Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 46

Mọi chuyện diễn ra đúng như Tông Tiềm Nguyệt dự đoán, những người muốn làm loạn đã ầm ĩ về chuyện con gái của Nữ Hoa Thần. Nếu có tin nói qua khảo nghiệm của tông chủ, nữ nhân kia không phải là con gái của Hoa Thần, mặc dù Đại Tiên chưa tỏ thái độ, nhưng có người đã lợi dụng tin tức này, bắt đầu tung tin Hoa Thần không chấp nhận tông chủ, không đưa con gái đến như đã nói trước, điều đó thể hiện ý nghĩa rằng tông chủ hiện tại nên từ chức. Vì lý do này, Tông Tú Nhã và những người khác rất lo lắng, lão Tam, lão Ngũ, lão Bát đã ra ngoài còn phải vội vã trở về. Mọi người cùng nhau họp gia tộc để bàn đối sách. Tông Tú Nhã cũng mời Đại Tiên tham gia, nhưng Đại Tiên nói rằng tế điển Hoa Thần sắp diễn ra, không tiện tham gia nên đã từ chối, điều này khiến Tông Tú Nhã càng thêm tức giận. Cuối cùng, cũng không bàn bạc được cách nào, xem ra mấy mánh khóe này là cách tốt nhất.

Hôm đó là ngày giao thừa của người Hán, đêm ba mươi tết, hoa cốc Tông thị không tham gia lễ hội này, họ có tế điển Hoa Thần của riêng mình, không có không khí của giao thừa, Thủy Nhược Vân và Lăng Việt Sơn sống ở đâu cxũng quên mất ngày này.

Cũng may chủ nhà nhiệt tình, cố ý chuẩn vị cơm giao thừa cho họ, Tông Tú Bình, Tây Nha Lãng Thanh, Tông Tiềm Nguyệt và Tông Tầm Hương ngồi quanh bàn để cùng họ đón giao thừa. Tông Tầm Hương không còn có tâm trạng tồi tệ như trong những ngày này, tự mình chuẩn bị rượu hoa và nấu mấy món sở trường, Tông Tú Bình và những người khác cũng tạm thời gác lại mọi chuyện, mọi người ăn uống náo nhiệt.

Tông Tiềm Nguyệt nhìn Tông Tầm Hương con bướm bay khắp nơi, rót rượu cho người này, gắp thức ăn cho người kia, chạy tới chạy lui, không thể an phận ngồi bên cạnh hắn. Nàng cười nói vui vẻ, mặt đỏ bừng vì rượu, hắn cứ nhìn theo nàng, muốn tìm hiểu xem nàng đang suy nghĩ gì.

Thủy Nhược Vân và Tông Tầm Hương cười nói với nhau, cũng uống rất nhiều, đôi mắt nàng đã ngấn nước và say, nàng bắt đầu bám lấy người khác, dây dưa và làm nũng. Nàng cười khúc khích một lúc, vòng tay ôm lấy cánh tay của Lăng Việt Sơn rồi uống rượu, ăn uống, nói xong liền chạy đi tranh đồ uống với Tông Tầm Hương. Nếu không thì ôm Tông Tú Bình, rồi nói gì mà Tú di, kể cho nàng nghe về những chuyện trong hoa cốc. Nhiều lần Lăng Việt Sơn muốn kéo nàng ra khỏi người khác, kéo vào lòng mình, nhưng ngay khi nàng bám vào hắn, nàng không ngừng cọ quậy, dù da mặt dày như Lăng Việt cũng cảm thấy xấu hổ, thả nàng đi thì nàng lại dây dưa với người khác. Như vậy mấy lần, cuối cùng dường như có chút mệt mỏi nên nàng tựa vào lòng Lăng Việt Sơn ngủ một giấc.

Tông Tú Bình và Tây Nha Lãng Thanh đã sớm rời đi về nhà, Lăng Việt Sơn thấy tiểu nhân nhi bắt đầu lim dim, vì vậy hắn cũng đứng dậy và ôm nàng vào phòng. Trên bàn chỉ còn lại Tông Tiềm Nguyệt và Tông Tầm Hương, hai người im lặng không nói lời nào. Cuối cùng Tông Tiềm Nguyệt phá vỡ sự im lặng, mời Tầm Hương đi dạo xung quanh. Hai người họ đi dạo suốt quãng đường đến chỗ chưng hoa, Tông Tầm Hương muốn vui chơi, kéo Tông Tầm Nguyệt leo lên các bồn hoa, bồn hoa đối diện sườn núi, đó chính là nơi tổ chức tế điển Hoa Thần vào ba ngày sau, lúc này nơi đó đã được bố trí xong hết rồi.

