tông Tầm Hương rất thuyết phục khiến Tông Tiềm Nguyệt phải nhìn lại.

“Tông chủ, khe Mê Hoa đó, năm năm trước ta từng đi qua rồi.”

Tông Tầm Hương vặn ngón tay: “Đừng trách ta, ta không phải cố ý quấy rầy Hoa Thần, khi đó, ta còn nhỏ, không có biết khe Mê Hoa quan trọng như vậy. Năm đó, lúc ngươi lên ngôi, có quá nhiều tranh chấp, ta chỉ muốn đưa loại hoa mới trồng được cho Hoa Thần nhìn một chút, để người phù hộ ngươi. Nên ta đã vào khe Mê Hoa.”

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói, không nhìn thấy khuôn mặt Tông Tiềm Nguyệt tái nhợt vì tức giận, 5 năm trước, 5 năm trước, nàng là một đứa trẻ 13 tuổi, mà lại dám chạy đến đó, bây giờ, nàng vẫn còn sống đứng ở đây, đúng là nhờ Hoa Thần phù hộ.

“Lần mà 3 ngày ngươi đột nhiên biến mất sao?”

Tông Tiềm Nguyệt có ấn tượng sâu sắc về sự biến mất của nàng, lúc đó, hắn kinh sợ hơn nhiều so với khi phải đối mặt với việc tranh quyền đoạt vị của đám thúc bá kia.

“Ừm,”

Nàng gật đầu, “Chẳng qua là ta đi vào, tìm chỗ thích hợp để trồng cây, sau đó ta bị lạc đường, mới đầu còn sợ, nhưng sau đó ta tìm được cách. Phàm là cây cối thì đều cần kết hợp với nước và anh sáng, hướng hoa nở, màu sắc, cây cố sinh trưởng, cành lá sum xuê, đều có cách để tìm ra, ta liền thuận theo hướng đó đi thẳng, không nghĩ đến sẽ đi đến sườn núi trải hoa của cửa động Hoa Thần.”

“Cho nên, “

Nàng ngẩng đầu, vội vàng mong nhận được đồng ý: “Ta nhất định có thể thành công lần nữa, khi còn bé đi chậm, đi mất hai ngày, nhưng bây giờ ta đã lớn, ta quen thuộc hơn với nhiều cỏ cây hoa lá hơn, ta tự tin mình sẽ ra ngoài thành công.”

“Ta vẫn không thể đồng ý.”

Bất kể thế nào, Tông Tiềm Nguyệt không thể chấp nhận chuyện đặt nàng vào nguy hiểm.

“Tông chủ.”

Tông Tầm Hương quỳ xuống lần nữa, “Cầu xin ngươi, để ta hoàn thành việc này, đây là tâm nguyện cuối cùng của Tầm Hương.”

“Sao ngươi lại quỳ!”

Tông Tiềm Nguyệt vô cùng tức giận nói, “Ngươi thử quỳ một lần nữa xem. Còn nữa, ngươi nói lời ngu xuẩn gì đó, tâm nguyện cuối cùng gì, ngươi là người sắp chết hay sao.”

Tông Tầm Hương vội vàng nói: “Dù sao thì cũng xin tông chủ để cho Tầm Hương hoàn thành chuyện này đi, ta nhất định thành công đi qua khe Mê Hoa. Kế đó của tông chủ tuy hay nhưng dẫu sao cũng sẽ có sơ hở, thà mạo hiểm để cho bọn nam cốc bắt được thóp, không băng ta đi chuyến này. Ta sẽ thành công.”

Ta sẽ vì chàng san bằng hết chường ngại, nàng đã quyết tâm.

Tông Tiềm Nguyệt chỉ nhìn nàng chằm chằm mà không nói lời nào. Tông Tầm Hương gấp đến độ sắp khóc, cuối cùng không nhịn được kéo ống tay áo của hắn: “Cửu ca! Chỉ có lần này, nghe ta lần này thôi.”

Tông Tiềm Nguyệt im lặng một lúc lâu, đột nhiên kéo nàng lại, cúi đầu, kề lên mũi nàng: “Ngươi ở trước mặt các hoa chưởng làm chuyện kia với ra, chuyện đó còn bị người trong tộc đem ra nói thành chuyện gian dâm, lấy âm bổ dương, ta không có được gì còn bị ngươi cưỡng ép. Ngươi nói xem có phải ngươi thiếu nợ ra rất nhiều hay không?”

Đôi má Tông Tầm Hương đỏ bừng bởi những gì hắn nói, nàng lo lắng gật đầu.

Tông Tiềm Nguyệt lại nói: “Ta vì người mà mất hết mặt mũi trước những người trong tộc, nếu ngươi không thể thành công đi ra từ động Hoa Thần, ngươi biết ta sẽ ra sao không?”

Tông Tầm Hương khẩn trương nói: “Ta nhất định sẽ thành công, ta sẽ không để Cửu ca mất mặt. Bọn họ nhất định sẽ không thể lấy chuyện con gái của Hoa Thần ra để uy hiếp ngươi nữa, xin hãy tin ta.”

“Tông Tầm Hương, nghe kỹ đây, mùng ba tháng giêng, ngày tế điển Hoa Thần, trước khi mặt trời mọc cao nhất, nếu ngươi không ra khỏi động Hoa Thần, ta sẽ hận ngươi cả đời.”

Sống lưng của nàng run lên, nước mắt rơi xuống, nàng còn chưa kịp nói, hắn đã nói thêm: “Ta còn tính luôn chuyện trúng độc tro la bích, Hạc thúc là hoa cưởng sư, ta nghĩ ông ấy biết rõ nhất chuyện gì đang xảy ra.

Trong lòng nàng căng thẳng, thỉ ra hắn đã biết.

Tông Tiềm Nguyệt buông nàng ra, quay người lại, nắm chặt tay, đột nhiên quay lại hỏi: “Chuyện Đại Tiên là thế nào? Sao hôm nay thái độ của ngươi đối với hắn lại khác như vậy.”

Đại Tên kỳ lạ, chuyện này chắc có liên quan đến bên ngoài cốc, thám tử không về, nhưng theo thái độ của nàng, có vẻ nàng đã biết chuyện gì đó.

“Đại Tiên?”

Nàng nhỏ giọng nói, “Ông ấy giúp nam cốc, cho nên ta có chút sốt ruột.”

“Tông Tầm Hương, nếu ngươi dám nói dối ta một lần nữa, ngươi không cần đi đâu cả.”

Nàng sợ hết hồn, chần chờ nói không nên lời, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng xấu hổ nhỏ giọng nói: “Ông ấy nhìn lén ta…”

“Ông ấy làm cái gì?”

Hắn giận dữ, trên mặt không kiềm chế được biểu tình.

Nàng cúi đầu và lùi lại một bước. hắn sải bước tới nắm lấy cánh tay nàng: “Xảy ra khi nào?”

“Khi ta phát hiện ra, là khoảng nửa năm trước.”

“Vậy sao ngươi không nói gì hết?”

Hắn tức giận vô cùng.

Nàng không nói gì, chỉ cắn môi. Gặp loại chuyện này, nàng phải nói thế nào đây, đến cha mà nàng còn không dám nói. Không thể làm gì hơn là cần thận tránh né.

Hắn siết chặt nắm đấm bước nhanh ra cửa, sợ chính mình mất khống chế, vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Ngươi trở về chuẩn bị đi, buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát, đưa ngươi ra sau núi.”