Nhìn cánh đồng hoa trong tế điển, Tông Tầm Hương đột nhiên nói: “Tông chủ, Hoa Nhi một lòng một dạ trung thành với tông chủ, tông chủ nhất định phải tin tưởng.”

Trong lòng Tông Tiềm Nguyệt cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ: Chính vì biết nàng trung thành với tông chủ nên ta mới khó chịu. Nhưng miệng hắn đáp: “Ta đương nhiên biết, dù bị trúng độc ta cũng chưa bao giờ trách ngươi, ngươi cũng đừng để trong lòng.”

Sau khi nghe điều này, Tông Tầm Hương bắt đầu khóc và nghẹn ngào: “Tông chủ, đừng hận ta, cầu xin người đừng hận ta.”

Lần này thật sự khiến Tông Tiềm Nguyệt sợ hãi, hắn không thể không ôm nàng vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng nàng: “Sao vậy, sao ta có thể ghét ngươi. Ta nói ra không trách ngươi. Ngươi đừng đoán mò. Vì chuyện này mà ngươi tránh mặt ta mấy ngày nay sao?”

Nàng lắc đầu, ngồi thẳng dậy, lau nước mắt nói: “Hoa Nhi phạm sai lầm, sao còn dám tránh tông chủ.”

Nàng không biết từ đâu lấy ra một bình rượu nhỏ cùng ly rượu, nói: ” Hoa Nhi sẽ cố gắng hết sức để chuộc tội, hôm nay đặc biệt chuẩn bị rượu ngon, có thể coi như là chính thức tạ lỗi với tông chủ.”

Tông Tiềm Nguyệt không thể nhịn cười: “Còn dùng chiêu này với ta sao? Hoa Nhi, ta muốn giống như khi còn bé, ngươi gọi ta một tiếng Cửu ca.”

Ánh mắt Tông Tầm Hương buồn bã, rồi lại lên tinh thần, cười nói: “Cửu ca! Chúng ta uống ly này. Tóm lại là bất kể Hoa Nhi phạm sau lầm gì, Cửu ca cũng đừng ghét Hoa Nhi.”

Giọng điệu của tiểu cô nương có phần nũng nịu.

Tông Tiềm Nguyệt mỉm cười dịu dàng, cúi đầu và uống một ngụm rượu: “Được, Cửu ca hắn hứa với ngươi, bất kể Hoa Nhi làm gì, hắn Nine sẽ không hận Hoa Nhi.”

Hai người bên đó vui vẻ uống rượu, nhưng Lăng Việt Sơn ở bên này lại không thoải mái, thì ra bảo bối của hắn khi sau lại thành như vậy. Sau khi hắn bế Thủy Nhược Vân trở lại phòng, thấy nàng nheo mắt buồn ngủ, hắn muốn để nàng ngủ say như vậy nên giúp nàng thay quần áo, lau mặt cho nàng, ai ngờ nàng lại tỉnh lại, sau đó lại bắt đầu dính người.

Mắt nàng mờ đi, chỉ cười ngây ngô ôm lấy Lăng Việt Sơn, cọ tới cọ lui, hắn bị nàng quấn lấy đến mức nóng lên, nhịn không được cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nàng nhiệt tình chào đón hắn, vòng tay ôm lấy hắn. Nàng chủ động đưa lưỡi vào miệng hắn, hòa quyện với hắn. Lăng Việt Sơn bị nàng khiêu khích đến mức da đầu tê dại, hắn vươn tay nâng nàng lên, môi răng càng quấn quít hơn, trong chốc lát, nàng liền bị đánh bại, không còn sức để mặc cho hắn nắm lấy, nàng mềm nhũn người, dường như tan thành nước trong lòng anh.

Lăng Việt Sơn cảm thấy nóng không thể chịu nổi, nhưng Thủy Nhược Vân bắt đầu nheo mắt, thò đầu vào hõm cổ hắn, không còn cách nào khác đành phải thở hổn hển, kìm nén cơn nóng, vuốt ve lưng nàng và nghe tiếng nghẹn ngào như mèo con của nàng, trong lòng cảm thấy sự dịu dàng nhưng rối loạn. Đành phải đem nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng. Vừa đứng dậy nghe thấy tiếng nàng gọi khẽ: “Việt Sơn ca ca…”

Hắn cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dỗ dành: “Ngủ ngoan đi, lát nữa sẽ tới với nàng.”

“Không muốn.”

Nàng làm nũng, ỷ vào việc mình say: “Ôm ta đi.”

“Được, được, ôm một cái.”

Hắn ôm nàng vào lòng, nàng yên lặng, một lúc sau lại nói: “Ta buồn ngủ.”

“Được, ngủ đi.”

Hắn lại quay lại giường, kéo tóc ra khỏi mặt nàng, hôn rồi lại hôn: “Ngoan, đừng náo loạn, nếu không ngày mai nàng sẽ đau đầu đó.”

Đang muốn đứng dậy, lại bị nàng nắm lấy tay áo, nói: “Đừng đi.”

“Không đi, ta đi tắm, thay quần áo sao sẽ trở về ngủ với nàng, nàng ngoan ngoãn nha, ta sẽ mau chóng trở về.”

Nhưng nàng phớt lờ lời dỗ dành của hắn, kéo tay áo, nhắm mắt lại, lắc đầu, trong miệng không biết đang nói gì. Lăng Việt Sơn không còn cách nào khác ngoài việc ôm nàng lần nữa, nhẹ nhàng vỗ về cô: “Không thoải mái sao?”

“Ta muốn uống nước.”

Nàng nhỏ giọng như mèo kêu, giống như sắp ngủ thiếp đi.

“Vậy ta rót nước cho nàng, được không?”

“Không được.”

Nàng đột nhiên đứng dậy, hai tay ôm cổ hắn: “Chàng ôm ta đi, ngủ với ta đi, đầu ta choáng váng.”

Lăng Việt Sơn thật sự choáng váng vì nàng cứ náo loạn như vậy, hắn nghiến răng, thì thầm với nàng: “Thủy Nhược Vân, sau này nếu nàng còn dám uống rượu, ta sẽ thu thập nàng.”

Đáng tiếc, bình thường nàng không sợ bị hắn uy hiếp, hiện tại bị rượu kích thích, lại ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp cho hắn phản ứng không nghe thấy, chui vào cổ hắn làm nũng, mút lấy hắn, bắt đầu gặm hắn.

Hắn bị nàng cắn lại hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy máu dồn về một chỗ. Hắn kéo nàng và dùng sức hôn nàng, đến mức lưỡi nàng hơi đau. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đè xuống dưới, để bàn tay nàng cảm nhận hơi nóng của hắn, khiến mặt nàng đỏ bừng như lửa đốt. Hắn khàn giọng cảnh cáo: “Nhược Nhược, nếu nàng còn gây rối nữa thì ta sẽ thu thập nàng.”

Say rượu khiến nàng có chút choáng váng, cả người mềm nhũn không làm được gì, nàng chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng như lửa đốt, cho dù nàng có ngu đến đâu cũng biết đó là cái gì. Rồi ngây ngốc gật đầu.

Lăng Việt Sơn thở dài, thả nàng ra, ném nàng trở về giường, dùng hết sức kéo chăn ra và chôn nàng vào trong đó. Hắn đưa tay che mắt nàng lại, thấy nàng nhắm mắt lại thì hài lòng gật đầu: “Ta đi tắm, lát nữa sẽ về, nàng đừng náo loạn nữa.”

Dứt lời hắn liền vọt đi tắm, dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý bản thân.

Không ngờ vừa đi ra, liền thấy Thủy Nhược Vân đá vào chăn, nằm ở trên giường. Hắn đi tới đỡ nàng dậy, ôm thật chặt rồi kéo chăn quấn hai người lại với nhau. Hơi lạnh trên người hắn tỏa trên nàng, cả người nàng ở trong lòng hắn, tay kia để trong quần áo của hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể mát lạnh, thoải mái thở dài. Lăng Việt Sơn sững người, không dám cử động, thầm than trong lòng.

Thủy Nhược Vân vừa động vừa xoa, kéo quần áo của hắn, nằm ở trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán ở trên ngực hắn, hơi nóng của khuôn mặt hắn nguội dần trên nhiệt độ của lồng ngực, nàng thoải mái không nhúc nhích. Lăng Việt Sơn đang bị nơi mềm mại của nàng đè lên, hắn đề phòng, thấy nàng không nhúc nhích, mới chậm rãi vòng tay qua eo nàng, muốn để nàng ngủ một chút sẽ để nàng xuống. Ai ngờ, không lâu sau, nhiệt độ người ở trên hắn cũng cao hơn, tiêu nhân nhi bất mãn, lại bắt đầu đá chăn.

“Nóng.

Nàng hét lên, muốn đẩy Lăng Việt Sơn ra và không bám lấy hắn nữa. Lăng Việt Sơn giữ eo nàng, ngăn nàng trở mình. Bàn tay to luồn vào quần áo của nàng, vuốt ve làn da mềm mại sau eo nàng, lòng bàn tay hắn nóng rực, tiểu nhân nhi càng cảm thấy nóng ran khó chịu, muốn đứng lên.

Hắn đè nàng thật mạnh, vươn tay vuốt ve nàng, cảm thấy thật mềm mại trơn trượt khiến lòng bàn tay tê dại, liền dùng sức nhào nặn. Thủy Nhược Vân đã say, thân thể mềm yếu, làm sao có thể địch nổi sức mạnh của hắn, ngược lại nàng mệt mỏi không ngừng thở dốc, cuối cùng lại ầm ĩ trong lòng hắn.

Lăng Việt Sơn chặn môi nàng lại, lật người đè nàng xuống, quấn chặt lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, nóng bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Lăng Việt Sơn nâng nàng lên, cởi quần áo, nàng không chịu vặn vẹo giãy giụa, thế là hắn mổ giữa lông mày nàng dỗ dành: “Không nóng nữa, cởi ra sẽ không nóng.”

Nàng cau mày nghĩ. dường như không chịu thua kém, nàng cũng vươn tay cởi quần áo của hắn, vừa rồi quần áo của hắn bị nàng kéo loạn, hiện tại nàng không tốn sức đã có thể mở ra, Lăng Việt Sơn duỗi tay ra vươn vai, phối hợp với động tác của nàng. Nàng nghiêng đầu nheo mắt, cảm thấy mình đã thắng, liền nở nụ cười ngốc nghếch ngọt ngào. Lăng Việt Sơn cũng dịu dàng cười với nàng, hôn lên môi nàng, cúi đầu cởi quần áo của nàng ra, môi hắn theo động tác tay chạm vào ngực nàng. Đầu lưỡi của hắn liếm qua, ướt át mát lạnh, khiến nàng kiều mị rên rỉ một tiếng, hắn nuốt vào một bên mềm mại, làm nàng giật mình, kêu một tiếng: “Việt Sơn ca ca.”

Lăng Việt Sơn khịt mũi ừ một tiếng, coi như đáp lại, nhưng Thủy Nhược Vân không thuận theo, nàn chỉ cảm thấy trước ngực ngứa và tê dại, đau đến mức nàng không thể nói được, nàng chà xát ga trải giường, thở hổn hển. “Việt Sơn ca ca.”

Hắn miễn cưỡng bỏ qua xuân sắc trong miệng, nhìn nó bị mút cứng ngắc thẳng tắp, không đành lòng lại hút thêm một bên nữa. Thủy Nhược Vân không được coi trọng, thừa dịp say nên phát cáu, đẩy đầu hắn ra, hắn không đề phòng, khiến nàng bị kéo nên đau, Thủy Nhược Vân đau đớn kêu lên một tiếng, trong mắt đầy nước mắt.

Lăng Việt Sơn cúi đầu hôn đi hôn lại, dịu dàng nói: “Không đau, không đau, nàng ngoan ngoan, đừng náo loạn.”

“Chàng không yêu ta nữa rồi.”

Nàng rơm rớm nước mắt tố cáo, “Ta khó chịu chàng cũng không quan tâm đến ta.”

“Ta không làm đau nàng đâu.”

Hắn dùng lòng bàn tay vuốt ve cơ thể nàng, nhìn nàng run rẩy thở hổn hển dưới lòng bàn tay hắn, bộ dạng đáng thương. Hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, nàng tức giận quay đầu tránh hắn, hắn đưa tay kéo mặt nàng, nàng còn luống cuống, vươn tay đẩy hắn, cánh tay hồng hào lập tức bị trói lại, bị hắn đặt lên đỉnh đầu, nàng càng hờn dỗi, đưa chân đạp hắn. Nàng hờn dỗi khiến hắn bật cười, khom người, khều tay nàng, hai chân nàng cũng bị người hắn đẩy sang hai bên, bị hắn đè thật chặt. Nàng càng giãy giụa thì Lăng Việt Sơn càng gặm nhấm làn da hồng hào, mềm mại và mịn màng của nàng, khàn giọng nói: “Ta chìu nàng quá rồi phải không?”